Mục lục
Thiểm hôn tổng tài khế ước thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 625: Con đường được sắp đặt








Tiểu Vương lấy ra một xấp tài liệu đưa cho Cố Hề Hề: “Đây là thông tin chi tiết, nếu chị còn nhớ bữa tiệc chọn rể cho Tưởng Huy Âm thì sẽ nhận ra anh ta. Năm đó trong bữa tiệc ở suối nước nóng tại sơn trang của Tưởng gia, chị đã chọn người này cho Tưởng Huy Âm, khi ấy chị còn nói nếu Tưởng Huy Âm chịu khó sửa đổi tính tình một chút thì người đàn ông này chính là đối tượng thích hợp nhất.”




Nghe Tiểu Vương nói vậy, Cố Hề Hề liền cảm thấy hứng thú tò mò, cô lấy xấp tài liệu và xem, tức khắc mỉm cười, đúng thật là có biết qua.




Người này năm đó gọi là thiếu gia của Thành gia, tên Thành Điền, bất quá hiện tại nên gọi anh ta với cái tên đúng hơn là Cảnh Điền. Nói vậy hoá ra tình địch của Cảnh phu nhân chính là Thành gia đại tiểu thư. Chậc chậc, thế giới này nhỏ thật, trái đất quả nhiên là tròn, vòng đi vòng lại hoá ra là người quen.




Cố Hề Hề chăm chút xem tư liệu và ảnh chụp của Cảnh Điền, gật gù nói: “Gien của Cảnh gia đúng là không tệ, Cảnh Điền là một người đàn ông lịch lãm, tuy mang thân phận con riêng nhưng hoàn toàn không hề thua kém ai. Nhiều năm nay đều làm việc cho công ty của gia tộc Thành gia và có một sự nghiệp rất thành công. Chỉ là… một người đàn ông như vậy sao lại không có đối tượng để yêu đương hay kết hôn được?”




Mộc Nhược Na bất đắc dĩ nói: “Đường tình duyên và đường sự nghiệp đâu phải lúc nào cũng liên quan. Anh chàng Cảnh Điền này khá kín tiếng, trước giờ chỉ tập trung làm việc tại công ty của Thành gia, không biết có phải vì anh ta ngại thân phận con riêng hay không nhưng rất ít tụ tập qua lại với mấy vị công tử thiếu gia ăn chơi khác. Hiện tại xem như là một người đàn ông thành đạt ổn định.”




“Không ngờ lần trước là giúp Tưởng gia tìm rể cho Tưởng Huy Âm, giờ lại giúp Cảnh gia tìm cô dâu cho Cảnh Điền, thế giới này thật thú vị!” Cố Hề Hề cảm khái nói: “Đáng tiếc, năm đó Tưởng Huy Âm lại tự tay hủy hoại tất cả, Tưởng Dật Hải đến bây giờ vẫn không chịu… mà thôi đừng nói đến anh ấy, anh ấy sẽ tự có tính toán cho bản thân. Giờ chúng ta cứ giải quyết vấn đề của Doãn Tư Dược và Cảnh Điền trước đã. Nhược Na này, cậu nói xem, chúng ta can thiệp vào chuyện hôn nhân của Cảnh Điền thì liệu anh ta có chấp nhận không?”




“Sao lại không?” Mộc Nhược Na cười nhạo: “Thành gia tuy khá lớn mạnh, nhưng so với Doãn gia thì đã là gì? Doãn gia đại thiếu phu nhân đích thân chọn vợ cho thì đây là vinh dự của anh ta! Giờ cậu là hoàng thái hậu rồi, thái hậu ban hôn thì ai dám kháng lệnh?”




Cố Hề Hề phốc một tiếng phun hết sữa trong miệng ra, Tiểu Vương vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô.




Cố Hề Hề trừng mắt nhìn Mộc Nhược Na: “Cậu cậu cậu… cậu thôi nói quá lên được không? Gì mà hoàng thái hậu chứ? Tôi chỉ muốn giúp đỡ người ta thôi, chỉ đơn giản là giúp họ!”




Mộc Nhược Na thong thả ung dung nói: “Cũng không có gì khác nhau cả. Tiểu Vương, cô đi liên hệ với người của Thành gia một chút, hỏi thăm Thành Điền, à không, là Cảnh Điền, hỏi xem anh ta có bằng lòng hay không?”




Tiểu Vương đứng bên cạnh cười: “Tôi đã hỏi qua, Thành gia cảm thấy có thể được Doãn gia trợ giúp thì hào hứng đến mức không còn quan tâm gì nữa.”




Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề, nói: “Thấy chưa, tôi nói thế nào? Còn bảo không tin?”




Cố Hề Hề bùi ngùi thở dài: “Tôi chỉ đơn thuần muốn làm chút truyện giúp đỡ người khác, căn bản không có nghĩ nhiều đến vậy.”









Hiện tại Thành gia ở Trung Quốc đã hoan hỷ vui mừng không tưởng, không ngờ Doãn gia thế mà lại chủ động tiếp xúc với họ, chuyện này vốn dĩ có cầu cũng không được. Hiện tại Doãn gia đại thiếu phu nhân lên tiếng muốn tìm đối tượng cho Cảnh Điền, Thành gia có điên mới từ chối. Mặc kệ cho Cố Hề Hề tìm về một cô vợ méo tròn ra sao, Thành gia đều sẽ vui vẻ nghênh đón.




Mà hai nhân vật chính của sự kiện này – Cảnh Điền và Doãn Tư Dược, đã chính thức gặp nhau.




“Xin chào, xin phép tự giới thiệu, tôi là Cảnh Điền, là… con riêng của Cảnh gia.” Cảnh Điền ôn tồn xuất hiện trước mặt Doãn Tư Dược, nói: “Tôi và anh sẽ là nam chính cho cuộc xem mắt sắp tới.”




Doãn Tư Dược không ngờ Cảnh Điền sẽ chủ động đến tìm, anh hơi ngây ngẩn người rồi lịch sự bắt tay Cảnh Điền: “Nghe danh đã lâu.”




“Anh khách khí rồi.” Cảnh Điền cười nói: “Là tôi được nhờ lây từ anh.”




Doãn Tư Dược cười khổ một tiếng, nói: “Ngồi đi, anh muốn uống gì? Bia hay rượu?”




“Bia đi.” Cảnh Điền hơi hơi mỉm cười.




Doãn Tư Dược quay đầu nói với người phục vụ: “Cho chúng tôi hai chai bia.”




Cảnh Điền mỉm cười nói: “Doãn nhị thiếu có vẻ rất hay tới quán bar này uống rượu?”




“Không uống rượu thì làm gì?” Doãn Tư Dược nhẹ giọng trả lời: “Dù sao tôi cũng không có việc gì. Mọi việc ở công ty đều đã đi vào quỹ đạo ổn định, việc lớn đã có anh hai tôi lo, việc nhỏ đã có nhóm trợ lý giải quyết. Tôi chỉ cần làm tốt công việc giám sát của mình là được.”




“Anh không đồng ý việc tuyển vợ lần này?” Cảnh Điền suy tư hỏi một câu.




Doãn Tư Dược cười như không cười, quay sang nhìn đối phương: “Anh thì sao? Anh đồng ý?”




Cảnh Điền vội cúi đầu, nói: “Thân phận của tôi nói ra thật xấu hổ, từ trước đến nay tôi ở bên gia đình nhà ngoại của tôi để làm việc, có nhiều việc tôi đều không có quyền quyết định.”




Doãn Tư Dược ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy anh đã có đối tượng yêu thích?”




Cảnh Điền dời tầm mắt nhìn đi nơi khác: “Tôi thích hay không thì quan trọng sao? Đối với mẹ tôi hay ba của tôi, đối với gia tộc nhà ngoại của tôi, hy sinh một người như tôi để lấy lòng Doãn gia là vụ mua bán có lời nhất.”




Doãn Tư Dược nhạy bén nhận ra ẩn ý: “Xem ra anh đã có đối tượng của mình, vậy sao lại không đấu tranh?”




“Đấu tranh?” Cảnh Điền cười khổ một tiếng: “Tôi đấu tranh thế nào? Tôi không phải người có dũng khí hay quyền lực, chỉ cần gia tộc cắt thẻ tín dụng của tôi, có lẽ tôi sẽ không sống được. Với tôi mà nói, tình yêu chưa hẳn thật sự quan trọng. Vậy Doãn nhị thiếu thì sao, anh có yêu ai không?”




Doãn Tư Dược nhẹ nhàng cầm ly rượu lên đung đưa, ánh mắt hơi mê man nhìn theo ly rượu, nói: “Tôi? Người tôi yêu? Có thể gọi là có, cũng có thể gọi là không có. Tôi khác anh, anh là bị bắt buộc phải chấp nhận, tôi là tự nguyện chấp nhận.”




“Vì sao?” Cảnh Điền kinh ngạc: “Anh cam tâm tình nguyện để người khác quyết định hôn nhân của mình?”




Doãn Tư Dược cười cười tự giễu: “Anh là con riêng, tôi cũng vậy, tôi và anh thật ra không có gì khác nhau. Đừng nói hôn nhân mà toàn bộ tương lai của tôi đều bị khống chế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là do anh không biết cô ấy như thế nào, nhưng tôi thì biết. Hôn nhân của tôi để cô ấy quyết định thì không có gì không tốt. Ít nhất tôi tin cô ấy sẽ lựa chọn điều tốt nhất cho tôi.”




Cảnh Điền kinh ngạc nhìn Doãn Tư Dược.




Doãn Tư Dược thuận tay vỗ một phách vào bả vai Cảnh Điền, nói: “Đôi khi theo đuổi điều mình muốn chưa hẳn là nên, người khác an bài sẵn con đường cho mình đi cũng chưa hẳn là sai.”




Cảnh Điền bất đắc dĩ lắc đầu, Doãn Tư Dược không nói thêm gì nữa, chỉ nâng ly rượu lên và uống.




Mã Anh Anh không phải là một ví dụ rất thực tế sao? Cô ta nhất quyết muốn quyến rũ Doãn Tư Thần và coi thường con đường mà Doãn Tư Dược đã sắp xếp cho cô ta. Kỳ thật nếu Mã Anh Anh có thể chuyên tâm cần cù học tập và làm việc chăm chỉ tại Doãn gia thì Doãn Tư Dược sao có thể mặc kệ em gái của mình được?




Mã Anh Anh chỉ vừa tốt nghiệp trung học đã đi làm, dựa vào bằng cấp và năng lực thì cô ta không thể đảm nhiệm được bất kỳ công việc nào trong tập đoàn Doãn thị cả, ngoài việc chăm chỉ học tập thêm thì không còn con đường nào khác. Đáng tiếc, Mã Anh Anh đã phụ lòng Doãn Tư Dược, một lòng đi vào chỗ chết. Người làm anh trai như Doãn Tư Dược chỉ có thể đưa cô ta một đoạn đường cuối cùng.




Doãn Tư Dược uống hết ly rượu thì ném một xấp tiền lên quầy bar rồi quay người rời khỏi như thường lệ.




Cảnh Điền vội vàng đuổi theo: “Anh… uống hơi nhiều rồi đúng không?”




Doãn Tư Dược cười cười: “Chút tửu lượng này với tôi chưa thấm gì đâu. Nếu anh không còn việc gì khác thì cứ trở về đi. Đợi anh hai và chị dâu trở về thì mọi thứ sẽ tiến hành. Yên tâm, chị dâu của tôi là người tốt, sẽ không tùy tiện chọn cho anh một người không xứng đáng. Có thể anh sẽ không yêu người đó, nhưng chắc chắn đó sẽ là một người phụ nữ tốt đủ để anh tôn trọng và chung sống cả đời.”




Nói xong câu đó, Doãn Tư Dược vẫy vẫy tay tạm biệt, tiêu sái rời đi.




Cảnh Điền đứng yên tại chỗ, dường như suy tư gì đó.




Ở trong góc tối có bóng người thấp thoáng, không lâu sau thì Doãn Tư Thần ở London xa xôi đã được tường thuật lại mọi việc.




Ngón tay Doãn Tư Thần chậm rãi lướt qua tin tức vừa được tình báo, tức khắc nở nụ cười: “Đứa em trai này quả nhiên đã tiến bộ.”




Doãn Tư Thần đánh nhịp ngón tay trên mặt bàn, bỗng nhiên dừng lại và ngẩng đầu nói với Tiểu A: “Đi thông báo cho Doãn Tư Dược, cậu ta có thể trở lại tổng bộ của tập đoàn để làm việc.”




Tiểu A có vẻ như đã đoán trước Doãn Tư Thần sẽ quyết định như vậy, nói: “Vâng, chủ tịch. Vậy còn chi nhánh Đằng Hạo sẽ do ai tiếp quản?”




“Giao cho Tiêu Hằng đi, Tiêu Hằng theo tôi nhiều năm rồi, chi nhánh này xem như để cậu ấy dưỡng già.” Doãn Tư Thần tuỳ ý nói: “Cậu ta cũng nên tự tính toán tương lai bản thân.”




“Vâng, chủ tịch.” Tiểu A mừng trong lòng, vội vàng đi thông báo. Nói cho Tiêu Hằng tin tốt này thì khi cậu và Tiểu Vương kết hôn chắc hẳn sẽ không bị Tiêu Hằng làm khó nhỉ?




Tiểu A đi một lúc sau thì Doãn Tư Thần mới cười khẽ. Đứa em trai này thức thời như vậy, anh làm anh trai sẽ không ngại mở cho em trai mình một cơ hội.









Hôm nay là ngày hết hạn đăng ký tuyển vợ, Cảnh gia đồng thời tổ chức bữa tiệc long trọng chính thức tuyên bố hôn ước giữa Cảnh gia và Mặc gia. Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề thân là khách quý, dĩ nhiên sẽ tham dự.




Trong bữa tiệc lần này, Cảnh gia mời đến không ít nhân vật nổi tiếng có máu mặt, đương nhiên nhiều người trong đó đến là vì Doãn Tư Thần. Cảnh gia không vì vậy mà khó chịu, ngược lại càng thêm hào hứng.




Nhìn thấy bữa tiệc quy mô, Cảnh phu nhân rất hài lòng mỉm cười, trong cách hiểu của bà thì việc này mang ý nghĩa rằng tất cả mọi người đều ủng hộ con trai bà. Chỉ cần tuyên bố hôn ước với Mặc gia thì Cảnh Dung như hổ thêm cánh, vị trí của anh ở Cảnh gia sẽ không thể bị lay chuyển.




Tiệc tối còn chưa bắt đầu, hai người đại diện cho hai thế hệ ở Cảnh gia đã gặp nhau.




Cảnh Kỳ mỉm cười nói: “Chú út, chúc mừng chú! Không ngờ chú lại đi một bước này.”




Cảnh Dung tươi cười nhìn Cảnh Kỳ: “Cảm ơn cháu đã khích lệ, người làm chú này sao có thể khiến cháu mình thất vọng?”



Edited by Airy



Beta by Airy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK