Nước mắt Cố Hề Hề tức khắc rơi xuống: “Mặc gia gia…”
Mặc lão gia tử là tướng quân, làm việc trong quân đội, hằng ngày đều tiếp xúc với cánh mày râu, toàn các bậc tướng tá, có lẽ người mềm yếu duy nhất mà ông tiếp xúc là cháu gái cưng Mặc Tử Huyên. Bất quá, Mặc Tử Huyên chỉ có vẻ ngoài nhu nhược, thật ra lại là một tiểu thư cá tính phóng khoáng mạnh mẽ.
Còn Cố Hề Hề lại là người mềm yếu thật sự…
Vậy nên khi nhìn thấy Cố Hề Hề rơi nước mắt thì ông lại hơi hốt hoảng, không biết nên làm gì.
Cố Hề Hề đứng lên, hướng về Mặc lão gia tử mà khom lưng.
“Cảm ơn Mặc gia gia, cả đời này người vẫn mãi là gia gia của con.” Cố Hề Hề nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ con đã không có ông nội, dù là Cố gia hay Vân gia đều vậy. Người chính là gia gia của con.”
Lời nói của cô rất mộc mạc, giản dị chân thành.
Mặc lão gia tử than nhẹ một tiếng: “Ai nha, vậy là ta đi tìm cháu dâu không thành mà lại có thêm cháu gái à?”
Cố Hề Hề nín khóc mỉm cười.
Mặc lão gia tử chậm rãi dang tay ra, hướng về Cố Hề Hề, cô lập tức nhào vào lòng ông: “Gia gia…”
“Ừ.” Mặc lão gia tử nhẹ nhàng trả lời, vỗ về bả vai cô, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Tử Huyên từ lúc hơn mười tuổi thì không còn khóc nhè nữa rồi. Con khóc như vậy thì ta không biết phải dỗ làm sao.”
Cố Hề Hề nghe vậy mới nín khóc mỉm cười.
“Con đi kêu Doãn Tư Thần lại đây, ta muốn nhìn xem tên nhóc đó rốt cuộc hơn cháu trai ta chỗ nào mà có thể cướp được cháu dâu của ta.” Mặc lão gia tử vỗ về bả vai Cố Hề Hề: “Đi đi.”
Cố Hề Hề đứng ở cửa, muốn nói gì đó nhưng nhìn Mặc lão gia tử thì cô lại thôi.
Mặc lão gia tử tức giận, vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, ta sẽ không làm khó cậu ta! Cháu gái mới nhận chưa bao lâu thì đã lo cho người ngoài, đúng là nữ sinh ngoại tộc mà!”
Cố Hề Hề nghe vậy thì gương mặt mới hoà hoãn đôi chút, cười nói: “Dạ được, con sẽ đi gọi anh ấy đến!”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của cô mà Mặc lão gia tử chỉ có thể vô ngữ lắc đầu.
Từ lúc Cố Hề Hề đi vào phòng cho đến giờ, Doãn Tư Thần luôn chờ bên ngoài, đáy lòng anh cứ bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên. Anh thà rằng để Mặc lão gia tử đánh mắng anh, chứ cũng không muốn Cố Hề Hề bị ông làm khó.
Bây giờ nhìn thấy Cố Hề Hề bước ra với gương mặt vui vẻ thì anh vội vàng chạy đến hỏi: “Thế nào? Lão gia tử có nói gì không? Có chủ động nói…”
Cố Hề Hề liền lấy tay bịt kín miệng anh, nghiêm túc nói: “Tư Thần, em đã hứa với ba mẹ rồi, em không thể chủ động yêu cầu Mặc gia huỷ hôn được. Vừa rồi gia gia nói, chỉ cần anh vượt qua được thử thách của ông, ông sẽ đứng ra làm chủ để tác hợp cho chúng ta.”
Nghe xong lời này, ánh mắt Doãn Tư Thần mừng rỡ như điên, hoàn toàn không thể che giấu!
Quả nhiên có thể mà!
Tiếp theo Cố Hề Hề đã buông tay ra, tủm tỉm cười cổ vũ: “Cố lên nhé! Gia gia rất lợi hại, đừng để khí thế của gia gia áp đảo!”
Doãn Tư Thần nhướng mày, nở nụ cười ngạo nghễ: “Tin tưởng chồng em đi, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Nhìn động tác soái khí của Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề bật cười, nhón mũi chân hôn nhẹ vào trán anh: “Ừ, em tin anh!”
Doãn Tư Thần sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, anh thừa cơ hôn cô một cái rồi ôm cô thật chặt: “Anh đi đây!”
“Ừ.” Cố Hề Hề mỉm cười gật gật đầu.
Doãn Tư Thần xoay người hướng về phòng của Mặc lão gia tử. Vừa vào phòng, anh đã rũ bỏ vẻ khí thế hằng ngày, quy củ ngồi trước mặt ông, trông y như một đứa cháu ngoan ngoãn.
