Ánh mắt người chung quanh lóe lên, không ai nói gì. Bọn họ đã lăn lộn để đạt đến vị trí hiện tại trong công ty thì cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ này ỷ vào thành tích gần đây mà trở nên vênh váo thì cũng đến lúc nên nhận một bài học.
…
Cố Hề Hề đi theo Tiểu A tầng ba.
“Tổng giám đốc và vị khách đó đã đến?” Cố Hề Hề hỏi Tiểu A: “Hiện tại nhìn tôi có ổn không?”
“Đúng vậy, đã đến.” Tiểu A trả lời: “Lát nữa nếu vị khách đó có nói gì, thiếu phu nhân cũng đừng tức giận.”
Ánh mắt Cố Hề Hề lóe lên, chẳng lẽ khách hàng này rất khó chịu?
Cố Hề Hề còn chưa gõ cửa, liền nghe thấy âm thanh nũng nịu trong phòng: “Doãn tổng thật không hổ danh, đã biến tập đoàn Doãn thị thành đế vương thương mại tăng giá trị hai mươi phần trăm. Doãn tổng, không nên như vậy mà. Ép giá thế, Ody chúng tôi sao phát triển được.”
Cố Hề Hề thầm nghĩ, thanh âm nũng nịu như vậy, đoán chừng là mỹ nữ ướt át? Doãn Tư Thần đúng là có phúc, bất kể đi tới nơi nào đều có mỹ nhân nũng nịu đưa tới cửa.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thanh âm của Doãn Tư Thần: “Vào đi.”
Cố Hề Hề hít thở sâu một hơi, đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, ngẩng đầu liền thấy một người vóc dáng chuẩn dung nhan tinh xảo, mái tóc dài màu đỏ rượu cười duyên nhìn Doãn Tư Thần.
Khóe mắt Cố Hề Hề trộm nhìn anh, thấy biểu tình trên mặt Doãn Tư Thần ngược lại vô cùng bình tĩnh, dường như không bị sắc đẹp trước mắt này đả động. Không biết tại sao, đáy lòng Cố Hề Hề lại vô ý thở phào nhẹ nhõm.
Thật kỳ quái, tại sao cô có cảm giác lạ như vậy? Anh có chuyện gì với người phụ nữ khác, có liên quan gì đến cô?
Cô và anh kết hôn bất quá chỉ là vợ chồng hợp đồng, chỉ vì đứa bé mới miễn cưỡng kết hôn. Thế giới tình cảm của anh, cô không có cách nào tham gia, cũng không muốn tham gia.
Khóe mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần khẽ nheo lại, tựa như hiểu biểu tình của Cố Hề Hề, khóe mắt trong nháy mắt thoáng qua một nụ cười châm biếm.
Nụ cười rất cạn, chợt lóe rồi biến mất.
“Tổng giám đốc.” Cố Hề Hề cúi đầu, chào hỏi: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”
“Vị này là…” Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc, hiển nhiên Cố Hề Hề xuất hiện khiến cô ta rất ngạc nhiên.
Tin đồn Doãn Tư Thần không quan tâm đến phụ nữ chẳng lẽ là sai sao?
“Đây là thư ký của tôi, Cố Hề Hề.” Doãn Tư Thần nở nụ cười giới thiệu: “Cố Hề Hề, đây là phó tổng của Ody, Mộc Nhược Na.”
Cố Hề Hề lập tức chào hỏi: “Chào Mộc phó tổng, tôi là Cố Hề Hề. Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Mộc Nhược Na chỉ liếc Cố Hề Hề một lát, không đáp lời cô, trực tiếp nói với Doãn Tư Thần: “Doãn tổng đây là có ý gì? Không phải bảo hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm chung, không liên quan đến công việc sao?”
“Mộc phó tổng, vừa rồi cô cũng nói chuyện công việc đó thôi?” Ánh mắt Doãn Tư Thần liễm diễm, nhẹ nhàng liếc nhìn Cố Hề Hề, nói: “Thư ký của tôi đã tới, Mộc phó tổng có để ý cô ấy cùng dùng cơm không?”
Mộc Nhược Na rất nhanh ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt dò xét, nói: “Dĩ nhiên không sao, tôi chỉ là khách thôi mà.”
Tiểu A lập tức kéo ghế ra cho Cố Hề Hề, đáy mắt Mộc Nhược Na thoáng qua tia kinh ngạc. Người phụ nữ này đối với Doãn Tư Thần mà nói quả nhiên khác biệt!
Cố Hề Hề cảm thấy khẩn trương, tay chân đều toát mồ hôi. Hai tổng giám đốc đánh cờ, cô thật sự không thể ứng phó.
Nhiều lần Cố Hề Hề muốn đứng lên, không muốn ăn bữa cơm này. Nhưng mỗi cô có ý niệm, liền thấy tầm mắt Doãn Tư Thần như có như không quét tới. Ánh mắt đó lộ ra uy nghiêm và không cho phép nghi ngờ, khiến Cố Hề Hề đành từ bỏ ý định đứng lên.
Ánh mắt Mộc Nhược Na thỉnh thoảng lướt qua Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, với hiểu biết về đàn ông của cô ta, người phụ nữ này quả nhiên không bình thường. Thư ký và trợ lý bên người Doãn Tư Thần luôn là nam, lần đầu tiên thấy anh dẫn theo phụ nữ, hơn nữa còn cùng nhau ăn cơm, sao có thể chỉ đơn giản là thư ký?
Nhưng truyền thông không có tin tức Doãn Tư Thần kết hôn, chẳng lẽ người phụ nữ này là tình nhân của Doãn Tư Thần?
Xem ra, Doãn Tư Thần đối với người phụ nữ của anh không tệ, không lãnh khốc vô tình như truyền thông nói.
Vừa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
Cố Hề Hề theo bản năng liền định đi mở cửa, cô còn chưa kịp đứng lên, tay phải dưới bàn đột nhiên bị nắm lại. Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, trên mặt anh không có biểu tình gì, chẳng qua là nắm tay Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề cuộn tròn ngón tay, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Doãn Tư Thần. Ngón tay Doãn Tư Thần cứng đờ một lát, chậm rãi rút lại.
Tiểu A đã đứng ở cửa, chờ đợi ra lệnh.
“Ai?” Thanh âm Doãn Tư Thần bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra bất kì ưu tư: “Không phải đã truyền lệnh, bữa ăn trưa hôm nay bất kì ai cũng không được phép quấy rầy sao?”
Có thể lên tầng ba, đều là nhân viên cao cấp của tập đoàn Doãn thị, cho nên anh tạm thời không nghĩ ra ai tìm anh gấp như thế.
“Doãn tổng, trong hội nghị sáng nay em quên báo cáo cho ngài một chuyện quan trọng, hiện tại ngài có thuận tiện nghe không?” Bên ngoài lập tức vang lên thanh âm ngọt lịm khiến người khác nổi da gà toàn thân.
Cố Hề Hề ngẩn ra, ngay sau đó khẽ nở nụ cười. Thì ra là nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ ngăn cản cô. Xem ra cô ta thật sự không kiềm chế được, thấy cô “câu dẫn” tổng giám đốc thành công, không nhịn nổi nữa.
Trong mắt Mộc Nhược Na lập tức thoáng qua một tia cười như không cười, vẫn nhìn Cố Hề Hề. Người phụ nữ này thật lạ, phụ nữ khác câu dẫn đàn ông của cô, cô không những không mất hứng, còn có thể cười hài lòng như vậy? Quả nhiên là khác những người khác, khó trách Doãn Tư Thần nhìn với cặp mắt khác xưa.
Doãn Tư Thần nghe thanh âm bên ngoài, tròng mắt nhất thời trầm xuống. Tiểu A biết tổng giám đốc đã tức giận, trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài đuổi người phụ nữ kia.
Thấy ánh mắt cười như không cười của Mộc Nhược Na, Cố Hề Hề cảm thấy da đầu tê dại. Người này có ý gì đây? Cô ta ăn mặc diêm dúa lòe loẹt như vậy không phải để câu dẫn Doãn Tư Thần sao? Tại sao ánh mắt luôn bay tới bay lui trên người cô.
“Hình như trợ lý Cố có chút khẩn trương? Không biết cô trở thành người bên cạnh Doãn tổng khi nào? Nghe nói trợ lý của Doãn tổng đều là người tài hoa hơn, trợ lý Cố hẳn cũng có tài riêng của mình chứ?” Mộc Nhược Na cầm ly rượu giơ về Cố Hề Hề: “Tôi kính cô một ly!”
Thân thể Cố Hề Hề đột nhiên cứng đờ. Cô đang mang thai, không thể uống rượu. Nhưng bữa cơm hôm nay…
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần, hy vọng anh có thể làm chủ cho cô. Nhưng Doãn Tư Thần không có ý ngăn cản, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Cố Hề Hề run rẩy, Doãn Tư Thần anh có ý gì? Rũ mắt làm gì? Tôi làm sai chỗ nào? Tâm tư tổng giám đốc quả thật rất khó đoán, không giải thích được.
Cố Hề Hề cắn răng cầm ly rượu trước mặt, vừa đưa đến bên mép, Doãn Tư Thần đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy chỉ là một trưởng bộ phận trợ lý nhỏ nhoi, đáng để Mộc phó tổng mời rượu như vậy? Muốn uống rượu, không phải tôi vẫn đang tiếp sao?”
Mắt Mộc Nhược Na nhất thời sáng lên, quả nhiên là Doãn Tư Thần thật sự quan tâm người phụ nữ này.
Doãn Tư Thần làm dáng vẻ như không để tâm nói: “Buổi chiều còn có một buổi họp quan trọng cần em đi chủ trì, uống rượu đi họp, còn ra gì nữa? Tiểu A đâu?”
Năm giây sau, Tiểu A đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc.”
“Cho trợ lý Cố nước trái cây.” Doãn Tư Thần ra lệnh.
Rất nhanh, ly rượu trước mặt Cố Hề Hề được đổi thành nước trái cây. Cố Hề Hề sửng sốt hồi lâu, buổi chiều cô không cần chủ trì buổi họp mà?
Cô liền hiểu ra, đây là Doãn Tư Thần viện cớ cho cô, lập tức phối hợp trả lời: “Dạ, tổng giám đốc.”
Mộc Nhược Na bỏ ly rượu xuống, tiếp tục đề tài khi nãy: “Nếu Doãn tổng thương hoa tiếc ngọc như thế, thôi chúng ta bàn chuyện khác đi? Năm số đúng là quá nhiều, hai số, chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”
Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc Cố Hề Hề, thấy cô dáng vẻ câu nệ, đẩy dĩa trước mặt mình tới trước. Tiểu A lập tức đẩy cái dĩa Doãn Tư Thần tới trước mặt Cố Hề Hề.
“Tôi đã nghiên cứu lợi nhuận của tập đoàn Ody, năm số là hợp lý nhất? Cô cảm thấy Ody thật sự có thể đảm đương? Đến lúc đó vận hành không tốt, còn tổn hại thanh danh của Mộc phó tổng.” Doãn Tư Thần trả lời Mộc Nhược Na, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Hề Hề.
Tình huống này, Cố Hề Hề thật sự không chen miệng được một câu, chỉ có thể ngồi đàng hoàng ở đó không ngừng ăn.
Thấy khẩu vị Cố Hề Hề không tệ, tâm tình Doãn Tư Thần cũng khá hơn. Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm này, Cố Hề Hề vội vàng chạy.
Nếu mỗi ngày cô đều phải ăn cơm trong hoàn cảnh như vậy, cô thật lo mình sẽ tiêu hóa không tốt. Cố Hề Hề cảm thấy mình thật sự chống đỡ đến gần chết.
Dưới ánh mắt soi mói của Doãn Tư Thần, giống như đỡ một ngọn núi lớn, cô không ngừng ăn, tựa như làm bất cứ chuyện gì cũng sai. Vì vậy, ngoài ăn ra, cô không biết làm gì khác.
Cố Hề Hề định chậm rãi đi bộ về phòng làm việc để dễ tiêu hoá bữa ăn vừa rồi. Cô vừa đi tới cầu thang tầng hai, bị ngăn cản lần nữa. Ngăn cô là nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ chưa từ bỏ ý định.
“Cố Hề Hề, cô chỉ dựa vào mánh khóe mị hoặc để câu dẫn tổng giám đốc? Nói, có phải cô vừa nói gì với tổng giám đốc không?” Nữ giám đốc cắn răng nghiến lợi.
Cô ta lấy vô số dũng khí mới chủ động gõ cửa, không nghĩ tới cô ta còn chưa gặp Doãn Tư Thần đã bị đuổi ra. Đời này, cô ta chưa từng mất mặt như vậy. Cô ta không phục, dựa vào cái gì mà Cố Hề Hề có thể ăn cơm cùng tổng giám đốc ở đó, cô ta lại không được?
Cô ta tự nhận bản thân bất kể dung mạo, vóc người hay tài năng đều vượt xa Cố Hề Hề.
(bản chưa beta)