Doãn Tư Dược bị kích động, lập tức nói: “Em gái của anh trước đây cũng không phải người thực dụng không biết xấu hổ như thế này!”
Mã Anh Anh tức giận rống lên: “Em thực dụng? Em không biết xấu hổ? Ai mới là người không biết xấu hổ mà trở về với thân phận một đứa con riêng? Em còn nhớ ai đó khi vừa trở về Doãn gia còn tức tối nói muốn cho Doãn gia phải sụp đổ. Giờ chỉ mới có mấy năm trôi qua đã khác hẳn! Thế nào? Giờ lại trở thành chó săn của Doãn gia?”
Doãn Tư Dược kinh sợ trừng trừng mắt nhìn Mã Anh Anh, anh chưa bao giờ nghĩ em gái anh lại có thể thay đổi nhiều đến vậy, những lời này có thể thốt ra từ miệng của em gái anh?
Cô em gái ngoan ngoãn hay thẹn thùng khiến anh phải lo lắng chăm sóc của ba năm trước, giờ đã đi nơi nào? Người ở trước mặt anh lúc này, mang khuôn mặt quen thuộc, nhưng từng lời nói, từng hành động đều hoàn toàn xa lạ.
Sau khi nói ra những lời vừa rồi, trong lòng Mã Anh Anh có chút hối hận, dù sao trên đời này, người thật lòng quan tâm đến cô ta chỉ có Doãn Tư Dược. Chỉ là, sự hối hận nhỏ nhoi đó đem so sánh với tiền tài của Doãn gia cùng nam thần Doãn Tư Thần thì chẳng đáng là gì.
Lý trí của Mã Anh Anh biết làm vậy là không đúng, nhưng bản thân cô ta cứ như người bị trúng ta, không thể quay đầu trở lại. Đặc biệt khi nhớ lại có lần một người bạn học cũ tới thành phố N chơi, Mã Anh Anh hôm đó vô tình mặc bộ váy hiệu Chanel mà Doãn Tư Dược từng mua cho cô ta, người bạn học trước kia khinh thường nay lại trở nên sùng bái Mã Anh Anh vô cùng, vây lại nịnh nọt tung hứng khiến cả người Mã Anh Anh đều lâng lâng sung sướng hạnh phúc.
Từ đó, Mã Anh Anh bắt đầu để ý hàng hiệu, để ý những người có tiền hay dùng gì. Đến khi Mã Anh Anh phát hiện ra đa số những kẻ có tiền đều là những kẻ thô bỉ xấu xí nhưng lại có thể tuỳ ý tiêu xài hoang phí thì tâm tính cô ta dần dần thay đổi. Cô ta muốn được sống cuộc đời xa xỉ, nhưng lại không có tiền, vậy nên liền nghĩ đến người anh trai Doãn Tư Dược.
Quần áo mà Doãn Tư Dược mua cho Mã Anh Anh đều là những sản phẩm bình thường, không phải hàng xa xỉ, điều này khiến Mã Anh Anh cảm thấy không vui. Đúng lúc này, Mã Diễm lại xuất hiện và thổi vào lỗ tai Mã Anh Anh những điều mơ mộng về cuộc sống giàu sang. Không biết do gien di truyền của Mã Diễm quá mạnh, hay Mã Anh Anh đã bị tiền tài phù du mê hoặc, cuối cùng Mã Anh Anh đã lên tiếng chủ động nói muốn đến Doãn gia làm việc kiếm tiền.
Phải biết một điều rằng, tiền lương ở Doãn gia vô cùng cao, cho dù chỉ là một người làm công bình thường. Tuy khó xử, nhưng Doãn Tư Dược vẫn tìm cách để Mã Anh Anh được vào làm việc tại Doãn gia, dù sao anh cũng mong em gái mình có thể làm việc ở một nơi an toàn, và đại trạch Doãn gia chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Tuy Doãn Tư Dược chỉ là con vợ lẽ, nhưng anh vẫn là nhị thiếu gia của Doãn gia, cho nên chút yêu cầu nhỏ này rất đơn giản. Đáng tiếc, Mã Anh Anh không biết bằng lòng, vào ngày đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân, Mã Anh Anh vì cần tiền nên đã bịa chuyện mình bị Mã Diễm đòi tiền để nói dối.
Ngay lúc hai người họ đang tranh cãi thì Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề lại xuất hiện.
Khi nhìn thấy Doãn Tư Thần, Mã Anh Anh cảm giác được cơ hội đã tới!
Người đàn ông hoàn mỹ như vậy mới là mục tiêu thật sự của cô ta!
Cố Hề Hề là mẹ ruột của Doãn Ngự Hàm thì đã sao?
Cố Hề Hề có tài hoa thì đã sao?
Cố Hề Hề có khí chất hơn người thì đã sao?
Đừng quên rằng Cố Hề Hề năm nay đã hai mươi bảy tuổi, chẳng còn đủ xuân xanh, còn Mã Anh Anh cô ta chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Huống hồ trải qua ba năm tự biết chăm sóc, hiện tại Mã Anh Anh đã là một cô gái trẻ xinh xắn.
Cho nên, sự tự tin của Mã Anh Anh càng mạnh hơn, cô ta tin tưởng tuyệt đối mình nhất định có cơ hội, chỉ cần thời cơ tới, cô ta sẽ đá văng Cố Hề Hề và trở thành thiếu phu nhân của Doãn gia!
Trên thế giới này, người đàn ông hoàn hảo như Doãn Tư Thần mới xứng đáng với cô ta!
Vốn dĩ Mã Anh Anh không tính lật mặt với Doãn Tư Dược, nhưng không ngờ Doãn Tư Dược lại trở nên nhạy bén và nhận ra điểm khác thường của cô ta. Nếu đã nói đến như vậy, thì sau này giữa hai người họ cũng không còn gì để nói.
Mã Anh Anh lập tức nói: “Anh hai, chuyện của em từ nay về sau anh đừng can thiệp.”
Doãn Tư Dược tức giận đánh thật mạnh vào tay lái, vô tình khiến tiếng còi vang lên khiến Mã Anh Anh hoảng hốt nhảy dựng. Anh cố gắng trấn tĩnh nhắm hai mắt lại, trong tức khắc đã hiểu rõ vấn đề.
Anh là một người đàn ông, lại là nhị thiếu gia Doãn gia, từng gặp không ít phụ nữ dưới cái mác của một kẻ sở khanh. Vừa rồi anh không hiểu Mã Anh Anh đang nghĩ gì, bởi vì anh không nghĩ đến khía cạnh đó!
Nhưng, hiện tại sau khi cãi nhau, còn gì mà anh không hiểu?
Đứa em gái ngoan này lại đang mơ tưởng đến anh trai ruột của anh!
Ha hả!
Anh thật sự rất buồn cười!
Một người có tham vọng không hẳn là chuyện xấu, nhưng để tham vọng khống chế và dã tâm quá mức thì chính là tìm đường chết! Doãn Tư Thần là người như thế nào? Là người mà loại như Mã Anh Anh có thể đèo bồng tới hay sao?
Doãn Tư Dược mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, vẫn muốn can ngăn lần cuối cùng: “Anh hai của anh không phải người em có thể với tới. Hãy nhân lúc anh ấy chưa biết mà dừng lại đi.”
Mã Anh Anh trào phúng nói: “Dừng lại? Tại sao phải dừng lại? Em lớn lên xinh đẹp như thế này!”
Doãn Tư Dược quay đầu nhìn Mã Anh Anh với ánh mắt như nhìn kẻ ngu xuẩn: “Em cảm thấy những phụ nữ từng đeo bám anh ấy có ai không xinh đẹp sao?”
Mã Anh Anh không phục: “Đó là chuyện khác! Em và đám phụ nữ đó không giống nhau, em là em gái ruột của anh!”
Chính vì như vậy thì mới càng phiền toái!
Doãn Tư Dược cảm thấy cực kỳ đau đầu, không biết từ khi nào Mã Anh Anh lại biến thành như vậy, em gái anh đã bị mẹ của anh phá hoại rồi hay sao?
“Tóm lại là không được!” Doãn Tư Dược mất dần kiên nhẫn, nói thẳng: “Em trở về làm việc đàng hoàng đi, đừng vọng tưởng. Anh nói rõ ràng cho em biết, cho dù phụ nữ trên đời này có chết hết thì anh hai cũng sẽ không nhìn đến em.”
“Vậy anh cảm thấy nếu anh cả đời không kết hôn thì Cố Hề Hề sẽ ở bên anh?” Mã Anh Anh giống như quên đi cái tát vừa rồi, tiếp tục nói lời kích thích Doãn Tư Dược.
Sắc mặt Doãn Tư Dược càng lúc càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu! Anh kính trọng cô ấy! Đối với cô ấy là sự tôn trọng!”
“Hừ, lời này của anh chỉ lừa được con nít thôi.” Mã Anh Anh cười mỉa mai.
Đến giờ thì Doãn Tư Dược không còn gì để nói, anh trầm mặc yên lặng, anh mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi. Anh không hiểu rốt cuộc mình nỗ lực dốc sức là vì điều gì? Vì sao hai người thân ruột thịt lại không hiểu và luôn phụ lòng anh? Họ chính là người thân của anh, mà lại không bằng một người ngoài như Cố Hề Hề?
Lúc ở thành phố F, Cố Hề Hề còn chưa khôi phục ký ức, toàn bộ người Doãn gia với cô mà nói đều là người xa lạ, nhưng cô vẫn nhận ra được sự mất mát đau khổ của anh. Vậy tại sao cả mẹ và em gái của anh đều chỉ nghĩ đến việc lợi dụng anh?
Trước kia anh nghĩ em gái mình quá hồn nhiên, anh là anh trai thì không nên trông đợi em gái mình phải biết chia sẻ, nhưng, từ khi nào em gái anh lại rơi vào vòng xoáy tham vọng tiền bạc như thế này?
“Anh Anh, anh là anh hai của em. Anh sẽ không hại em.” Doãn Tư Dược không biết nói gì hơn, chỉ có thể nói lời cuối cùng.
“Nếu tương lai em thành công, em cũng sẽ không quên anh.” Ánh mắt Mã Anh Anh hơi phức tạp, nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược, muốn kết thúc nhanh chóng cuộc trò chuyện này: “Chuyện của em, anh đừng can thiệp, nếu không em sẽ nói ra bí mật anh thích Cố Hề Hề. Nếu người của Doãn gia biết anh thích Cố Hề Hề, coi chừng vị trí nhị thiếu gia của anh cũng không ngồi vững đâu. Em không phải uy hiếp anh, em chỉ muốn nói rõ cho anh hiểu. Được rồi, em xuống xe đây.”
Mã Anh Anh không để Doãn Tư Dược có cơ hội nói gì khác, liền đẩy cửa xe bước xuống, bỏ đi và không quay đầu lại.
Doãn Tư Dược ngồi trong xe, yên lặng nhìn theo bóng dáng Mã Anh Anh, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng anh hiểu rõ quan hệ của anh và Mã Anh Anh đã thật sự cắt đứt. Về sau tình cảm anh em của họ sẽ không còn gì nữa.
Trước giờ anh luôn giấu kín tâm tư của mình đối với Cố Hề Hề, không biết vì sao Mã Anh Anh lại phát hiện được, kỳ thật chính anh cũng không hiểu cảm giác đó là gì, anh chỉ thấy nó rất đặc biệt, nhưng nếu gọi là yêu thì chưa hẳn.
Đối với Doãn Tư Dược mà nói, tình cảm đó rất đơn thuần thanh khiết, không chút vấy bẩn. Lời Mã Anh Anh nói hôm nay đã chọc giận anh nên mới buộc anh kích động tát cô ta một cái.
Doãn Tư Dược đã làm việc cho Doãn Tư Thần ba năm, anh hiểu rõ hơn ai hết tính cách và sự tàn nhẫn của Doãn Tư Thần. Nếu Mã Anh Anh không biết sống chết mà trêu chọc Doãn Tư Thần, thì Doãn Tư Thần nhất định sẽ không vì nể tình anh mà bỏ qua cho Mã Anh Anh!
Nhưng phải làm sao bây giờ? Bởi vì khuyên bảo thì đối phương không nghe!
Vậy thì trừ việc trơ mắt đứng nhìn em gái mình nhảy vào hố lửa, anh còn có thể làm gì khác?
Doãn Tư Dược đột nhiên nhận ra một điều, đáng lẽ trước đây anh không nên quyết định để Mã Diễm và Mã Anh Anh tới thành phố N, nhưng bây giờ mọi thứ đã muộn, đã quá muộn. Anh thừa nhận, trong lòng anh rất sợ hãi Mã Anh Anh sẽ đem thứ tình cảm mà anh chôn giấu nói ra cho cả thế giới này biết, anh rất sợ hãi khi nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Cố Hề Hề khi nhìn anh…
Thứ tình cảm này có phải vi diệu lắm không?
Đúng, rất vi diệu.
Giống như một đứa học trò sợ cô giáo thất vọng về nó, giống như một đứa trẻ sợ mẹ thất vọng về mình, giống như một người hâm mộ sợ thần tượng thất vọng về mình, nhưng, đó lại không phải cảm giác của một người đàn ông sợ người phụ nữ mình yêu thất vọng về mình.
Thứ tình cảm này giống như mối tình đầu, nhưng lại không phải là mối tình đầu.
Cứ như đang đứng giữa ranh giới giữa mối tình đầu và hồng nhan tri kỷ…
Thật sự, thật sự rất vi diệu!
Cho nên Doãn Tư Dược đã không kiên quyết ngăn cản Mã Anh Anh, cho dù biết điều Mã Anh Anh đang làm chính là tự tìm đường chết. Việc cuối cùng anh có thể làm chỉ là tranh thủ cầu xin cho Mã Anh Anh, ngoài ra không còn gì nữa.
Doãn Tư Dược cười khổ một tiếng, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc rồi khởi động xe rời khỏi ven đường.
Chỉ mong, Mã Anh Anh sẽ không có kết cuộc quá bi thảm…
…
Ngày cuối tuần đến rất nhanh, Cố Hề Hề đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật cho Mặc gia, luôn miệng nhắc nhở Tiểu Vương phải sắp xếp cẩn thận.
Lúc này, Doãn Tư Thần vừa thay đổi trang phục thường ngày, anh bận quần jean dài và áo thun polo, khắc hẳn với vẻ nghiêm trang của âu phục hay bận. Cố Hề Hề quay lại nhìn thấy anh thì không khỏi thở dài lắc đầu.
Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt, kể cả áo thun quần jean mà dáng vẻ vẫn rất nam thần lịch lãm.
Edited by Airy
Beta by Airy