Kobayashi trước nay luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân. Trước khi gia nhập vào Inagawa thì gã ta chỉ là tên côn đồ sống lang bạt, việc sinh tồn trong xã hội khắc nghiệt của thế giới ngầm hoàn toàn dựa vào trực giác. Từ sau khi đi theo hội trưởng Inagawa thì hắn càng tin vào trực giác này hơn nữa, nó là một thứ bản năng sinh tồn không thể thiếu.
Hắn có thể linh cảm được việc tất cả mọi người rút khỏi Osaka, để toàn bộ nơi này giao lại cho Clarence thì sau đó sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất lớn.
Chỉ là cảm giác này quá mức hoang đường và vô căn cứ nên Kobayashi không thể nào nói với hội trưởng. Hắn không thể nói chỉ vì một linh cảm xấu mà yêu cầu điều Clarence đi nơi khác được.
Suy cho cùng thì gia tộc Clarence và hội trưởng Inagawa đã có thâm tình nhiều năm, Kobayashi không thể mạo hiểm đưa ra đề nghị bất kính này.
Không lâu sau thì Kobayashi đã cùng các thành viên chủ chốt khác tức tốc tiến về Kyoto. Người chỉ huy duy nhất còn ở lại Osaka chính là Clarence.
Cả Doãn Tư Thần và bá tước Phillips đều biết việc điều động người của Inagawa, nhưng hai người họ không cảm thấy có gì bất ổn. Cho đến thời điểm biến cố xảy ra thì họ mới biết việc này thiếu chút nữa đã lấy mạng bọn họ.
Nhưng đây là chuyện để sau, tạm thời không đề cập tới.
Câu chuyện trước mắt là cuộc giải phẫu của Hề Hề, nói đơn giản thì đơn giản, mà phức tạp thì cũng chính là phức tạp. Bởi vì ca phẫu thuật liên quan đến trung khu thần kinh của đại não nên không thể diễn ra ở một bệnh viện công thông thường được, Doãn Tư Thần đã an bài chọn một khu vực hẻo lánh gần bờ biển và tìm một căn nhà bị bỏ hoang để tiến hành ca phẫu thuật này.
Các chuyên viên của viện nghiên cứu Vân gia đã có mặt tại Osaka, mang theo đầy đủ máy móc thiết bị đến nơi được chỉ định. Thời điểm Doãn Tư Thần đưa Hề Hề đến thì tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Bác sĩ tâm lý và chuyên gia thôi miên cùng đến kiểm tra sức khoẻ của Hề Hề, xác định tinh thần cô đã ổn định thì mới bắt tay vào tiến trình trị liệu.
Bất quá thì các bác sĩ đã thẳng thắn nói với Doãn Tư Thần, tỷ lệ rủi ro vẫn có thể xảy ra. Nếu ca giải phẫu này thất bại, độc dược ba năm trước đây không những không thể thanh trừ mà còn bị kích thích tấn công vào đại não, như vậy thì bệnh nhân sẽ trở thành người ngu ngốc tâm thần phân liệt.
Vì để đảm bảo mọi thứ phải tuyệt đối thuận lợi, Doãn Tư Thần đã thuê toàn bộ nhân viên của một bệnh viện gần đây đến chỗ này để chăm sóc cho Hề Hề. Dù mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng anh vẫn khẩn trương lo lắng đến mức đổ mồ hôi tay.
Cơ thể con người là một cấu trúc tinh vi phức tạp, chỉ một sai lầm nhỏ vẫn có thể dẫn đến kết cuộc vạn kiếp bất phục. Tuy viện nghiên cứu của Vân gia đã phân tích và khẳng định dược vật này hoàn toàn không có vấn đề, giải dược mà bá tước Phillips mang đến cũng không thể là giả, nhưng đáy lòng Doãn Tư Thần vẫn thấp thỏm không yên, anh linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Linh cảm bất an này khiến Doãn Tư Thần đứng ngồi không yên.
Sau khi Hề Hề tắm rửa sạch sẽ thì cô mặc áo giải phẫu để các y tá đưa vào phòng.
Khi sắp bước vào cửa thì Doãn Tư Thần đột nhiên gọi cô: “Hề Hề, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, em vẫn là vợ của tôi!”
Dù em trở thành một người ngu ngốc tâm thần phân liệt, thì em vẫn là vợ của Doãn Tư Thần tôi!
Hề Hề dịu dàng nhìn anh và mỉm cười: “Nếu tôi thật sự trở thành một người ngu ngốc, thì hãy ở bên cạnh nhắc tôi, không ngừng nhắc tôi rằng tôi có hai đứa con rất đáng yêu, nhắc rằng tôi đã từng yêu hai đứa nó nhiều như thế nào.”
Hốc mắt Doãn Tư Thần ửng đỏ lên, phảng phất như ký ức ba năm trước đây lần nữa tái hiện lại.
Ba năm trước, cô từng mỉm cười với anh như thế này, nói rằng cô phải giữ được đứa con của hai người. Anh chưa bao giờ hận bản thân mình nhiều như thời điểm đó, hận chính anh bất lực vô dụng. Anh từng cho rằng qua ba năm thì anh sẽ trở nên cường đại hơn, khống chế hết thảy mọi thứ!
Nhưng tại khoảnh khắc này, anh nhận ra trái tim của con người và vận mệnh thì không ai có thể khống chế được.
“Cứ tin tưởng anh.” Doãn Tư Thần chỉ có thể động viên cô: “Em nhất định không sao!”
Hề Hề nở nụ cười kiên định nhìn Doãn Tư Thần, dù biết sự lựa chọn này rất nguy hiểm, rủi ro phẫu thuật thất bại vẫn có thể xảy ra, nếu vậy thì cô sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc điên dại tâm thần phân liệt, nhưng vì vậy mà lại trốn tránh quá khứ của mình thì Hề Hề tuyệt đối sẽ chấp nhận. Mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cô sẽ không lùi bước, thân là con gái Vân gia, vĩnh viễn sẽ không đầu hàng trước bất kỳ điều gì.
Bóng dáng nhỏ bé của Hề Hề khuất dần trong tầm mắt của Doãn Tư Thần, bước qua cánh cửa đó sẽ là thời khắc cô đối diện với ngưỡng sinh tử.
“Cô cảm thấy ổn không? Hiện tại chúng tôi sẽ giúp cô kiểm tra sức khoẻ tổng quát lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ bắt đầu.” Các bác sĩ cẩn thận nói tiếp: “Ba năm trước đây bí dược của Vân gia đã áp chế độc dược trong cơ thể cô, lần này việc trị liệu sẽ phá huỷ sự áp chế đó, như vậy độc dược sẽ phát tác trở lại. Khi đó cô sẽ cảm thấy thân thể mình bị suy kiệt nhanh chóng và xảy ra tình trạng xuất huyết, tuy nhiên xin cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị một lượng máu rất lớn để truyền máu cho cô.”
“Sau đó giải dược sẽ được tiêm vào cơ thể của cô giúp hoá giải độc dược tồn đọng, tiếp theo sẽ là giai đoạn kích thích trung khu thần kinh ở đại não để giải trừ thuật thôi miên. Trong quá trình phẫu thuật, rất mong cô cố gắng phối hợp với chúng tôi, tuyệt đối đừng dùng ý thức để kháng cự lại, nếu không sẽ xảy ra xung đột từ sóng điện não, hậu quả là toàn bộ ký ức của cô sẽ bị tiêu huỷ và không bao giờ có thể khôi phục được nữa.”
Hề Hề tập trung nghe đối phương dặn dò tỉ mỉ, yên lặng gật đầu.
“Tuy cuộc giải phẫu này có phần nguy hiểm, nhưng những công nghệ chúng tôi áp dụng đều tiên tiến hiện đại nhất. Hơn nữa trong trường hợp xấu nhất không thành công, chúng tôi vẫn sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cô.” Bác sĩ nói tiếp: “Đại não con người là bộ phận cực kỳ phức tạp, cũng là nơi nguy hiểm nhất trong cơ thể người, sai một ly sẽ đi một dặm, cho nên trong quá trình phẫu thuật thì cô phải ghi nhớ một điều, dù bất kỳ hình ảnh nào hiện ra trong đầu thì cô nhất định phải giữ cho cảm xúc của mình cân bằng và ổn định. Thời điểm hai luồng ký ức dung hoà sẽ có hiện tượng đau buốt ở não bộ, vấn đề này thì cô phải nhẫn nhịn, nếu hai luồng ký ức đó không thể nhập làm một thì cuộc giải phẫu sẽ thất bại.”
Mỗi người đều dặn dò Hề Hề chú ý rất nhiều điều, đáy lòng cô thầm hít sâu một hơi, rốt cuộc thì cô đã tự đặt mình vào một hoàn cảnh nguy hiểm biết nhường nào. Bất quá hiện tại cô đã không còn đường lui, tên đã lên dây cung vốn dĩ không thể không bắn!
Cô tuyệt đối không lùi bước!
Cô không thể sống một cuộc đời mơ hồ về bản thân mình như thế này mãi được!
Cho dù nguy hiểm, cho dù phải mất mạng thì cô cũng phải sống một cách trọn vẹn!
Hề Hề trịnh trọng gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
“Được, bắt đầu kiểm tra toàn thân. Thứ nhất, kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn. Thứ hai, kiểm tra khí quan. Thứ ba, kiểm tra sóng điện não. Thứ tư…”
Một kim tiêm thuốc mê đã tiêm vào cơ thể của Hề Hề, chỉ vài giây sau thì mí mắt cô trĩu nặng, thần trí không còn đủ tỉnh táo để nghe tiếng động xung quanh nữa.
Hề Hề liền chìm vào hôn mê.
Không gian xung quanh vô cùng hỗn độn khẩn trương.
…
Doãn Tư Thần nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc Hề Hề đi vào phòng phẫu thuật.
Vẫn chưa có tin tức gì…
Bá tước Phillips đang an tĩnh ngồi tại ghế, mặc dù hoàn cảnh xung quanh rất đơn sơ giản dị nhưng bá tước lại ngồi an nhiên như thể nơi này là cung điện.
“Bá tước Phillips.” Doãn Tư Thần bước tới gần chỗ bá tước, ánh đèn mờ mờ rọi vào gương mặt tuấn tú của anh khiến người khác có một cảm giác mơ hồ.
Bá tước Phillips ngước mắt nhìn qua, khoé miệng nhếch lên nụ cười: “Đúng là khó mà thấy được vẻ mặt hoảng loạn như vậy của ngài Doãn!”
Doãn Tư Thần quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này đã là một buổi tối ảm đạm.
“Bá tước lựa chọn ngồi chờ ở đây là vì muốn biết điều gì, hay ngài đang chờ đợi điều gì?” Khoé mắt hẹp dài khẽ liếc nhìn đối phương: “Hẳn bá tước cũng đã biết, người mà Doãn Tư Thần tôi đây muốn bảo vệ thì tuyệt đối sẽ không để ai động vào!”
Bá tước Phillips nở nụ cười như có nhưng không: “Ngài Doãn muốn nói đến cô gái nằm bên trong phòng kia hay là Cố Miểu?”
Doãn Tư Thần nhướng mày: “Bá tước nghĩ thế nào?”
Bá tước Phillips gõ từng nhịp ngón tay vào ống tay áo, chậm rãi mở miệng: “Bốn năm trước tôi đến Myanmar để điều tra một vài việc, không ngờ hành tung của tôi bị phát hiện, tuỳ tùng đi theo bên cạnh đều bị giết chết. Vì thoát thân tôi đã tóm lấy một phụ nữ trên đường và giả dạng thành khách làng chơi bước vào khách sạn, để tránh khỏi sự tình nghi mà tôi đã từ diễn thành thật, xảy ra quan hệ với người phụ nữ kia. Sau đó vốn dĩ là tôi muốn giết chết cô ta, nhưng cô ta đã quỳ xuống cầu xin, vũ khí của tôi lại bị đánh rơi trên đường lẩn trốn, chính thói quen ở sạch đã khiến tôi không muốn tự tay bóp cổ cô ta chết, vậy nên cuối cùng tôi đã tha mạng cho cô ta.”
“Một năm sau người phụ nữ kia đã sinh ra một đứa bé, đứa bé bị bán cho bọn buôn người, vô tình lại gặp được một người phụ nữ Trung Quốc tên là Mộc Nhược Na cứu lấy. Người phụ nữ này xem ra cũng gan cùng mình mới liều mạng cướp lấy thằng bé đem về thành phố N. Bởi vì sự quyền thế của Doãn gia nên bọn buôn người mới ngậm ngùi cho qua, thằng bé được chính thức nhận nuôi, theo họ của Cố Hề Hề, đặt tên Cố Miểu.”
Bá tước Phillips nói đến đây thì ánh mắt hơi nhíu lại, tiếp tục nói: “Ở thời điểm sinh tử thì Cố Hề Hề lại lập một di chúc muốn chia tài sản riêng thành hai phần, một cho con trai ruột là Doãn Ngự Hàm, phần còn lại cho Cố Miểu.”
Thái độ của Doãn Tư Thần có vẻ hoà hoãn hơn: “Nếu ngài đã biết Hề Hề và Mộc Nhược Na đã cứu con trai của mình thì đúng ra không nên cố tình chia cắt họ.”
“Không, tôi là muốn báo đáp cô ấy.” Bá tước Phillips đột nhiên nở một nụ cười, dung nhan anh tuấn hiện lên nét thâm hiểm: “Tôi lấy Hề Hề làm bá tước phu nhân, vậy thì chẳng phải con trai của tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô ấy?”
Doãn Tư Thần bật cười trào phúng nhìn đối phương.
“Tuy chuyện này có phần khó khăn, nhưng điều gì càng khó thì càng thú vị, đúng không?” Đôi mắt màu hồng bảo thạch càng thêm yêu mị: “Ngài Doãn, ngài dám cạnh tranh công bằng hay không?”
Ha hả! Lại thêm một đối thủ đòi cạnh tranh công bằng!
Trên đời này làm gì có nhiều cuộc cạnh tranh công bằng như vậy?
Nếu đã là cạnh tranh thì mục tiêu chính là chiến thắng, vốn dĩ không cần công bằng!
“Nếu là trước đây thì có lẽ ngài còn cơ hội.” Doãn Tư Thần ung dung cười: “Nhưng sau hôm nay, Hề Hề sẽ khôi phục ký ức, tôi và cô ấy là vợ chồng, sao cô ấy có thể chọn ngài?”
“Còn chưa chắc.” Bá tước Phillips bỗng nhiên mỉm cười giảo hoạt: “Nếu tự dưng chồng của cô ấy lại chết thì sao?”
Đồng tử của Doãn Tư Thần tức khắc co rút lại, thân thể nhanh chóng lùi về sau, bàn tay đã thủ thế ngay khẩu súng lục dắt ngang lưng.
“Đừng nóng vội, người muốn ngài chết không phải là tôi.” Bá tước Phillips thừa hiểu thân thủ của Doãn Tư Thần rất nhạy bén nên cũng lùi về sau trong nháy mắt, kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.
“Bá tước có ý gì?” Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh lẽo như vọng từ địa ngục.
Bá tước Phillips giơ hai lên cao, tỏ vẻ thành ý: “Đừng kích động, Doãn chủ tịch. Tôi đã nói người muốn ngài chết không phải là tôi.”
“Là ai!?” Trí óc Doãn Tư Thần lập tức biến động.
Mặc Tử Hân? Hay là Clarence?
Dường như đã đọc được ý nghĩ của Doãn Tư Thần, bá tước Phillips liền nở một nụ cười quỷ quyệt: “Không, không, không, ngài đã quên mất một nhân vật quan trọng rồi!”
Edited by Ngân
Beta by Airy