Mặc lão gia tử hừ một tiếng: “Được rồi, trước mặt ta không cần giả bộ.”
Doãn Tư Thần lúc này mới cười hì hì, chủ động lên tiếng: “Nghe Hề Hề nói, người muốn cho chúng con một cơ hội? Xin gia gia yên tâm, con nhất định không làm người thất vọng!”
“Thật đúng là…” Mặc lão gia tử bất đắc dĩ lắc đầu, thật là bó tay với kiểu đổi giọng gia gia của Doãn Tư Thần.
Khó trách tại sao cô nhóc kia lại đối với cậu ta khăng khăng một mực như vậy, về điểm này thì cháu của ông có vẻ kém xa. Dù cho cháu của ông là một chàng trai tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm là cách thể hiện tình cảm lại trầm lắng quá mức, chưa bao giờ biểu đạt cảm xúc một cách nồng nhiệt như thế này.
Mà tính cách này hình như là giống ông, nếu không ông cũng đã không kết hôn muộn như vậy.
Khụ khụ!
“Gia gia, mời uống trà.” Doãn Tư Thần từ một chủ tịch tập đoàn Doãn thị, trong nháy mắt hoá thành một chàng rể đang nịnh bợ trưởng bối. Vì để có thể cưới được vợ về nhà, Doãn chủ tịch cũng liều mạng mặc kệ sĩ diện hay mặt mũi gì.
“Tên nhóc thúi!” Mặc lão gia tử nhịn không được nói: “Thảo nào cháu của ta bại dưới tay cậu. Được, được, không cần bày vẽ trước mặt ta. Ta đã hứa với Hề Hề rồi, sẽ cho cậu một cơ hội. Chờ sau khi mọi chuyện ổn thoả thì hãy đến tỉnh Y một chuyến đi.”
Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Vâng, con sẽ làm theo ý người. Chỉ cần là những việc không phạm đến nguyên tắc thì đều không thành vấn đề. Cho dù là dự án hợp tác nguồn năng lượng ba năm trước đây, con có thể từ bỏ tất cả lợi nhuận đều được. Dù sao Doãn gia đã đủ cường mạnh, bằng lòng đem tất cả mọi thứ trở thành lễ hỏi đưa cho Mặc gia. Hề Hề đã gọi người một tiếng gia gia, vậy ngài chính là gia gia của con. Con nguyện ý làm tất cả vì Hề Hề, cho dù giữa Mặc gia và con không có quan hệ gì, con vẫn sẵn lòng.”
Mặc lão gia tử yên lặng nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Con biết người là người sáng suốt minh mẫn, tuyệt đối không bị che mắt bởi bất kỳ điều gì. Tuy ở nước ngoài con cũng có chút thành tựu, nhưng nếu so với người thì chỉ là vãn bối. Người cả đời chinh chiến, vì quốc gia mà cúc cung tận tụy, Doãn gia mặc dù căn cơ ở nước ngoài, nhưng Doãn Tư Thần con vẫn là một người Trung Quốc, máu đang chảy trong người con là huyết thống của người Trung Hoa. Xin ngày yên tâm, con sẽ không bao giờ làm vấy bẩn dòng máu của chính mình.”
“Cho dù thử thách của người đưa ra là gì, con đều không oán không hận. Con biết, người rất thương Hề Hề, cho nên mới muốn đưa ra thử thách này cho con. Con sẵn sàng tiếp nhận mọi thử thách.” Doãn Tư Thần thành khẩn nói: “Con biết, dựa vào thực lực và địa vị của Mặc gia hiện tại, kỳ thật không cần bất luận bồi thường gì từ con. Nhưng con chỉ muốn vì Mặc gia mà làm chút chuyện, Mặc gia năm đó đã hy sinh trả giá bằng máu vì Vân gia, Vân gia không quên, Hề Hề không quên, và con cũng sẽ không quên. Chỉ cần gia gia yêu cầu, chỉ cần Mặc gia yêu cầu, chỉ cần Doãn Tư Thần con có thể làm được, con sẽ tận lực.”
Mặc lão gia tử nở nụ cười: “Được rồi, cậu đã nói vậy. Nếu ta còn không cho cậu cơ hội thì không được rồi. Cậu cứ trở về đi, ta sẽ cho người thông báo đến cậu sau.”
“Vâng, gia gia, có chuyện gì người cứ việc căn dặn! Người yên tâm, mặc dù Ngự Hàm bây giờ vẫn còn ở trong tay Hans, con cũng sẽ không đem người giao cho hắn.” Doãn Tư Thần nói thêm một câu: “Ngự Hàm thằng bé này rất thông minh, con đã an bài mọi thứ, chỉ cần Hans cảm thấy thích Ngự Hàm, mọi việc xem như đã xong.”
Mặc lão gia tử tức khắc cảm thấy hứng thú: “Cậu an bài thế nào?”
Doãn Tư Thần cười cười, vị đế vương chân chính rốt cuộc đã trở lại!
Ánh mắt Doãn Tư Thần loé lên, ý cười dạt dào: “Nếu Hans đã thích thằng bé, sao còn có thể đánh nhau với tổ phụ của học trò?”
Mặc lão gia tử nghe thoáng qua, hơi mường tượng một chút thì liền hiểu ý Doãn Tư Thần.
Người đàn ông này đúng là… phúc hắc!
Cả con trai của mình cũng tính kế thì trên thế giới này còn gì là không thể tính kế?
Bất quá, Mặc lão gia tử không thể phủ nhận, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đúng là lợi hại!
Nếu Hans thật sự yêu thích Doãn Ngự Hàm thì chắc chắn không thể ra tay được. Doãn Tư Thần đúng là đã đoán trước tâm lý của Hans, một người cả đời kiêu ngạo như Hans thì tất nhiên chưa ai dám ra vẻ trước mặt hắn, dĩ nhiên bao gồm cả một đứa trẻ!
Đặc biệt khi Doãn Ngự Hàm lại là đứa trẻ kháu khỉnh thông minh lanh lợi, ở thời khắc mấu chốt chính là thần trợ công đắc lực. Vậy nên, Doãn Tư Thần nhân cơ hội khi Doãn Ngự Hàm bị Hans đưa lên hòn đảo thì đã giao cho cậu bé nhiệm vụ này, phải thu hút sự chú ý của Hans.
Sự thật đã chứng minh, Doãn Ngự Hàm hoàn thành quá xuất sắc!
Hans đâu chỉ hứng thú với cậu bé, mà còn là kiểu luyến tiếc không nỡ rời bỏ!
Thời điểm Doãn Ngự Hàm thể hiện bản lĩnh thiên phú về quân sự khi mà cậu nhóc mới chỉ ba tuổi rưỡi, Hans thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống đất, chỉ hận đây không phải con trai ruột của hắn, đây đúng là phiên bản thu nhỏ của hắn mà!
Tuy rằng cậu bé đã quậy phá hư thuyền khiến hắn rơi vào thế bị động, nhưng không sao, nhờ đó mà hắn có dịp chứng kiến tiềm lực và sự thông minh của cậu bé, hắn thích nhất là điều này!
Cho nên, hiện tại hắn thà mất con tin, chứ cũng không muốn mất Doãn Ngự Hàm.
Sau khi Doãn Tư Thần rời khỏi phòng Mặc lão gia tử, không lâu sau thì Mặc Tử Hân cuối cùng đã dẫn theo hạm đội khoan thai tới muộn. Thật sự là khoan thai tới muộn, vì hết thảy đều đã muộn.
Anh còn chưa kịp tiến hành bao vây người của Hans thì Hans đã cho người chuyển lời, nói muốn cùng người của Mặc gia đàm phán. Đây là thiện ý muốn nói chuyện trong hoà bình, hoàn toàn không có bất kỳ cái bẫy nào.
Người đứng sau kịch bản này, Doãn Tư Thần, nở nụ cười cực kỳ hài lòng, con trai ngoan quả nhiên làm rất tốt!
Rốt cuộc thuyền của Hans đã sửa xong, chỉ mất một thời gian ngắn để di chuyển đến hòn đảo chính. Trong khoảng thời gian này thì Mặc lão gia tử và Mặc Tử Hân đã có một cuộc trò chuyện ngắn riêng tư, nội dung cuộc trò chuyện là gì thì không ai khác biết được. Chỉ là có người đã vô tình nhìn thấy khi rời khỏi phòng, nét mặt Mặc Tử Hân hơi hoảng loạn, vẻ mặt không cam lòng.
…
Bên bờ biển.
Mặc Tử Hân nhìn thấy Cố Hề Hề đang đứng một mình tận hưởng ánh nắng trên biển, yên lặng bước đến bên cạnh cô, cùng ngắm biển.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng giơ tay che đi chút ánh nắng chói chang đang rọi xuống, ánh mặt trời thông qua khe hở giữa các ngón tay ấm áp rọi vào gương mặt. Chỉ có trải qua phong ba bão táp, người ta mới biết quý trọng ánh sáng của mặt trời.
Mặc Tử Hân khẽ lên tiếng: “Hề Hề, anh có thể nói chuyện với em không?”
Cố Hề Hề mỉm cười: “Được.”
Cô đã ở nơi này chờ Mặc Tử Hân rất lâu, vì cô biết anh sẽ đến.
Không phải đã đến lúc đối mặt rồi sao?
Trốn tránh luôn là cách tệ nhất…
Edited by Airy
Beta by Airy