Người khó chịu trong lòng còn có Cố Miểu, từ khi bắt đầu có ý thức và gặp được Cố Hề Hề, cậu bé đã nhận định cô chính là mẹ của mình, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một người tự xưng là mẹ ruột của cậu?
Việc này làm cho một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi như Cố Miểu nhất thời khó tiếp nhận được!
Mộc Nhược Na là người thẳng thắn, nhanh chóng phản bác: “Đừng giỡn chứ! Tự nhiên ở đâu ra mà tự nói là mẹ ruột của con trai tôi vậy? Bộ mẹ ruột giống như củ cải trắng ở chợ sao, bốc đại cũng trúng?”
Hirayama Jiro là người thiếu nhạy cảm, mở miệng nói rất đơn thuần: “Đúng lúc mọi người đều ở đây thì cứ làm giám định huyết thống là được.”
Mộc Nhược Na hung hăng trừng mắt nhìn Hirayama Jiro một cái.
Cái tên này rốt cuộc có ý gì chứ? Có phải thật tâm theo đuổi cô hay không?
Vậy mà còn dám nói đỡ lời cho người phụ nữ khác!?
Hirayama Jiro bị Mộc Nhược Na nhìn trừng trừng, ngu ngơ không hiểu mình đã nói sai cái gì…
Cố Hề Hề yên lặng không nói gì, trong lòng cô thật sự rất khó chịu.
Giống như cảm nhận được suy nghĩ của cô, Cố Miểu liền chạy đến ôm lấy cổ của Cố Hề Hề và làm nũng: “Mommy, con chỉ muốn có mình mommy thôi…”
Được con trai ôm, đáy lòng Cố Hề Hề mới dễ chịu được đôi chút, nhưng chung quy lại, cô không thể ích kỷ tước đoạt quyền được nhận mặt con của người làm mẹ. Bởi vậy, rốt cuộc cô vẫn nói: “Cứ làm giám định DNA đi! Nếu không có dụng cụ thì nhờ Hirayama Jiro hỗ trợ.”
Hans nghe xong thì tức khắc không vui, cái gì mà nơi này của hắn lại không có chứ!?
Trừ bỏ đạn hạt nhân ra thì cái gì hắn cũng có!
Quyết định như vậy, Hans nhanh chóng cho người lấy máu của Linna và Cố Miểu đi giám định, chỉ chốc lát sau đã có kết quả…
Linna thật sự là mẹ ruột của Cố Miểu!
Đối với kết quả này, trong lòng mọi người đều có chuẩn bị, nhưng khi nghe tận tai thì ít nhiều vẫn thấy dao động, có lẽ Cố Hề Hề chính là người có tâm lý bị dao động nhiều nhất trong tất cả người ở đây.
Cố Hề Hề biết rõ việc để Cố Miểu nhận lại mẹ ruột là chuyện tất nhiên, nhưng về mặt tình cảm cá nhân thì cô thật sự khó tiếp nhận.
Lúc này Linna đã được nghỉ ngơi sau một ngày một đêm, sức khoẻ và thể trạng hoàn toàn khôi phục. Cô vốn dĩ là nhân viên tình báo, được huấn luyện đặc biệt cho nên khả năng tự hồi phục rất tốt. Hơn nữa sau khi tắm rửa và thay trang phục, xuất hiện trước mắt mọi người là một phụ nữ xinh đẹp rạng ngời.
Nếu Linna là một phụ nữ tầm thường thì sao có thể trở thành nhân viên tình báo?
Vả lại bá tước Phillips là người khó tính và yêu cầu cao, không thể tự nhiên giữa rất nhiều người lại chọn Linna để lôi vào khách sạn, rồi lại thực hiện một số hành động hạn chế thiếu nhi được. Tuy thời điểm đó bá tước Phillips không có tình ý gì, nhưng Linna quả thật là một phụ nữ có nhan sắc.
Thảo nào Cố Miểu chỉ mới bốn tuổi, nhưng lại có gương mặt kháu khỉnh thanh tú, gien di truyền thật sự rất quan trọng.
Lúc Linna nhìn thấy mọi người thì kinh ngạc, vốn dĩ từ đầu cô chỉ định dùng thân phận này để tìm một đường sống cho bản thân, không ngờ tất cả đương sự liên quan đều đang ở đây.
Cố Hề Hề muốn nói chuyện riêng với Linna vài câu nên đã xin phép Hans, ngay sau đó hai người họ được đưa vào một căn phòng kín, đây là vì đảm bảo an toàn cho Cố Hề Hề. Nói gì thì Linna vẫn là một nhân viên tình báo lâu năm, Cố Hề Hề chỉ là một người bình thường, ở phương diện vũ lực thì Linna có thể hạ gục Cố Hề Hề chỉ trong nháy mắt.
Linna không để tâm đến tình cảnh hiện tại, cô ngồi yên trong phòng kín, nhìn thẳng vào Cố Hề Hề ngồi đối diện.
Hai người phụ nữ, một người là mẹ ruột, một người là mẹ nuôi, không ngờ lần đầu gặp mặt lại trong hoàn cảnh này, nhất thời cả hai đều không biết nói gì.
Cuối cùng, Linna đành chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí này: “Tôi thường xem tin tức về cô ở trên mạng, cô rất tài giỏi.”
Khoé miệng Cố Hề Hề hơi giật giật, cô đột nhiên lại dở khóc dở cười, được mẹ ruột của con trai khen ngợi mình, nên trả lời thế nào đây?
Linna nhìn thấy Cố Hề Hề như vậy, trầm mặc một chút và nói tiếp: “Tôi không xứng đáng làm một người mẹ, vì tính chất công việc, tôi không thể giống như một phụ nữ bình thường để nuôi nấng chính đứa con của mình.”
Cố Hề Hề yên lặng gật gật đầu, thật ra sau khi biết được công việc của Linna thì cô cũng có chút đồng cảm.
“Năm đó vốn dĩ tôi định phá thai, nhưng lại do dự. Cuối cùng tôi đã sinh ra đứa bé dưới rất nhiều áp lực.” Linna nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cố Miểu lúc mỉm cười kỳ thật rất giống Linna, một nét đẹp tinh xảo.
“Bỏ lại con trai của mình, tôi rất khổ sở. Tôi từng đi tìm thằng bé, nhưng khi tôi thấy một người phụ nữ Trung Quốc tên Mộc Nhược Na cướp được thằng bé từ tay đám buôn người, lúc đó tôi lại nghĩ nếu để thằng bé cho cô ấy nuôi nấng, có lẽ là một ý hay. Cho nên khi bọn buôn người bao vây đuổi theo cô ấy, tôi đã âm thầm ra tay xử lý chúng. Hoàn cảnh của Myanmar không thể bằng Trung Quốc, huống chi điều kiện kinh tế của Mộc Nhược Na tốt hơn nhiều so với gia đình đã nhận nuôi thằng bé trước đó.”
Linna nói chậm rãi, từng lời đều chân thật khiến Cố Hề Hề có chút ngượng ngùng.
“Đối với thằng bé mà nói, đến Trung Quốc sẽ tốt hơn là ở lại Myanmar.” Linna tiếp tục nói: “Sau đó tôi biết thằng bé được cô nhận nuôi, còn mang họ của cô. Tôi biết người Trung Quốc rất coi trọng dòng họ, cô có thể đối xử với thằng bé như vậy, tôi thật sự rất vui. Cảm ơn cô, Cố Hề Hề.”
Cố Hề Hề khẽ cắn môi, không biết nên nói gì, thì ra người phụ nữ này trước giờ luôn biết rõ mọi chuyện. Cô tự hỏi nếu đổi ngược lại là cô, liệu cô có thể hào phóng tiêu sái mà để con của mình cho người khác nuôi? Nếu là cô, là một người mẹ lại không thể đến gặp con của mình, điều này quả thật cô không dám tưởng tượng.
Nếu không thể ở bên cạnh con của mình, cô sợ mình sẽ điên mất…
Nhưng, Linna lại làm được!
Người phụ nữ này không phải không yêu con của mình, nhưng cách yêu con của cô thật sự đặc biệt…
“Tôi là một nhân viên tình báo, hoàn cảnh sống luôn luôn ở trong nguy hiểm, thằng bé ở bên cạnh tôi sẽ không an toàn.” Đôi mắt xinh đẹp của Linna hơi loé lên: “Tôi không còn gì khác để nói nữa.”
Bây giờ Cố Hề Hề mới mở miệng: “Lần này cô thừa nhận thân phận là định giành quyền nuôi nấng Cố Miểu sao?”
Linna tức khắc bật cười, cuộc sống của cô đã gặp quá nhiều người tâm cơ xảo trá, chứng kiến quá nhiều màn tình nghĩa nóng lạnh bất thường giữa đời người, nhưng không ngờ Cố Hề Hề lại là người tâm tính đơn thuần đến vậy.
Người Cố Hề Hề quan tâm chỉ là những người mà cô yêu thương, chỉ cần là chuyện liên quan đến những người thân của mình, cô sẽ dễ dàng bị rối loạn và đánh mất lý trí. Mẫu phụ nữ như vậy ở trong mắt một nhân viên tình báo như Linna chính là một người rất đặc biệt, một điều khó tưởng tượng.
Thật lòng mà nói, rất nhiều nữ nhân viên tình báo hâm mộ người như Cố Hề Hề. Người phụ mang tâm tư đơn thuần, chứng minh từ nhỏ cho đến lớn luôn có người ở bên cạnh bảo vệ, để tâm hồn cô có thể trưởng thành một cách thuần khiết, và đến khi trưởng thành, lại có được một tình yêu chân thành. Chỉ có như vậy thì tâm hồn của người phụ nữ mới có thể đơn thuần.
Linna thừa nhận trong lòng cô có chút ghen ghét, bởi vì trong cuộc đời Cố Hề Hề không chỉ một, mà là nhiều người đàn ông cùng xuất hiện, ai trong số họ cũng đều trân trọng bảo vệ Cố Hề Hề.
“Cố Hề Hề, cô rất đáng yêu.” Linna nhẹ nhàng cười, nói: “Tôi không đành lòng trở thành kẻ địch của cô.”
Cố Hề Hề ngơ ngác: “Hả…?”
Cô đã nói gì sai sao? Chẳng lẽ đối phương không phải nghĩ vậy?
Linna nói thẳng: “Dù muốn tranh giành quyền nuôi con, tôi có thể tranh lại được ai? Doãn Tư Thần hay bá tước Phillips? Rõ ràng với bọn họ, chỉ cần một giây là có thể giết chết tôi rồi. Thậm chí không cần nghi ngờ, nếu bây giờ tôi chỉ cần động vào một ngón tay của cô, thì hai người đàn ông đang ở bên ngoài kia sẽ không chút do dự mà nhắm họng súng thẳng vào tim tôi.”
Trong căn phòng mà Linna và Cố Hề Hề đang nói chuyện, máy quay đã quay toàn bộ và hiển thị hình ảnh trên máy tính trong một căn phòng khác.
Nghe Linna nói vậy, Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đồng thời nhếch miệng một chút.
Người phụ nữ này quả nhiên có trực giác rất nhạy bén.
“Sở dĩ tôi nói ra thân phận này chỉ vì muốn tìm một đường sống cho mình. Cô yên tâm, tôi không giành quyền nuôi nấng Cố Miểu. Trên thực tế, việc sống còn của tôi đã là một vấn đề, bằng không thì tôi đã không giả dạng dân nhập cư để bỏ trốn. Đương nhiên, dựa vào năng lực của tôi thì tìm một nơi xa xôi để sinh sống cũng không phải chuyện quá khó. Nếu thằng bé đi theo tôi, nó sẽ trở thành người lang thang, đó không phải điều tôi mong muốn.” Linna trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: “Cô là một phụ nữ tốt, lại là người tài hoa, có thể nói là người phụ nữ tài hoa nhất trong những người tôi biết. Thằng bé được nhận cô làm mẹ, mới là điều tốt nhất cho nó.”
“Vậy cô không nhớ con của mình sao?” Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi.
“Không.” Linna trả lời dứt khoát: “Ở trong tình cảnh cả mạng sống bản thân còn chưa đảm bảo được, nói nhớ nhung, chỉ là điều xa xỉ.”
Cố Hề Hề lần nữa trầm mặc không nói gì.
“Không trải qua sinh tử bị uy hiếp, thật sự không thể hiểu được đâu.” Linna nói: “Hơn nữa từ nhỏ thằng bé đã rời khỏi tôi, tình cảm mẹ con thật sự mờ nhạt.”
Nếu Linna không có chủ ý giành con trai với cô, vậy thì yên tâm rồi. Tuy hiện tại cô không phải người nuôi dưỡng Cố Miểu, vì cậu bé đã trở về với gia tộc Phillips, nhưng vẫn là con trai của cô. Giờ bỗng dưng nhảy ra một người mẹ ruột thế này, cho nên trong lòng Cố Hề Hề có chút khó chịu, cuối cùng đã được giải toả.
Linna là một phụ nữ rất thông minh, cô biết rõ bản thân mình có thể có được gì và không được gì, vì vậy không bao giờ muốn những điều nằm ngoài tầm với. Vậy nên cô đã dứt khoát nói rõ ràng với Cố Hề Hề, rằng cô không cần Cố Miểu, điều cô muốn chỉ là mong đối phương vì nể mặt Cố Miểu để có thể cho cô con đường sống.
Sau cuộc nói chuyện, Cố Hề Hề bước ra khỏi căn phòng với tâm trạng hơi bất an thấp thỏm, đối diện cô là mọi người.
Hirayama Jiro thản nhiên trả lời một cách tỉnh rụi: “Những sinh vật làm cha mẹ về mặt sinh học thật ra không quan trọng lắm đâu, không cần để ý. Hồi ở Nhật Bản tôi từng thử dùng chính tế bào của mình để tạo ra vài bản sao, tuy rằng đều thất bại, nhưng mà nếu thành công thì tôi giống như cha của chúng rồi, đúng không?”
Lời này nghe thế nào cũng thấy sai sai? Hai câu chuyện này sao có thể xem như là một?
Doãn Tư Thần hỏi thẳng Cố Hề Hề: “Em đang băn khoăn điều gì? Lo lắng Linna sẽ đổi ý vào một ngày nào đó, cướp đoạt vị trí của em?”
A a a, dù có nghĩ vậy cũng đừng nói ra được không?
Nói trắng ra thật là mất mặt mà!
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, nói: “Việc này có gì đáng lo? Nếu thật sự không yên tâm, vậy cứ để cô ta vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này là được.”
Có ý gì? Muốn giết chết Linna sao?
Cuộc đời của Cố Miểu còn rất dài, làm vậy thì cậu bé sẽ không oán hận cô sao?
Edited by Airy
Beta by Airy