Doãn Tư Thần vừa muốn mở miệng nói, Thượng Kha đã ngắt lời: “Tư Thần, cứ cho là tôi xin cậu đi! Tình nghĩa chúng ta lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm, xin cậu nể mặt tôi cho Tịch Vi một cơ hội. Hiện tại tôi không mong cậu đối xử tốt với cô ấy như xưa, nhưng cậu đừng quá lãnh đạm, ít nhất cho cô ấy được thể hiện tình cảm với cậu. Như vậy thì đối với ai cũng rất công bằng, không phải sao?”
Doãn Tư Thần nhìn Thượng Kha, đối mặt với bằng hữu từ nhỏ của mình, anh thật sự không biết nói gì.
Trong lòng anh thì rất rõ ràng!
Đúng là mình từng thích Nhiễm Tịch Vi, từng vì cô ấy mà điên cuồng.
Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ!
Nếu Nhiễm Tịch Vi không phải là không một lời từ biệt mà đi, chỉ cần cô ta để lại một bức thư, nói mình chờ sáu năm thì có lẽ mình đã chờ.
Nhưng Nhiễm Tịch Vi đã không làm vậy!
Cô ta nói đi là đi, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm xúc của Doãn Tư Thần!
Doãn Tư Thần vì tìm cô ta, thật sự đã sắp đem toàn bộ Châu Âu lật tung lên.
Nếu Nhiễm Tịch Vi cho dù chỉ có chút ít lòng trắc ẩn, thì sẽ để lại một lời, như vậy có lẽ Doãn Tư Thần sẽ không đến nỗi thảm hại như năm đó.
Năm đó Nhiễm Tịch Vi mới mười tám, Doãn Tư Thần cũng chỉ có hai mươi hai.
Thanh xuân tươi đẹp nhất dành cho nhau, cũng là sự tra tấn giày vò lẫn nhau.
Sáu năm, suốt sáu năm trời!
Doãn Tư Thần đã đem tình cảm dành cho Nhiễm Tịch Vi hoàn toàn cắt đứt, vậy mà bây giờ cô ta lại xuất hiện!
Công bằng? Cái gì gọi là công bằng?
Nếu đòi công bằng, vậy đối với Doãn Tư Thần thì công bằng ở đâu?
Những lời nói này, đáy lòng Doãn Tư Thần quay cuồng suy nghĩ, những vẫn không hề nói ra miệng.
Năm đó mình đã thảm hại như thế nào, bản thân là rõ nhất!
Đúng là bởi vì từng yêu cho nên hiện tại không muốn huỷ hoại đi những hồi ức tốt đẹp lúc đó.
Thượng Kha cầu xin, mình không thể cự tuyệt. Thượng Kha rất ít khi cùng mình tranh đoạt cái gì, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Kỳ thật năm đó Doãn Tư Thần biết Thượng Kha cũng thích Nhiễm Tịch Vi, nhưng Thượng Kha vì biết anh thích Nhiễm Tịch Vi nên đã lựa chọn rút lui, để thành toàn cho hai người bạn thân.
Đối với một người bằng hữu như vậy, Doãn Tư Thần thật sự rất khó lòng mở miệng từ chối.
Dù gì Thượng Kha cũng không phải ép Doãn Tư Thần quay lại với Nhiễm Tịch Vi, chỉ là cho cô ta một cơ hội…
Thượng Kha thấy Doãn Tư Thần khó xử, nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Tư Thần, cậu có phải thấy rằng tôi rảnh rỗi xen vào chuyện người khác? Tôi chỉ là không nỡ thấy tình cảm chân thật của một người bị từ chối. Cậu thích Cố Hề Hề, nhưng Cố Hề Hề cũng thích cậu sao?”
Một câu này đánh thẳng vào trọng điểm.
Doãn Tư Thần thâm trầm suy nghĩ, anh quả thật không thể xác định được tâm tư của Cố Hề Hề.
Ngoài mặt anh chưa từng thừa nhận tình cảm dành cho Cố Hề Hề, và Cố Hề Hề cũng chưa từng nói là có tình cảm với anh.
Doãn Tư Thần có thể tuyệt đối khẳng định, anh thích Cố Hề Hề. Còn Cố Hề Hề có thích mình hay không, anh hoàn toàn không có tự tin khẳng định.
Rốt cuộc từ ngày đầu tiên nhìn thấy Cố Hề Hề, cô ấy đã luôn có bộ dáng lãnh đạm như vậy.
Doãn Tư Thần thậm chí có lúc còn ghen ghét Triệu Trạch Cương, vì ít ra hắn ta từng có được tình yêu hồn nhiên của Cố Hề Hề.
Thượng Kha biết lời mình nói đã có tác dụng, tiếp tục giảng giải: “Nếu đã vậy, cậu cứ từ từ suy nghĩ đề nghị của tôi. Đúng rồi, hôm nay chẳng phải cậu mới mua biệt thự sao? Mấy ngày nữa là tôi phải trở về rồi, Tịch Vi đành nhờ cậu chăm sóc. Nhân cơ hội này, cậu tự hỏi lại lòng mình, cho bản thân một cơ hội, cũng cho Tịch Vi một cơ hội. Tư Thần, Tịch Vị đã chịu quá nhiều đau khổ. Cho dù hai người không thể quay lại thì cũng đừng làm tổn thương Tịch Vi, được không?”
Doãn Tư Thần nghĩ ngợi, quả thật đề nghị của Thượng Kha cũng không tệ.
Nếu mình mang theo Nhiễm Tịch Vi bên người, khẳng định sẽ thấy được phản ứng của Cố Hề Hề. Nếu như cô ấy phản ứng kịch liệt thì có thể coi là cô ấy cũng có tình cảm với mình đi?
Tưởng tượng đến kết quả này, Doãn Tư Thần lập tức không hề cự tuyệt, nói: “Được, cậu yên tâm. Dù cho tôi và Tịch Vi không thể quay lại, thì tôi cũng không để ai ức hiếp cô ta.”
Thượng Kha thấy Doãn Tư Thần trả lời như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt. Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.” Thượng Kha thuận tay vỗ vai Doãn Tư Thần: “Tôi ngày mai phải trở về. Nhược Na nói là lo lắng cho Cố Hề Hề, nên tạm thời cô ấy sẽ ở lại đây mấy ngày. Nhược Na cũng đành làm phiền cậu vậy.”
Doãn Tư Thần cười cười, trở tay vỗ nhẹ lên cánh tay Thượng Kha nói: “Nói xong chuyện của tôi, vậy chuyện của cậu thì sao? Cậu thật sự không tính nói rõ ràng với Nhược Na?”
Thượng Kha cười khổ lắc đầu: “Thời cơ còn chưa đến.”
“Được, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Ở chỗ này cậu cứ yên tâm, sẽ không ai dám chọc cô ấy, chỉ cần cô ấy đừng đi chọc người khác là được rồi!”
Vì ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện mệt mỏi, Cố Hề Hề liền ngủ một mạch, lúc tỉnh dậy đã là buổi sáng.
Cố Hề Hề vừa dậy thì lập tức có người hầu tiến vào chăm sóc cho cô. Cố Hề Hề ngẩn ra, nhịn không được mở miệng hỏi: “Mọi người sao lại ở đây?”
Những người hầu này không phải ai khác, mà chính là người hầu trong biệt thự ở thành phố N của Cố Hề Hề.
Cô hầu gái cười, giải thích: “Thiếu phu nhân, chúng tôi đều đã tới đây! Tổng giám đốc nói muốn ở lại đây một thời gian, lo lắng thiếu phu nhân dùng người khác không quen, cho nên liền gọi chúng tôi cấp tốc tới đây. Quản gia cùng hai người nữa thì ở lại biệt thự, còn thím Trương cũng đã ở đây rồi. Thiếu phu nhân, tôi giúp cô rửa mặt nhé?”
Cố Hề Hề ngạc nhiên, ngay sau đó gật gật đầu: “Được.”
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc căn dặn nếu cô ăn xong bữa sáng thì có thể qua nhà mới nhìn một chút xem có thiếu cái gì không.” Người hầu tận tâm nói: “Thím Trương đã dẫn những người khác qua đó dọn dẹp trước, hôm nay cô và tổng giám đốc có thể vào ở rồi ạ.”
Doãn Tư Thần đã mua nhà xong?
Tốc độ này thật quá khủng khiếp!
Nhưng quả thật bây giờ ở nhà người khác như thế này đúng là không tiện.
Cố Hề Hề yên lặng gật đầu.
Mộc Nhược Na vừa rửa mặt xong liền xách theo vali hành lý đến phòng Cố Hề Hề.
“Ha ha ha… Tôi với cậu rốt cuộc có thể ở cạnh nhau. Lúc này sẽ không ai quấy rầy chúng ta! Lão đại nhà tôi đã đi rồi. Lão nương đây là người tự do!” Mộc Nhược Na vui vẻ xoay mấy vòng bên cạnh Cố Hề Hề, sau đó liền nhào lên ghế sofa, tiếp tục nói: “Bây giờ thì thoải mái tán tỉnh trai đẹp được rồi!”
Cố Hề Hề ngồi xuống bàn ăn liền có người hầu mang bữa sáng dọn ra. Cố Hề Hề húp mấy ngụm cháo xong mới nói: “Thượng Kha lại cho cậu ở đây một mình, đúng là ngoài dự đoán nha!”
“Có ý gì?” Mộc Nhược Na ngồi dậy, khinh thường nói: “Đây chứng tỏ giá trị của tôi rốt cuộc đã được đề cao!”
Cố Hề Hề cười không nói thêm gì. Ăn thêm một muỗng cháo liền có người đập cửa.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Nhiễm Tịch Vi mặc bộ váy trắng, đang phiêu diêu đứng ở cửa: “Hề Hề, cô đi chưa? Tôi sang xem cô thu dọn thế nào rồi. Lát nữa chúng ta phải dọn qua đó!”
Chúng ta?
Cố Hề Hề ngẩn mặt ra.
Nhiễm Tịch Vi đáy mắt hiện lên tia ác ý, biểu lộ vẻ mặt không nỡ từ chối, bất đắc dĩ nói: “Thật là, tôi ở nơi này của Kiều Kỳ cũng được, phòng trống còn nhiều, nhưng Tư Thần cứ khăng khăng là tôi phải dọn qua với mọi người, nói là cho không khí náo nhiệt, cũng tiện chăm sóc cho tôi nữa. À đúng rồi, cô chắc cũng chưa biết? Tôi hiện tại đã là giám đốc thị trường chi nhánh của tập đoàn Doãn thị tại thành phố K. Về sau tôi chắc là phải cùng đi làm cùng tan sở với Tư Thần rồi. Ai nha, thật bối rối! Cùng nhau làm việc như vậy quả thật không quen mà!”
Nghe Nhiễm Tịch Vi nói, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na nhìn nhau im lặng.
“Vậy cô tranh thủ thời gian thu xếp. Tôi đi qua trước gặp Tư Thần, cũng tiện xem nhà còn thiếu cái gì để mua thêm. Cố Hề Hề, cô thấy thiếu cái gì cứ nói tôi một tiếng, thân thể cô bây giờ không tiện đi lại, tôi tay chân nhanh nhẹn, cũng tiện chạy đây đó hơn!” Nhiễm Tịch Vi biểu lộ bộ dáng nữ chủ nhân, nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Cố Hề Hề bỗng thấy miệng đắng nghét, không còn muốn ăn.
Mộc Nhược Na khoanh tay nói: “Ha! Nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi là tôi thấy muốn nghẹn, giống hệt mấy người đàn bà hăm he cứ tưởng bở tôi đây sắp được cướp chồng bà. Làm ơn đi, tỷ tỷ tôi đây tuy ngực to nhưng đầu óc không có ngu. Nhiễm Tịch Vi là muốn tuyên chiến với cậu. Hề Hề, cậu không được thua!”
Cố Hề Hề rũ mắt lẳng lặng nhìn đồ ăn trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tuyên chiến? Tôi căn bản không phải là đối thủ của cô ta. Nếu Doãn Tư Thần không đồng ý, sao Nhiễm Tịch Vi có thể ở lại biệt thự, lại còn làm giám đốc thị trường chi nhánh của tập đoàn Doãn thị?”
Mộc Nhược Na lúc này chỉ im lặng.
Đúng vậy, nếu không có Doãn Tư Thần đồng ý, Nhiễm Tịch Vi sao có thể kiêu ngạo như vậy được?
Mộc Nhược Na nhớ tới hình ảnh tối qua, càng nghĩ càng không thoải mái.
Nhiễm Tịch Vi mồm thì nói thích Doãn Tư Thần nhưng còn ôm ấp Thượng Kha làm cái gì?
Mộc Nhược Na có muốn chúc phúc cho Thượng Kha thì cũng không muốn người đó là Nhiễm Tịch Vi!
“Không sao cả, tuỳ anh ấy muốn đi!” Cố Hề Hề nhẹ nhàng nói.
Nhưng lời nói thì thản nhiên mà đồ ăn thì không sao nuốt xuống được. Cố Hề Hề thở dài buông đũa.
“Cho nên, cậu cũng nên quyết định đi.” Mộc Nhược Na trịnh trọng nói: “Hề Hề, nếu cậu thật sự lựa chọn rời đi, tôi sẽ vẫn ủng hộ cậu.”
“Cảm ơn cậu.” Cố Hề Hề hướng về phía Mộc Nhược Na dịu dàng cười, dời sang chủ đề khác: “Đúng rồi, tôi vẫn quên không hỏi, cậu làm thế nào mà trở thành phó tổng giám đốc của công ty Ody vậy. Chuyện trước kia của cậu tôi hoàn toàn không biết gì à nha!”
Mộc Nhược Na thở dài một tiếng, nói: “Chuyện đó thật ra là một chuyện cũ vô cùng thương tâm. Ba tôi vốn là giảng viên phụ trách nghiên cứu sinh của Thượng Kha. Lúc anh ta đang làm nghiên cứu sinh thì tôi mới vào đại học. Có một lần anh ta tới nhà gặp ba tôi thì bị tôi tưởng nhầm thành kẻ trộm, sau đó… Anh ta không ngại liền nói với ba tôi rằng sợ sau này tôi không tìm được môi trường làm việc chuyên nghiệp, thế nên đề cập việc chuyển đến công ty của anh ta để làm đi. Tôi tốt nghiệp đại học xong, chưa kịp ngó nghiêng chỗ nào liền bị ba tôi mang hồ sơ nộp vào tập đoàn Ody, bắt đầu ở vị trí nhân viên quản lý.” Mộc Nhược Na bất đắc dĩ nói.
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy