Hề Hề rốt cuộc phải mở miệng: “À, tôi… tôi đã dậy rồi, tôi ra ngay!”
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ bước vào, vóc dáng cô gái này hơi nhỏ nhắn tựa như một nữ sinh, lúc cô gái nhìn thấy Hề Hề thì hốc mắt tức thì đỏ lên, giống như sắp khóc.
A a a! Nhìn kìa? Cô gái này cũng khóc? Không phải đang thương hại cho mình chứ!?
Hề Hề cảm thấy bản thân mình quả là đã làm ra một chuyện động trời, lần này chết chắc rồi!
Thật xui xẻo nha! Tửu lượng của cô kém đến vậy sao? Mới có một chai rượu thôi mà có thể đem mình phóng khoáng đến vậy…
“Thiếu phu nhân! Là em, Tiểu Vương đây!” Cô gái đỏ hoe hoe mắt nhìn Hề Hề, xúc động nói: “Cuối cùng chị đã trở lại!”
Hề Hề vô thức gật gật đầu, những lời này thật khó hiểu mà, cái gì mà cuối cùng đã trở lại? Nhưng bây giờ cô không rảnh lo nghĩ đến những tiểu tiết này, quan trọng nhất chính là suy ngẫm xem lát phải đối phó với người đàn ông kia như thế nào đây!
Tiểu Vương nhanh nhẹn bước vào giúp Hề Hề chọn một bộ đồ mới tinh, phối y phục rất hợp nhãn với mắt thẩm mỹ của Hề Hề.
Đứng trước gương ngắm nghía một chút, Hề Hề không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao em biết sở thích của chị?”
Đáy mắt Tiểu Vương lại đỏ lên lần nữa: “Bởi vì em rất giỏi đoán ý người mà!”
Hề Hề cười cười thân thiện ra vẻ hiểu rõ, cũng không từ chối sự giúp đỡ của Tiểu Vương, sau khi thay xong trang phục thì mới ra khỏi phòng. Tiểu Vương ở lại lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Hề Hề rời khỏi.
Thiếu phu nhân, rốt cuộc đã tìm được chị rồi!
Doãn Tư Thần lúc này đã thay một bộ quần áo khác. Áo sơ mi màu đen có nút áo ở cổ được mở hờ, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần tây dài màu xám bạc tôn lên vóc dáng đĩnh bạt đầy nội lực. Anh đang đích thân mang hai phần ăn sáng đến bàn ăn.
Hề Hề chậm rãi bước vào phòng ăn, nhìn hình ảnh đẹp mắt này mà thầm nuốt nước miếng, sao trong giấc mộng đêm qua cô lại không có ký ức nào về bước tiếp theo cơ chứ? Cuối cùng thì bản thân cô đã cầm thú đến trình độ nào rồi?
“Em dậy rồi à? Ăn sáng đi.” Nét mặt Doãn Tư Thần hiền hoà tự nhiên, liếc nhìn Hề Hề một cái và nhẹ nhàng lên tiếng: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Tới rồi tới rồi! Đến giờ vấn tội!
Những lời này nhất định là ám chỉ chính cô đã làm ra chuyện cầm thú như vậy thì có phải nên áy náy không?
Áy náy? Đương nhiên là rất áy náy rồi!
Tuy đây là nước Pháp, văn hoá nơi này rất cởi mở đối với quan hệ nam nữ, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhập gia tuỳ tục mà ăn sạch sẽ người ta như vậy chứ?
Đối phương chất vấn câu này, thật là gãi đúng chỗ ngứa! Không làm cô bẽ mặt, mà có ý khéo léo nhắc nhở!
Hề Hề ngây ngốc đứng yên tại chỗ cả nửa ngày không trả lời được, cô cứ vậy mà ngơ ngác nhìn Doãn Tư Thần đang bê hai phần bữa sáng trên tay.
Doãn Tư Thần thấy cô nhìn chằm chằm vào món ăn sáng, tức khắc nhẹ cười nói: “Tối hôm qua đã khiến em uống nhiều, thật vất vả cho em rồi, vậy nên tôi tự mình xuống bếp làm hai phần ăn sáng, nếu em không chê thì cùng nhau ăn đi?”
Trời trời! Đây chính là thêm một bước nữa ám chỉ cô đây!
Hai chữ vất vả đủ nói lên bản thân cô tối hôm qua thật sự cầm thú mà!
Nếu cô không làm chuyện cầm thú, thì như thế nào sẽ vất vả được chứ?
Khuôn mặt điển trai đó tuy khoé miệng cười cười, nhưng lại có vẻ miễn cưỡng, nhất định là có nỗi khổ không nói nên lời… Doãn chủ tịch, thật xin lỗi nha, tối hôm qua tôi đã làm chuyện cầm thú… Khiến cho ngài chịu uỷ khuất rồi!
Nhìn thấy Hề Hề đứng đần tại chỗ, Doãn Tư Thần liền nở nụ cười ôn nhu, chủ động bước tới giúp cô kéo ghế ra: “Ngồi xuống đi.”
Trời ơi! Muốn đàm phán với mình hay sao? Được rồi, đây là tiên lễ hậu binh (*) đây mà!
(*) Tiên lễ hậu binh: tặng lễ vật trước, sau đó thì mới khởi binh vấn tội.
Vân lão gia từng nói với cô, những người đàn ông có khí thế cường tràng cùng uy nghi trấn áp người khác, thường họ sẽ không nói thẳng, mà chính là sẽ tiên lễ hậu binh, làm đủ mọi nghi thức tư thái trước khi trừng phạt đối phương!
Doãn Tư Thần này chính là kiểu người như vậy!
Rõ ràng anh cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, sau đó lịch sự chào hỏi cô, màn tiếp theo nhất định là hỏi tội! Đây chính là tiên lễ hậu binh nha!
Bây giờ đối mặt với người đàn ông cường hãn như Doãn Tư Thần thì cô nên làm thế nào để thể hiện thành ý và nhận sai đây? Thẳng thắn nhận lỗi? Xin tha thứ?
Không không không, mấy cách này đều không thích hợp! Vẫn nên trực tiếp tỏ thái độ đi!
Người đàn ông cường đại như anh tuyệt đối không muốn nhận lời tạ lỗi hay xin tha thứ, mà chính là thái độ của chính mình. Đúng vậy, nhất định là vậy!
Nhìn xem, anh đang hướng về phía cô mỉm cười kìa!
Anh đây là đang đợi cô bày tỏ thái độ đây mà!
Quả nhiên là một người đàn ông đáng sợ!
Doãn Tư Thần thấy Hề Hề cứ ngây ngẩn nhìn anh đến phát ngốc, không nói lời nào, cũng không ăn sáng, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, tức thì nhịn không được nhẹ nhàng cười: “Trên mặt tôi có cái gì sao?”
Hề Hề lập tức bước tới, gương mặt giãy giụa cực kỳ rối rắm, cắn răng nói: “Doãn chủ tịch, chuyện tối qua thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ mình sẽ uống nhiều như thế. Tôi đã làm chuyện không phải với anh, nhưng xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
HẢ!?— Ở góc nào đó xa xa thì một nhóm người đã phải ngã rầm xuống đất!
Doãn Tư Thần hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó bật cười một tiếng.
“Tôi nói thật! Tôi… tôi… tôi không có nhiều tiền… tôi chỉ có…” Hề Hề cắn răng nói, nghĩ thầm trong bụng thôi thì cùng lắm về nhà xin tiền ba mẹ là được chứ gì!
“Ừ, vậy được, tôi chờ em chịu trách nhiệm.” Doãn Tư Thần vô cùng nghiêm túc trả lời: “Trước tiên ngồi xuống ăn sáng đã, ăn no mới có thể chịu trách nhiệm với tôi.”
Hề Hề hoài nghi liếc nhìn, anh lại có thể thoải mái nói chuyện vậy sao? Không phải mọi người hay đồn đại Doãn chủ tịch của tập đoàn Doãn thị là người tàn nhẫn lãnh khốc ư? Trước nay không ai dám đến gần? Vậy mà anh có thể dễ dàng buông tha cho cô?
“Được rồi, tôi đã làm bữa sáng, phần này là của em.” Doãn Tư Thần chủ động đưa một phần đến chỗ ngồi của Hề Hề, sau đó dùng dao nĩa cắt phần thịt trên dĩa của cô thành từng miếng nhỏ, mỗi động tác đều nhanh nhẹn ưu nhã.
Hề Hề hơi nghi ngờ ngước mắt nhìn anh: “Anh thật sự không tức giận chuyện tối qua?”
“Vì sao phải tức giận?” Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn cô.
Cái ánh mắt này… hình như không phải là đang tức giận đâu nhỉ?
“Tôi… tôi tối hôm qua có phải đã… với anh…” Hề Hề tiếp tục nói, khó khăn rặn từng chữ… .
Doãn Tư Thần lúc này mới làm ra vẻ bừng tỉnh: “A, em nói chuyện tối qua sao?”
Hề Hề thật sự đã khẩn trương muốn chết! Cô nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần không chớp mắt, hồi hộp mong chờ câu tiếp theo của anh.
“Tối hôm qua tôi cũng uống nhiều, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì! Đúng rồi, em vừa nói cái gì? Em nói phải chịu trách nhiệm chuyện gì?” Doãn Tư Thần làm vẻ mặt hồ nghi hỏi.
Hề Hề lập tức ngây dại!
Anh cũng uống nhiều?
Anh vậy mà không nhớ rõ?
A ha ha ha ha… Trời cũng giúp cô!
Vậy là cô không cần phụ trách nữa, đúng không?
Hề Hề liền xua xua tay: “Không có gì, không có gì…! Ha hả ha hả, tôi không có nói gì hết! Ăn sáng, ăn sáng đi! Không có chuyện gì cả!”
Hề Hề cầm lấy dao nĩa nhanh chóng ngấu nghiến bữa sáng trước mặt.
Thật tốt quá! Anh đã quên hết!
Ha ha ha, cô không cần chịu trách nhiệm nữa!
Dù sao tối qua trong phòng chỉ có hai người bọn họ!
Chỉ cần anh không nhớ rõ thì chẳng phải là không có gì phát sinh nữa sao?
Doãn Tư Thần nén cười trong lòng, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng, chuột đồng nhỏ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?
“Về chuyện tối hôm qua…” Doãn Tư Thần chậm rãi lên tiếng.
“Khụ khụ khụ khụ…!” Hề Hề vừa mới cho rằng cô đã thuận lợi qua khỏi cửa này, thì lời úp mở của Doãn Tư Thần đã dọa cô hết hồn hết vía.
“Ăn từ từ thôi, đừng có gấp.” Doãn Tư Thần vội vàng đưa cô một ly nước.
Hề Hề vốn dĩ không ngẩng đầu lên, chỉ thuận tay nhận lấy nên không phát hiện ra ly nước này là của… Doãn Tư Thần.
Ừng ực ừng ực! Cô uống một hơi hết sạch ly nước.
“Anh nói tối hôm qua…” Hề Hề bỗng cảm thấy chột dạ.
“A, em tối hôm qua hỏi tôi lúc đi Anh quốc có thể dẫn theo con của em được không?” Doãn Tư Thần cố nén ý cười dạt dào nơi khoé miệng, thong thả ung dung nói: “Tôi đã xem xét rồi, có thể dẫn theo, tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng và phương tiện đi lại để em tiện chăm sóc cho bọn nhỏ.”
“Thật sao?!” Hề Hề hoàn toàn quên mất sự chột dạ của mình, ánh mắt lấp lánh nhìn Doãn Tư Thần.
Khoé miệng Doãn Tư Thần nở rộ nụ cười: “Ừ.”
“A! Thật tốt quá! Doãn chủ tịch, ngài thật là tốt!” Hề Hề tự đáy lòng cảm kích Doãn Tư Thần.
Nhóm trợ lý đang núp ở bên ngoài nghe lén, miệng cả nhóm ai cũng cười hí hửng đến tận mang tai, thấy chủ tịch nhà mình lại lừa thiếu phu nhân, cảm giác… thật là sảng khoái!
Được đồng ý dẫn theo hai bánh bao nhỏ đi Anh quốc, Hề Hề cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn quên mất chuyện chịu trách nhiệm hay không nữa. Sau bữa sáng thì cô tươi cười thoải mái nói lời tạm biệt.
Đến khi rời khỏi thì cô mới chợt nhớ mình vậy mà quên béng chuyện phải chịu trách nhiệm, à mà thôi, nếu anh không nhớ gì thì cô đâu cần phải chịu trách nhiệm, đúng không?
Đúng! Chính là vậy! Cô không cần chịu trách nhiệm nữa!
Hề Hề vui vẻ phấn chấn nhanh chóng trở về nhà của mình.
Nhưng, vừa vào cửa thì lập tức nhìn thấy ba khuôn mặt u oán cùng ánh mắt đầy thâm ý đang nhìn chằm chằm mình. Hề Hề lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua rõ ràng cô chỉ nói là sang nhà hàng xóm biếu một dĩa sủi cảo, sau đó ở lại ăn tối.
Kết quả… cả đêm không về!
Hề Hề lần nữa chột dạ: “Chuyện đó… tối hôm qua tôi…”
“Được rồi, đừng giải thích.” Mộc Nhược Na nói với vẻ thấu hiểu: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, ai cũng hiểu mà.”
Hiểu cái đầu cậu ấy! Tôi còn chưa giải thích mà!
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thời yên lặng gật gật đầu, cả hai cùng quay đầu không nhìn cô nữa.
Đáy lòng Hề Hề thật là bi thương muốn khóc thành sông… Trời ơi! Đâu ra nhiều bi kịch vậy chứ? Nào nào nào, các con trai ngoan, để mommy ôm một cái, để mommy thơm một cái! Quả nhiên mỹ nam gì gì đó đều không thể bằng hai bánh bao nhỏ của cô.
Hề Hề làm mặt dày mày dạn ngồi xuống giữa hai cậu nhóc, vui vẻ nói: “Có chuyện này phải nói với mọi người. Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Anh quốc, đúng vậy, là đi cùng với chủ tịch tập đoàn Doãn thị Doãn Tư Thần để làm phiên dịch viên, lúc nãy tôi đã có xin phép để dẫn theo hai đứa nhỏ đi với tôi.”
Mộc Nhược Na liền reo lên hoan hô: “Thật tốt quá! Tôi được giải phóng rồi! Tôi sẽ đi Italy một chuyến!”
“Đi Italy làm gì?” Hề Hề tò mò hỏi.
“Trốn người!” Mộc Nhược Na thản nhiên trả lời. Nếu Doãn Tư Thần đi Anh quốc thì Thượng Kha phỏng chừng cũng sẽ bay đến Anh quốc. Hừ, cô còn lâu mới đi theo!
Hề Hề biết Mộc Nhược Na mấy năm nay luôn trốn tránh một người, tựa như người đó vẫn chấp nhất không thể buông bỏ, luôn đi tìm Mộc Nhược Na. Thôi được rồi, mặc kệ cô ấy quậy đi!
“Vậy chúc cậu chạy trốn thành công!” Hề Hề cười hì hì lấy tay vỗ vỗ vai Mộc Nhược Na, đột nhiên nói: “A đúng rồi, hỏi cậu chuyện này một chút. Chủ tịch của tập đoàn Doãn thị không phải đã ly hôn ba năm trước đây rồi sao? Vợ trước của anh ấy là ai?”
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy