Quả nhiên khi Cố Hề Hề vừa đến nhà trẻ thì đã thấy một đám phụ nữ hoa hoè ăn mặc lộng lẫy đang kiễng chân mong ngóng xe của Doãn gia. Mỗi một năm chỉ có một dịp họp phụ huynh, nhưng trước giờ Doãn Tư Thần chưa từng xuất hiện, bất quá điều đó lại không khiến đám phụ nữ này nản lòng, vẫn sẵn sàng đứng đây mỏi mắt trông chờ.
Lúc này Cố Hề Hề mới nhận ra, người đàn ông của cô đúng là tên yêu nghiệt bẩm sinh!
Từ lúc Cố Hề Hề trở về biệt thự thì Tiểu Vương đã quay về bên cạnh cô, đây vẫn là trợ lý đắc lực nhất.
“Ồ, đám phụ nữ này đúng là chưa chịu từ bỏ ý định!” Tiểu Vương quay sang nói với Cố Hề Hề: “Mấy năm nay họ vẫn ở đây chờ, mà chủ tịch là người như thế nào chứ, sao có thể để cho họ dễ dàng nhìn thấy?”
“Tất cả đều là phụ huynh của học sinh trong trường sao?” Cố Hề Hề ngước mắt nhìn qua, có nhiều phụ nữ chân dài mặc váy cực ngắn, nhìn giống như đi thi người mẫu hơn là đến họp phụ huynh.
“Sao có thể chứ? À mà có thể coi là một nửa phụ huynh! Nếu không phải cô dì của các học sinh, thì sẽ là chị gái chị họ các kiểu, tóm lại đây không phải ba mẹ của các học sinh!” Tiểu Vương nói liến thoắng: “Trong hệ thống trường học của tập đoàn Doãn thị có rất nhiều nhà trẻ, đây chỉ là một nhà trẻ bình thường thôi.”
“Vậy vì sao lại chọn học ở nhà trẻ này?” Cố Hề Hề không nén được tò mò mà hỏi.
Tiểu Vương trầm mặc trong chốc lát sau đó mới trả lời: “Thiếu phu nhân, đó là vì ba năm trước khi chị đi ngang qua nhà trẻ này, chính miệng chị đã khen nhà trẻ này trông rất đẹp.”
Cố Hề Hề lập tức nghẹn họng! Cô có nói như vậy sao!?
Chỉ vì một câu nói lơ đãng của cô, cho nên Doãn Tư Thần mới đưa hai con trai đến đây?
Ôi trời…!
Thật ra trong lòng Tiểu Vương cũng muốn than trời!
Chủ tịch à, dù ngài có quan tâm để ý thiếu phu nhân tới đâu thì vẫn nên nghĩ cho các tiểu thiếu gia chứ! Tuy rằng các nhà trẻ đều dành cho lớp quý tộc thượng lưu, nhưng học ở nhà trẻ dành riêng cho người thừa kế của các gia tộc thì không phải tốt hơn sao?
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ngồi bên cạnh thật sự muốn rơi lệ, thì ra nguyên nhân mà hai cậu phải đến đây học chỉ là vì một lời khen của mommy… Daddy ơi, làm ơn đi mà! Mấy bạn nữ sinh ở đây hung dữ lắm! Mỗi ngày đều tặng cho hai cậu một đống quà, thiệp chúc mừng, đồ ăn… phiền chết đi được!
Cố Hề Hề hơi ngượng ngùng xấu hổ, cô xoa xoa đầu hai bánh bao nhỏ: “Không thích trường này thì chúng ta chuyển trường, được không?”
Whoaa…! Mommy, cuối cùng đã nhận được thánh chỉ của mommy rồi!
Không có thánh lệnh này thì daddy sống chết cũng không chịu cho bọn con chuyển trường đâu!
Chiếc xe chở Cố Hề Hề vững vàng dừng lại trước cổng.
Đám phụ nữ kia nhìn thấy chiếc xe này thì tức thì rần rần kích động, nhao nhao chạy đến khoe ra đủ thứ vũ khí của họ, nào là thân hình nóng bỏng, gương mặt đầy hoa phấn. Khi bọn họ nghe nói lần họp phụ huynh này thì phụ huynh của hai vị tiểu thiếu gia Doãn gia sẽ đến, tức khắc cả đám đều tranh nhau giành một chỗ đi họp phụ huynh học sinh, thiếu điều muốn đánh nhau đầu rơi máu chảy!
Ai lại không muốn có thể nhìn thấy tận mắt chủ tịch của tập đoàn Doãn thị?
Ai lại không muốn nhân cơ hội này để được lọt vào mắt xanh của Doãn chủ tịch?
Không ham muốn xa vời làm tình nhân, chỉ cần một đêm ân sủng đã đủ khiến cho cả nhà họ như được thăng thiên lên trời. Cho nên cuộc họp phụ huynh hôm nay chẳng còn đúng với ý nghĩa họp mặt phụ huynh học sinh nữa rồi, thay vào đó tất cả đều hướng về chủ tịch của tập đoàn Doãn thị!
Chiếc xe dừng lại, tài xế một thân âu phục đỏ sậm bước xuống, tay mang bao tay trắng cung kính mở cửa xe. Tiểu Vương bước xuống trước, sau đó mời đỡ tay Cố Hề Hề từ từ bước ra khỏi xe.
Giây tiếp theo, trước sự chờ đợi của mọi người thì Cố Hề Hề đã xuất hiện, một thân váy xanh thanh nhã quý phái!
Thời điểm nhìn thấy Cố Hề Hề thì cả đám phụ nữ kia đều như muốn nổ banh não!
Sao lại thế này? Không phải xe này là của Doãn chủ tịch sao?
Tại sao người bước xuống lại là một phụ nữ? Người phụ nữ này là ai, sao có thể ngồi xe của Doãn chủ tịch?
Cho đến khi cả Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng xuống xe thì cả đám phụ nữ kia đều như hoá thành đá, giờ có không cam tâm cũng không thể phủ nhận được!
Doãn gia đại thiếu phu nhân Cố Hề Hề đã tới!
Đám người đó nhìn Cố Hề Hề trang phục chỉn chu khéo léo ưu nhã, rồi nhìn lại chính mình toàn bận những bộ đồ thiếu vải, miễn cưỡng gọi là quần áo, đúng là khác biệt quá lớn…
Cố Hề Hề lướt tầm mắt nhìn một vòng quanh toàn trường, tự nhiên khiến dáng vẻ của cô càng thêm uy nghi, mỗi một cử chỉ ánh mắt đều cao quý điển nhã, không ai có thể bắt bẻ được một khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất.
Trợ lý Tiểu Vương đi theo bên cạnh đã đứng thẳng sống lưng, mỉm cười đắc ý.
Nhìn đi, đây mới chính là phong phạm của thiếu phu nhân Doãn gia!
Như các người mà mộng tưởng tiến vào Doãn gia sao? Thật nực cười!
Xã hội thượng lưu cũng phân chia tầng lớp đến năm bảy loại, đừng tưởng chỉ đơn giản là có tiền mà sánh ngang được với hào môn chân chính!
“Tiểu Vương, đi tìm hiệu trưởng để nói chuyện một chút.” Cố Hề Hề ung dung mở miệng: “Bàn về việc chuyển trường.”
Nghĩ đến cảnh hai bánh bao nhỏ của cô mỗi ngày đều phải học tập trong một môi trường hỗn độn như vậy, Cố Hề Hề thật chỉ muốn giết Doãn Tư Thần cho xong!
Một câu này của Cố Hề Hề khiến nét mặt mọi người ở đây đều biến sắc. Không lâu sau thì hiệu trưởng đã lật đật chạy đến nghênh đón. Phải biết một điều rằng, nhờ hai vị tiểu thiếu gia đến học tại nhà trẻ này mà tiếng tăm nơi đây đã vang dội, cho nên bây giờ nếu hai vị tiểu thiếu gia muốn chuyển trường thì hiệu trưởng có liều chết vẫn phải ngăn cản!
Nơi này là một nhà trẻ tư nhân, ngoại trừ ngân sách hằng năm của tập đoàn Doãn thị thì phần lớn nguồn thu là từ các phụ huynh của những gia đình quý tộc. Nhiều người trong số họ muốn sắp đặt cơ hội để con em có thể gần gũi với người thừa kế Doãn gia cho nên mới đổ hết tiền vào ngôi trường này. Mỗi năm đến kỳ nhập học thì các phụ huynh đều đem hết tiền trong nhà đút lót để mong có một chỗ cho con gái của họ vào học!
Nhà nào mà có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi một chút, là sẽ năng nổ đưa đón các bé đi học. Vì cái gì chứ? Còn không phải là mong muốn có cơ hội nhìn thấy vị đế vương thần bí kia sao? Nếu may mắn được lọt vào mắt xanh của đế vương thì chính là một bước trở thành phượng hoàng!
Thành phố N là một thành phố giàu có nhất nhì đất nước này, kẻ có tiền ở đây không ít. Chỉ là hào môn chân chính thì chẳng có bấy nhiêu gia tộc, muốn bước vào hào môn hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.
Hiện tại nghe nói Doãn gia đại thiếu phu nhân đích thân đến đây làm thủ tục chuyển trường cho hai tiểu thiếu gia, chưa đến mười phút sau thì tin tức này đã lan khắp thành phố N! Những kẻ muốn bám vào Doãn gia thì trong nháy mắt đã sốt vó hóng hớt!
Doãn lão phu nhân nghe tin, chỉ cười cười mà không nói gì.
Hiện tại toàn bộ tập đoàn Doãn thị đã nằm trong tay Doãn Tư Thần, anh phải trải qua bao nhiêu đắng cay mới truy thê thành công. Nói một cách khác, đừng nói là Cố Hề Hề muốn chuyển trường cho con trai, cho dù cô muốn cái nhà trẻ này phải đóng cửa thì trên dưới Doãn gia đều không ai dám xen vào!
Có đấng phu quân sủng ái và chống lưng thế này, ai dám can thiệp vào quyết định của Cố Hề Hề?
“Thiếu phu nhân, có phải cô có hiểu lầm gì không? Nếu có gì không hài lòng thì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ điều chỉnh!” Hiệu trưởng nhà trẻ thiếu điều muốn quỳ xuống, nếu không phải xung quanh đây quá nhiều người thì hẳn là bà ta sẽ thật sự quỳ xuống!
Cố Hề Hề cười rất điềm tĩnh: “Hiểu lầm? Sao có thể?”
Ánh mắt của cô lướt một vòng quanh đám phụ nữ loè loẹt kia, khẩu khí đạm mạc: “Những người đó đều là ba mẹ của học sinh?”
Cả đám người đều rất trẻ, tuổi còn chưa tới hai mươi, thậm chí có cả người chỉ mới vị thành niên, dám tự xưng là phụ huynh học sinh?
“Tôi còn tưởng rằng hôm nay đến đây là để họp mặt phụ huynh, cùng bàn bạc về cách thức giáo dục cho các bé.” Cố Hề Hề thong thả nói: “Xem ra trường học rất thích tuyển hoa khôi người mẫu! Chi bằng thay đổi nhà trẻ này thành nơi tuyển chọn người mẫu đi?”
Tiểu Vương thiếu chút nữa cười phun!
Thiếu phu nhân thật là oai nha! Hình như sau khi khôi phục ký ức thì càng trở nên khí phách hơn hẳn ngày xưa!
“Doãn đại thiếu phu nhân, cô nói vậy không sợ tổn thương chúng tôi sao?” Một phụ nữ mặc đồng phục giáo viên trong trường chạy tới, gương mặt nơm nớp lo sợ nói: “Các người toàn là kẻ có tiền, muốn sao cũng được, nên có bao giờ hiểu tâm tình của những người nghèo?”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Vương, Tiểu Vương hiểu ý liền thấp giọng nói: “Đây là cô giáo Trần.”
À, đây còn không phải là cô giáo Trần luôn miệng muốn gặp Doãn Tư Thần sao? Ra là vậy…
“Nghe nói cô giáo Trần luôn muốn ghé thăm hỏi gia đình?” Cố Hề Hề nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia: “Không biết cô giáo Trần muốn hỏi thăm chuyện gì?”
“Tôi… tôi…!” Cô giáo Trần lắp bắp ú ớ.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn mượn cớ thăm hỏi gia đình để gặp mặt Doãn Tư Thần mà thôi, có chuyện gì cần phải biết cơ chứ?
“Tôi là mẹ của hai đứa nhỏ, nếu có chuyện cần thăm hỏi thì cứ nói với tôi là được.” Cố Hề Hề chậm rãi bước tới, khí thế của cô khiến cô giáo Trần bất giác lùi hai bước theo bản năng.
“Thế nào? Không thể nói?” Ánh mắt của Cố Hề Hề nhìn cô giáo Trần, khiến cô ta vô cùng hoảng loạn!
Trong tâm trí cô giáo Trần bỗng nhiên loé lên ý nghĩ, có phải nếu người phụ nữ này không trở về thì cô giáo Trần như cô ta đã có cơ hội đứng ở vị trí này, cao cao tại thượng nhìn mọi người xung quanh? Vì cái gì mà người phụ nữ này lại trở về, không phải đã ly hôn rồi sao? Vẫn chưa phục hôn mà còn kiêu ngạo đến vậy?
Còn tưởng rằng Doãn gia đại thiếu phu nhân Cố Hề Hề năm xưa là một đại mỹ nữ, hiện tại nhìn kỹ cũng bình thường mà thôi!
Cô giáo Trần không ngừng trấn an bản thân, nghe Cố Hề Hề truy vấn như vậy thì trong một khắc kích động đã trở nên mất hết bình tĩnh, buột miệng nói: “Có cái gì không thể nói? Cô cùng lắm chỉ là một phụ nữ đã bị Doãn gia từ bỏ, dù cô là mẹ ruột của tiểu thiếu gia thì thế nào? Cô có tư cách gì đứng đây hùng hổ với người khác? Cô còn tưởng rằng mình là Doãn gia đại thiếu phu nhân sao?”
Lời nói của cô giáo Trần vừa dứt thì các nhân viên trong nhà trẻ đã xanh mặt muốn quỳ xuống lạy cô ta ba lạy!
Xong rồi, thôi xong thật rồi, cái trường này sắp bị đập nát mất rồi!
Người phụ nữ họ Trần này đúng là ngu xuẩn, nghĩ rằng ai cũng có thể đắc tội sao?
Cô ta đã xem quá nhiều tiểu thuyết tình yêu rồi hay sao?
Có phải cứ ảo tưởng rằng trước mặt thiếu gia hào môn nào cũng chỉ cần nói thật lòng không sợ hãi là được ưu ái? Làm ơn đi, có đầu óc một chút! Trước mặt cô ta không phải thiếu gia hào môn, mà là thiếu phu nhân của hào môn nha!
Hơn nữa cái chức mẹ kế kia đâu phải muốn làm là làm? Còn không thấy chính chủ đã trở lại hay sao?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười, vỗ vỗ tay vào hai bàn tay mũm mĩm của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, nói: “Tốt lắm, giờ tôi sẽ cho cô biết, ngay cả khi tôi và Doãn Tư Thần đã ly hôn thì tôi có tư cách đứng ở đây hùng hổ hay không?”
Edited by Airy
Beta by Airy