Doãn Tư Thần lười biếng dựa vào ghế ở quán bar, nhẹ nhàng dùng ngón tay lắc nhẹ ly rượu, màu đỏ tươi của rượu làm anh rất vừa ý.
Đây là rượu mà trợ lý thân cận đã mang về từ một hầm rượu lâu năm ở bên Pháp. Giá bán trên thị trường của loại rượu này là một trăm ngàn đô Mỹ một chai, mà hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.
Bởi vì mỗi năm chỉ sản xuất ra tổng cộng một ngàn chai, thật sự cung không đủ cầu, một người được uống thì người khác sẽ mất cơ hội thưởng thức.
Cũng phải là người như Doãn Tư Thần mới có thể tuỳ tiện mang theo một chai rượu giá trị như vậy ở bên người, nhưng với anh thì đây cũng chỉ nước uống giải khuây lúc rảnh rỗi.
Doãn Tư Thần vừa lắc lắc ly rượu, vừa suy nghĩ linh tinh về Cố Hề Hề, không biết cô nói chuyện với mẹ như thế nào rồi? Chuyện như vậy thì cô ấy có thể mở miệng nói thẳng sao? Nếu không nói được, liệu cô có nghĩ đến việc cậy nhờ anh không?
Đột nhiên anh có cảm giác rất mong chờ, chỉ cần cô mở lời thì anh sẽ thay cô xử lý hết đống lộn xộn này…
Cố Chân Chân tìm hoài không thấy Doãn Tư Thần nên có phần nhụt chí, suy nghĩ đến quán bar thử xem vận may, nếu vẫn không gặp thì thôi đành từ bỏ trở về.
Không ngờ lúc cô ta bước vào quán bar này, vừa ngẩng đầu lên thì tầm mắt đã bị bóng dáng cao lớn kia làm hấp dẫn!
Doãn Tư Thần chính là có khả năng này.
Mặc kệ anh xuất hiện ở nơi nào, dù có ăn mặc xuề xoà nhất đều là người nổi trội ưu tú giữa đám đông, nhận ra anh giữa chỗ đông người là việc rất dễ dàng.
Loại khí phách phong trần và lạnh lùng này quả nhiên là vũ khí sát thương tất cả phụ nữ.
“Anh… anh rể!” Cố Chân Chân dụi dụi mắt vì cứ sợ nhìn lầm người. Sau khi xác định đúng là Doãn Tư Thần thì lập tức móc ra chai nước hoa rẻ tiền xịt lên người hai lần, rồi vọt tới trước mặt anh.
Ngửi được mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền, Doãn Tư Thần nhíu mày lại khó chịu.
Cố Chân Chân làm vẻ như tình cờ gặp gỡ: “Trùng hợp quá! Anh cũng tới đây sao?” Không đợi Doãn Tư Thần trả lời, cô ta đã dày mặt ngồi xuống bên cạnh anh.
Doãn Tư Thần không có phản ứng gì với sự xuất hiện của Cố Chân Chân, vẫn tiếp tục nhâm nhi ly rượu đỏ.
Cố Chân Chân thấy Doãn Tư Thần thậm chí không thèm liếc nhìn mình dù chỉ một lần, cảm thấy xấu hổ pha lẫn tức giận mà đỏ mặt. Cô ta tốn công trang điểm tinh xảo như vậy, anh không thèm nhìn sao?
Không lẽ biểu hiện chưa đủ?
“Anh rể, sao anh lại ở đây một mình?” Chị em đâu?” Cố Chân Chân cố ý ép sát người vào bàn, bầu ngực trễ xuống lộ ra khe rãnh sâu.
Đây là chiêu thức cô ta hay dùng quyến rũ đàn ông, chưa từng thất bại, cho nên lần này lại dùng trò cũ.
Kết quả Doãn Tư vẫn ưu nhã thưởng thức rượu, khoé mắt chẳng buồn liếc cô ta dù một cái. Cố Chân Chân không cam tâm, tính toán dựa gần hơn áp người vào Doãn Tư Thần.
Cô ta chưa kịp nhích người thì một bàn tay xuất hiện chắn trước mặt. “Cố tiểu thư, xin tự trọng!” Giọng nói bình tĩnh của Tiểu A làm Cố Chân Chân cực kỳ mất hứng: “Người cô đầy mùi nước hoa rẻ tiền, sẽ làm tổng giám đốc khó chịu!”
Mặt Cố Chân Chân nóng rát vì tức giận, trước giờ cô ta chưa bao chịu mất mặt như vậy.
Nãy giờ Doãn Tư Thần đều không liếc nhìn, chỉ có Tiểu A nói một câu hoàn toàn lột trần vẻ giả dối của cô ta.
Cố Chân Chân tức giận muốn mở miệng phản kháng thì điện thoại của Tiêu A đột nhiên vang lên.
Tiểu A nhìn số gọi đến lập tức trả lời. Cuộc điện thoại ngắn gọn, đối phương nhanh chóng báo cáo rõ ràng sự việc vừa xảy ra.
Vừa cúp máy, Tiểu A lập tức báo Doãn Tư Thần: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân bị một đám người bao vây tấn công!”
Doãn Tư Thần nghe xong, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đặt ly rượu xuống bàn, xoay người rời đi! Tiểu A nhanh chóng đi theo sau.
Cố Chân Chân há hốc mồm, trợn mắt tại chỗ mà nhìn. Cô ta nãy giờ dốc sức gây chú ý rất lâu, cũng không bằng một cú điện thoại?
Cố Chân Chân không cam lòng, vì vậy khi Tiểu A xoay người đi thì cô ta cũng chạy theo: “Anh rể từ từ đợi em với! Em đi với anh!”
Tiểu A từ trước đến nay chưa gặp kiểu phụ nữ nào da mặt dày như vậy! Hiện tại tất cả mọi người đang lo lắng an toàn của Cố Hề Hề, nên không rảnh bận tâm cô ta, Tiểu A cũng không ngăn cản, mặc kệ cô ta chạy theo sau.
Dù sao thì cô ta cũng không có đủ tư cách mà bước lên xe.
Tại trung tâm thẩm mỹ, đám phụ nữ kia dồn Cố Hề Hề và mẹ Cố lại một góc. Lúc này mẹ Cố vì chịu không nổi đả kích nên tinh thần bà bất ổn, thần trí hoảng hốt.
Cố Hề Hề muốn bảo vệ mẹ nên nhờ vệ sĩ xử trí đám phụ nữ điên cuồng kia. Cô không thể ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, vốn chỉ muốn dẫn mẹ đi thư giãn tinh thần, chăm sóc bản thân, vậy mà lại gặp tình nhân của ba, còn bị đám người không nói lý lẽ này bao vây.
Còn có luật pháp hay không? Bọn họ ỷ đây là địa bàn của mình thì có thể ngang ngược gây sự với người khác? Thật sự khinh người, nghĩ ai cũng phải quỵ luỵ họ sao?
“Thiếu phu nhân, xin cô lui ra sau, không may bị thương thì sẽ không tốt.” Vệ sĩ nhỏ giọng nói.
Cố Hề Hề đỡ mẹ đến gần vách tường. Cô nhìn mẹ mà đau xót, sắc mặt bà tái nhợt, vẫn chưa tỉnh trí sau cú đả kích, cô không kiềm lòng được mà thở dài một tiếng.
Tuy cô cũng sớm đoán được mẹ sẽ không chịu nổi đả kích này, nhưng thật sự không nghĩ một khắc khi sự thật phơi bày, mẹ lại như cái xác không hồn.
Nếu không chỉ biết ba có tình nhân bên ngoài, mà biết ba còn dấu tiền riêng, lúc nào cũng toan tính chuyện ly hôn, liệu mẹ còn như thế nào nữa?
Trước mắt Cố Hề Hề là mười mấy người phụ nữ hung hãn dồn cô và mẹ vào góc, trong đầu cô giờ chỉ đến tên một người: Doãn Tư Thần, anh ở đâu?
Khoan đã, cô bắt đầu ỷ lại vào Doãn Tư Thần từ khi nào?
Suy nghĩ miên man của Cố Hề Hề bị cắt đứt bởi giọng điệu chua cay của người đàn bà tên chị Phàm: “Nói, các người rốt cuộc là ai? Sao lại quen biết chồng tôi?”
Cố Hề Hề nghe câu này mà bật cười: “Thật nực cười! Sao trên đời lại có chuyện vừa ăn cướp vừa la làng mà làm như bản thân là người đường hoàng! Cố Gia Cường là ba tôi, người bên cạnh tôi đây là vợ kết tóc của ông ấy! Bà có tư cách gì lớn tiếng với chúng tôi? Bà không biết việc bà đang làm là phạm pháp à?”
“Phạm pháp? Hừ!” Chị Phạm khinh khi đáp với vẻ coi thường, nhìn mẹ Cố: “Khó trách Cố Gia Cường không chịu nổi mà cứ bám lấy tôi, nếu là tôi mỗi ngày phải sống với người đàn bà già nua xấu xí, lại chẳng có vẻ gì phong tình của phụ nữ như bà, tôi cũng chán ghét đến chết! Còn cô là con gái ông ấy, đúng lúc lắm, đưa tiền đây cho tôi làm thẻ?”
Cái gì? Nói chuyện buồn cười?
Cả tình nhân mà cũng nói chuyện nghe như hợp tình hợp lý như vậy?
Cố Hề Hề giận quá đến mức buồn cười, lần đầu tiên cô nghe bọn trộm cướp nói chuyện đạo lý!
“Ba cô đã chiều ý tôi mà nói tiền cô đưa cho ông ấy, đều là của tôi! Vậy thì đi vòng vo chi cho phiền toái, cứ đưa thẳng cho tôi là được!” Người đàn bà tên chị Phàm trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Dù sao sớm muộn ba mẹ cô cũng ly hôn, cô cũng muốn hiếu thuận với ba cô mà! Cho nên nhanh một chút càng tốt!”
Cố Hề Hề không còn gì để nói.
Người đàn bà này vô sỉ đến mức không cần phải nói chuyện giải thích hay đôi co gì nữa.
“Tôi không đưa thì sao?” Cô Hề Hề cường ngạnh hỏi ngược lại.
“Không đưa?” Chị Phàm hừ lạnh, xoay người lại lấy đồ trang trí trên bàn, liền hung hăng ném vào tủ kính.
RẦM —– Tủ kính lập tức bể ra nhiều vết nứt!
“Không đưa thì bồi thường tổn thất chỗ này đi!” Đối phương trơ tráo nói bâng quơ: “Ở đây hơn mười đôi mắt đều thấy và làm chứng cô đập phá hư đồ! Không đưa tiền thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa!”
Cố Hề Hề tức giận, khinh khi cười: “Các người cứ trắng trợn mà ức hiếp người khác như vậy?”
“Đúng, tôi như vậy thì sao!? Cô cùng bà mẹ không có đầu óc kia, không phải ức hiếp các người thì là ai? Đây là chỗ của tôi, cô muốn báo cảnh sát à? Cô không bằng không chứng, chủ nơi này nói cô đập phá thì chính là cô đập phá!” Người đàn bà hống hách lớn tiếng.
Lúc này mẹ Cố rốt cuộc tỉnh táo, nghe được lời đối phương, người bà run lên: “Làm sao cô quen biết Cố Gia Cường?”
“Cũng chưa lâu lắm, ông ấy rất hào phóng và đối đãi với tôi không tệ.” Người đàn bà kiêu ngạo nhìn mẹ Cố, vẻ mặt khinh thường nói tiếp: “Nếu tôi là bà, tôi đã ly hôn từ lâu rồi! Bà còn ở Cố gia ăn vạ để làm gì? Tôi nghe nói bà ở Cố gia nhiều năm làm trâu ngựa chịu cực khổ. Thật là đáng thương mà! Nhưng chỉ là bà đừng mong có tôi có thể thương bà được, là Cố Gia Cường muốn ở bên cạnh tôi, bà muốn thì đi tìm ông ấy mà tính sổ!”
Mẹ Cố đẩy ta Cố Hề Hề ra, bước tới trước mặt chị Phàm, dù gương mặt bà tiều tuỵ nhưng vẫn mang vẻ kiên định, nói: “Cô đang nằm mơ à! Chỉ cần tôi không ly hôn, thì cô vĩnh viễn chỉ là tình nhân!”
Mẹ Cố nói câu này hoàn toàn chọc giận đối phương, người đàn bà giơ tay lên muốn tát mẹ Cố một cái. Cố Hề Hề thấy vậy xông tới ôm chặt mẹ, dùng thân che chắn cho mẹ.
Vệ sĩ thấy vậy liền vọt nhanh tới, khống chế tay của người đàn bà hung hăng này.
Chị Phàm thấy bà ta lại bị khống chế, tức giận hét lên: “Các người còn đứng đó làm gì? Đánh, đánh cho tôi!”
Chủ tiệm và mười mấy người phụ nữ khác liền vọt tới chỗ Cố Hề Hề và mẹ. Mẹ Cố thấy đám người điên cuồng này muốn đánh con gái, bà liền dùng hết sức lực ôm cô vào lòng, che chắn cho cô.
Vô số quả đấm, đá chân vào người mẹ Cố, bà vẫn ôm chặt Cố Hề Hề mà bảo vệ cô trong lòng. Cố Hề Hề cảm nhận được mẹ đang rất đau, nước mắt cô nhoè cả đôi mắt.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ chính là như vậy, lúc nào cũng bảo vệ cô. Khi còn nhỏ vì tính tình có chút bướng bỉnh, cô luôn bị bà nội trừng phạt bằng đòn roi, mỗi lần như vậy mẹ đều yên lặng ôm cô, chịu đòn roi và sự tức giận của bà nội.
Giờ cô đã trưởng thành, mà vẫn để mẹ phải bảo vệ…
Doãn Tư Thần, anh ở đâu?
Anh mau đến đi.
Xin anh đấy…
Cô khóc nhoè cả mắt, chưa bao giờ cô mong chờ Doãn Tư Thần đến như vậy. Bởi vì hiện tại người có thể cứu cô và mẹ, cũng chỉ có Doãn Tư Thần.
Hình như ông trời nghe lời cô cầu nguyện, ngay lúc mẹ Cố bị đánh hơn mười cái, cửa thuỷ tinh phía sau vỡ vụn, âm thanh làm mọi người đều giật mình!
Tất cả liền quay đầu nhìn.
Chỉ thấy cánh cửa thuỷ tinh đã vỡ nát, một bàn chân giẫm đạp từng mảnh vỡ lạnh lùng bước vào.
Một dáng người cao lớn tuấn dật, khí thế bừng bừng tiến vào, ánh mắt dừng lại ở Cố Hề Hề, khoé miệng hơi hạ, giọng nói lạnh băng chậm rãi: “Ai dám đánh người phụ nữ của tôi?”
(bản chưa beta)