Mục lục
Thiểm hôn tổng tài khế ước thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 517: Cố Hề Hề cự tuyệt








Dường như Cố Hề Hề không nhận ra biểu hiện khác thường của Mặc Tử Hân, cô chỉ cúi đầu nói: “Tử Hân, em không muốn giống như tổ tiên Vân Tử Tiêu của mình, cả đời phải ở bên cạnh người mình không yêu, u uất trầm mặc mà hương tiêu ngọc vẫn. Năm đó bà đã vì tính mạng của hàng vạn binh sĩ mà không thể không gả cho Thạc Vương. Nhưng hiện tại, ngoại trừ Mặc gia ra thì em không vướng bận, không nợ bất cứ ai điều gì. Nếu Mặc gia muốn một mạng này của em để…”




Mặc Tử Hân lập tức lấy tay bịt miệng Cố Hề Hề, sắc mặt anh tức khắc tái xanh. Câu tiếp theo của Cố Hề Hề định nói thì đã phải im bặt.




“Những lời như vậy, sau này tuyệt đối không được nói!” Đây là lần đầu tiên Mặc Tử Hân có thái độ giận dữ trước mặt Cố Hề Hề, đôi mắt màu lam tựa như trở nên sâu thẳm, có vẻ sự tức giận của anh đã lên tới cực điểm, anh gằn từng chữ qua kẽ răng: “Cố Hề Hề, em hãy nghe kỹ lời này của anh, đời này anh chưa chết thì anh tuyệt đối không cho phép em chết trước anh!”




Trước giờ Cố Hề Hề chưa từng thấy Mặc Tử Hân giận dữ, cô không nghĩ một Mặc Tử Hân luôn dịu dàng chu đáo lại có thể bạo phát nên nhất thời ngây người.




Mặc Tử Hân đứng dậy, lạnh lùng ném hộp gấm cùng chiếc nhẫn kim cương trong tay ra ngoài cửa sổ: “Lần này em không nhận lời, cũng không sao. Anh đủ kiên nhẫn để chờ đợi em, chờ đến khi em gật đầu đồng ý làm vợ anh!”




Dứt lời thì Mặc Tử Hân đã xoay người rời khỏi, đóng sầm cửa phòng lại mà nổi giận bỏ đi.




Cố Hề Hề vẫn ngây ngốc không biết nên làm gì.




Không lâu sau thì giám đốc khách sạn bước vào phòng, trong tay cầm hộp gấm có chiếc nhẫn kim cương mà Mặc Tử Hân vừa ném để đưa lại cho Cố Hề Hề. Thái độ của giám đốc rất lo lắng, run rẩy giống như sắp khóc, Mặc tổng giận dữ như vậy thì có phải họa sắp giáng xuống đầu ông rồi hay không?




Cố Hề Hề nhìn chiếc nhẫn kim cương đặt trên bàn mà thở dài một tiếng, cô nhìn vị giám đốc rồi nói: “Được rồi, không có chuyện gì đâu. À, còn chiếc nhẫn này thì làm phiền ngài gọi giúp tôi dịch vụ chuyển phát nhanh đến đây.”




Món đồ giá cả mấy trăm vạn, nếu Mặc Tử Hân dám ném thì có người dám nhặt sao?




Dám nhặt đồ của Mặc tổng thì xem như chán sống rồi, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới!




Bất quá, Cố Hề Hề không thể gửi chuyển phát nhanh trực tiếp đến Mặc Tử Hân được, suy đi tính lại thì cô nên gửi cho Mặc Tử Huyên, chờ khi anh nguôi giận thì cô sẽ nhờ Mặc Tử Huyên đưa lại cho anh là được.









Ở bên ngoài, Mặc Tử Hân nổi giận đùng đùng bước ra khỏi khách sạn, vừa ra đến cổng thì bước chân bỗng nhiên khựng lại, đứng tại chỗ trầm mặc. Anh ý thức được bản thân lần này đã không còn khống chế được cảm xúc của chính mình nữa. Đã nhiều năm, mặc kệ cho chuyện gì xảy ra thì chưa có một ai có thể khiến anh kích động, nhưng hôm nay… người anh đối mặt lại là Cố Hề Hề!




Nhớ đến câu nói kia của Cố Hề Hề thì Mặc Tử Hân cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn…




Anh đã nhìn thấy cô chết một lần, sao anh có thể để chuyện đó xảy ra lần thứ hai?




Không! Tuyệt đối không thể!




Mặc Tử Hân lơ đãng bước về phía cổng thì mới dần dần bình tĩnh, anh muốn trở lại để giải thích với cô nhưng lại cảm thấy mình không có gì để giải thích… Sau một hồi đấu tranh tư tưởng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng anh quyết định rời khỏi khách sạn.




Anh còn nhớ rất rõ ảo ảnh trong giấc mơ kỳ dị kia, thời điểm nhìn thấy Vân Tử Tiêu nhắm mắt xuôi tay trong lòng Thạc Vương thì anh cảm giác trái tim mình như ngừng đập, toàn bộ hơi thở đều ngưng trọng. Thạc Vương đã vì cái chết của ái thê mà bạc trắng đầu sau một đêm, giao trả toàn bộ binh quyền và ẩn cư nơi thâm sơn.




Nếu anh là Thạc Vương, chứng kiến người phụ nữ mình yêu sâu đậm chết trong lòng mình, có lẽ trái tim anh cũng sẽ chết theo người đó. Hiện tại anh cảm thấy mình không khác gì Thạc Vương năm xưa, từ địa vị đến quyền lực, trong mắt mọi người thì anh là kẻ có được tất cả, tiền tài, quyền vị, danh vọng, vinh quang, ngoại hình… Nhưng, cuối cùng anh lại chẳng có gì!




Chỉ một lời cự tuyệt của cô đã khiến anh rơi xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục!




Không có được tình yêu của cô, thì anh chỉ là kẻ trắng tay!




Mặc Tử Hân khó khăn nuốt nước miếng, yết hầu anh khẽ động đậy, miệng lưỡi anh khô khốc như người đi trong sa mạc. Mọi thứ đối với anh lúc này trở nên quá khó khăn, anh phải nỗ lực kiềm nén đôi mắt đang nhoè đi để không ai thấy được vẻ chật vật mất khống chế của anh.




Mặc Tử Hân bước đi rất nhanh khiến nhóm trợ lý phía sau chạy theo không kịp.




Đột nhiên có một bóng người đang tiến vào khách sạn thì vô tình đụng phải Mặc Tử Hân.




“A! Xin lỗi! Xin lỗi!” Một cô gái trẻ xinh xắn không ngừng tạ lỗi: “Tôi không cố ý!”




Thanh âm của cô gái lập tức im bặt khi cô ta ngước mắt nhìn thấy dung mạo của Mặc Tử Hân. Từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào tuấn tú phong độ phi phàm như vậy cả, đôi mắt màu lam giống như có một ma lực vô hình, làm cô ta không thể rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây.




Mặc Tử Hân chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nói gì, lại tiếp tục xoay người đi về phía trước.




Cô gái kia giống như bị ma nhập, vội vàng bắt lấy cánh tay của Mặc Tử Hân: “Anh…! Anh không sao chứ?”




Mặc Tử Hân khẽ nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô gái ra rồi lại quay lưng bỏ đi.




Cô gái định chạy theo thì đã bị trợ lý của Mặc Tử Hân ngăn cản.




“Xin lỗi! Xin đừng tuỳ ý đến gần ngài ấy!” Sắc mặt trợ lý rất khó coi.




Trợ lý biết rõ, Mặc tổng xưa nay là người quy củ và nhã nhặn, dù đối diện với bất kỳ ai hay tranh luận vấn đề gì cũng không bao giờ thể hiện cảm xúc. Nhưng vừa rồi không biết nói gì ở bên trong với Vân gia nhị tiểu thư mà khi trở ra lại như vậy…?




Trợ lý cảm thấy bất an lo lắng, Mặc tổng quả thật không ổn… chẳng lẽ là cãi nhau với Vân gia nhị tiểu thư!?




Trợ lý chưa kịp đuổi theo thì đã thấy cô gái này muốn níu kéo tay chân với Mặc tổng, ha hả, đúng là người không biết điều!




Trên đời này phụ nữ thầm thương trộm nhớ Mặc tổng nhiều không đếm hết, cô gái này là ai mà lại nghĩ mình có cơ hội để đeo bám Mặc tổng? Thân là trợ lý của Mặc tổng thì sao có thể để chuyện này xảy ra.




Mặc kệ thái độ bất bình của trợ lý, thì cô gái kia đã hoàn toàn bị dung mạo của Mặc Tử Hân hấp dẫn, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ta nhịn không được liền hỏi: “Xin hỏi người vừa rồi là ai vậy?”




Trợ lý của Mặc Tử Hân trịnh thượng ngẩng cao đầu nhìn cô gái: “Ngay cả Mặc tổng mà cô cũng không biết? Xem ra cô chẳng phải người thuộc tầng lớp thượng lưu?”




Nói xong câu này, trợ lý của Mặc Tử Hân lập tức xoay người rời khỏi.




Gương mặt cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, lẩm bẩm: “Mặc tổng… Mặc Tử Hân…! Thì ra anh ấy chính là Mặc Tử Hân! Quả nhiên là người đàn ông thần bí trong truyền thuyết! Không ngờ ngoài đời anh ấy còn phong độ khí khách hơn cả ảnh chụp. Mặc Tử Hân, bổn tiểu thư sẽ nhớ kỹ anh!”




Cố Hề Hề ngồi chờ trong khách sạn cho đến khi đưa chiếc nhẫn kim cương cho người của công ty bảo hiểm, nhờ gửi đến Mặc Tử Huyên. Cũng không còn cách nào khác, bởi chiếc nhẫn này quá quý giá nên không một công ty chuyển phát nhanh nào dám nhận.




Sau khi đã gửi nhẫn đi bằng đường bưu điện thì Cố Hề Hề mới đứng lên rời khỏi nơi này.




Vừa ra đến cổng khách sạn thì Cố Hề Hề nhìn thấy một cô gái đang đứng ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài với vẻ mặt tươi cười đầy quyết tâm. Nhưng hiện tại cô không có tâm trạng nào chào hỏi người xa lạ nên chỉ cúi đầu đi lướt qua.




Chỉ là không ngờ khi Cố Hề Hề vừa đi tới thì cô gái lại đột ngột xoay người khiến hai người vô tình va vào nhau.




“Này! Cô đi đứng kiểu gì đấy? Không nhìn đường hay sao?” Cô gái kia tức khắc hét lên.




Cố Hề Hề không muốn gây sự phiền phức, nên chỉ cúi đầu tạ lỗi rồi xoay người định bỏ đi: “Thật xin lỗi!”




Nhưng dường như đối phương lại không phải người dễ chịu như cô nên liền vươn tay níu kéo cô lại: “Cái gì? Xin lỗi kiểu gì mà không có chút thành ý nào cả?”




Cố Hề Hề nhìn thoáng qua cánh tay của cô đang bị kéo lại, nhíu mày nói: “Vậy cô muốn thế nào?”




“Đương nhiên là phải trịnh trọng xin lỗi tôi rồi!” Cô gái kia ngạo mạn đáp.




Lần này Cố Hề Hề đi gặp Mặc Tử Hân một cách riêng tư, nên không dẫn theo trợ lý và vệ sĩ, cô càng không muốn chuyện bé xé ra to nên chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Được! Vậy tôi trịnh trọng xin lỗi cô! Mong cô thứ lỗi!”




Cứ tưởng như vậy thì đối phương sẽ hả dạ, không ngờ cô gái kia được đằng chân thì lân đằng đầu: “Ui cha! Cô đó, cô xem cô đã làm hư túi xách của tôi rồi này! Đây là chiếc túi phiên bản giới hạn, không phải ai cũng mua được đâu!”




Dù là người dễ tính hoà nhã đến đâu thì Cố Hề Hề cũng không nhịn nổi nữa, cô cau mày nói: “Vậy cô muốn thế nào?”




“Tất nhiên là cô phải bồi thường cho tôi!” Cô gái dùng vẻ mặt khó chịu để đáp trả.




Thật ra cô gái này không phải người quá xấu tính thích so đo như vậy, bất quá không hiểu tại sao chỉ vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì cô ta đã có ác cảm. Nếu như đôi mắt màu lam của người đàn ông tuấn tú khi nãy khiến cho cô ta cảm giác như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì vẻ mặt bất đắc dĩ của người phụ nữ này lại khiến cô ta cảm thấy… ghét từ cái nhìn đầu tiên!




Cố Hề Hề cúi đầu nhìn túi xách của cô gái, đây là một sản phẩm nằm trong bộ sưu tập được ra mắt vào năm ngoái của thương hiệu Coach, nhưng không phải bản giới hạn gì đặc biệt và giá của nó chỉ khoảng năm ngàn nhân dân tệ.




Cố Hề Hề thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây, nghe thấy cô gái đòi bồi thường thì liền lấy di động ra và nói: “Được! Tôi sẽ bồi thường cho cô một túi xách hoàn toàn mới tinh của Coach!”




Cô bấm nút và gọi cho Tiểu Vương: “Bây giờ chị đang ở trước đại sảnh của khách sạn Shangri-La, em mang đến đây giúp chị túi xách trong bộ sưu tập mùa hè năm ngoái của Coach… Cái gì? Có nhiều mẫu khác nhau sao? Vậy đem hết tất cả các mẫu đến đây!”




Cúp máy, Cố Hề Hề quay đầu nhìn cô gái: “Cô hài lòng chưa? Tôi có thể đi được chứ?”




Cô gái có vẻ nghi hoặc, bởi lẽ cô ta không nghĩ một phụ nữ ăn mặc giản dị như Cố Hề Hề lại là người có tiền, vậy nên cô ta càng thấy Cố Hề Hề chướng mắt, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt: “Nói cho cô biết, cô đừng tưởng làm bộ điện thoại vậy là qua mắt được tôi! Cô nhìn quần áo trên người cô đi, chẳng phải hàng hiệu gì to tát mà còn giả vờ là kẻ có tiền sao?”




Trang phục của Cố Hề Hề quả thật không phải sản phẩm của thương hiệu lớn, bởi vì tất cả đều được Doãn Tư Thần cho người đặt may bởi những nhà thiết kế nổi tiếng nhất, không bày bán thì làm sao có gắn mác thương hiệu? Hơn nữa, cô chỉ tuỳ ý ăn mặc theo sở thích để cảm giác thoải mái nhất, chưa bao giờ bận tâm đến thương hiệu.









Mặc Tử Hân lên xe rời khỏi khách sạn, anh ngồi trong xe mới mang máng nhớ lại cô gái vừa đụng phải trước cổng khách sạn, hình như có cảm giác quen mắt.




“Thật kỳ lạ, cô gái kia… giống như đã gặp ở đâu đó…” Mặc Tử Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm, trầm ngâm suy tư.




Đột nhiên lúc này, tấm bảng led quảng cáo trên quảng trường phía bên ngoài chuyển sang hình ảnh về một bộ phim cổ trang thời nhà Thanh. Thời điểm tầm mắt Mặc Tử Hân nhìn lướt qua những thiếu nữ trong trang phục truyền thống của Thanh triều thì thân thể anh bỗng dưng chấn động, cả người bàng hoàng.




Trong giấc mơ kỳ dị khi anh còn ở Nhật Bản, có một cô gái trẻ đã thầm thương Thạc Vương nhưng không được đáp lại, cuối cùng chết già trong cung, gương mặt giống y hệt cô gái vừa rồi!?




Trợ lý của Mặc Tử Hân lo lắng nhìn anh: “Mặc tổng, ngài ổn chứ?”




Mặc Tử Hân rời tầm mắt khỏi tấm bảng led, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nói lại với phu nhân, Cố Hề Hề thời gian này rất bận nên cô ấy sẽ không ở biệt thự của Mặc gia. Thuận tiện chuyển lời giúp tôi, hôn sự của tôi và Cố Hề Hề không cần phải vội vàng, tôi vẫn chưa muốn kết hôn…”




“…” Trợ lý chỉ biết im lặng.




Quả nhiên Mặc tổng và Vân gia nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện mà!



Edited by Cún



Beta by Airy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK