Cảnh Dung? Là anh ta sao?
Kim lân ẩn mình trong ao, chỉ chờ cơn mưa để hoá rồng?
Hôm nay đâu phải ngày nói đùa quốc tế? Công tử phong lưu mà cũng có thể hoá rồng?
Khụ khụ, đương nhiên nói vậy là không nên, chỉ là thật khó mà tin Cảnh Dung là người có năng lực. Bởi vì nếu anh ta thật sự có khả năng, sao lại bị Mặc Tử Huyên ghét cay ghét đắng đến thế?
Ánh mắt Mặc lão gia tử nhìn Doãn Tư Thần càng thêm hào hứng.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Hơn nữa con nghĩ, sở dĩ người muốn Mặc gia đại tiểu thư ở bên cạnh Cảnh Dung, là còn suy xét cẩn thận vấn đề khác.”
“Sao? Nói xem.” Mặc lão gia từ hứng thú bừng bừng nói: “Ta muốn xem thử cậu là người thâm sâu đến trình độ nào.”
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, ánh mắt bình tĩnh: “Ở đất nước này người đàn ông có điều kiện tương xứng với Mặc gia đại tiểu thư và chưa lập gia đình còn không ít, nhưng gần như tất cả họ đều là gia tộc có liên quan đến chính trị. Cảnh gia tuy là quý tộc Anh Quốc, nhưng không can hệ gì đến chính trị. Người lựa chọn như vậy là muốn bảo vệ cô ấy.”
Mặc lão gia tử yên lặng cảm khái, ngay lúc này ông không thể không thừa nhận sự ưu tú của đối phương. Không chỉ có vẻ ngoài và khí chất không thua gì cháu trai của ông, mà cả trí óc mưu lược cũng hoàn toàn không thua kém.
Khó trách tại sao con gái Vân gia cuối cùng lại lựa chọn Doãn Tư Thần!
Nếu là Doãn Tư Thần, thì Mặc Tử Hân thua cũng không oan.
Mặc lão gia tử gật gật đầu, nói: “Không chỉ như vậy, tuy bề ngoài Tử Huyên mạnh mẽ, nhưng con bé vốn dĩ dễ yếu lòng và non nớt. Cảnh Dung thoạt nhìn như một kẻ không đàng hoàng vô công rỗi nghề, nhưng mấy năm nay cậu ta đã từ từ nắm thực quyền. Chưa nói đến Mặc gia hiện tại đã quá cường thịnh, mà thịnh cực tất suy, đây là đạo lý ai cũng hiểu. Từ đời của ta, đến đời của con trai ta, và bây giờ là đời của Tử Hân, Mặc gia đã lên đến vị trí đạt ngưỡng. Vì vậy ta mới đồng ý để Tử Hân dấn thân vào con đường thương nghiệp, cũng để Tử Huyên rời xa khỏi vòng chính trị.”
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đồng thời cùng gật đầu.
Đúng vậy, thịnh cực tất suy!
Mặc lão gia tử có cái nhìn này cũng là dễ hiểu, để phòng câu nói người xưa để lại, “phú bất quá tam đại”, ông đã lường trước mọi việc và để cháu trai cháu gái tách ra khỏi giới chính trị. Tuy Mặc Tử Hân cuối cùng vẫn phục vụ cho quốc gia, nhưng quyền lợi không gắn liền với các vấn đề chính trị, cho nên đây chính là sự bảo hộ an toàn nhất đối với Mặc gia.
Mặc Tử Huyên thân là Mặc gia đại tiểu thư, địa vị cao quý, người có thể môn đăng hộ đối với cô đều là những người quyền thế ngất trời. Mặc dù lựa chọn như vậy có thể làm gia tộc mạnh càng thêm mạnh, nhưng chưa biết chừng một khi biến cố xảy ra lại lâm vào thế lưỡng bại câu thương.
Suy đi tính lại, Cảnh Dung đích thực là người phù hợp nhất.
Cố Hề Hề đã hiểu vì sao trên dưới Mặc gia đều muốn tác thành cho Mặc Tử Huyên và Cảnh Dung. Chỉ là… cô thật sự phải giúp cho họ sao? Nếu cô làm vậy thì có phải là có lỗi với bạn của mình không?
Mặc Tử Huyên đối xử với cô rất tốt, từ ba năm trước đây cho đến tận bây giờ vẫn luôn như vậy. Phản bội bạn bè là chuyện sao cô có thể làm? Nhưng, nếu không tác hợp hai người họ thì cô và Doãn Tư Thần…
Trong nháy mắt, Cố Hề Hề đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi chào tạm biệt Mặc lão gia tử và trở về biệt thự, Doãn Tư Thần nhận ra được sự băn khoăn trên gương mặt Cố Hề Hề, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng lo. Thật ra do Mặc Tử Huyên có thành kiến khá nặng nề với Cảnh Dung nên mới không thích cậu ta. Em gặp Cảnh Dung rồi đúng không, cậu ta đâu đến nỗi tệ.”
Cố Hề Hề gật đầu nói: “Là không quá tệ, nhưng cùng là đàn ông, mà nước hoa của anh đâu có nhiều như anh ta?”
Doãn Tư Thần tức khắc bật cười ha hả đến mức run rẩy cả người.
Cố Hề Hề hơi chu chu miệng: “Em nói không đúng sao?”
“Hề Hề à…” Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng, lấy tay xoa xoa gò má của cô: “Em sao lại đáng yêu đến vậy!”
“Em nói sai rồi sao?” Cố Hề Hề nhướng mày.
“Được, vậy anh hỏi em. So với người đàn ông bình thường, xe của anh nhiều hơn, hay bọn họ nhiều hơn?” Doãn Tư Thần phải vất vả lắm mới ngừng cười và làm vẻ nghiêm trang hỏi: “Là đồng hồ của anh nhiều hơn, hay bọn họ nhiều hơn? Là quần áo của anh nhiều hơn, hay bọn họ nhiều hơn?”
Cố Hề Hề chu chu miệng nói: “Cái này làm sao so sánh được? Anh là chủ tịch tập đoàn kiêm tổng giám đốc, anh có đủ tiền tài mua sắm những thứ đó mà.”
“Đúng vậy, gia tộc nhà ngoại của Cảnh Dung cũng tiền tài quyền thế hùng hậu, cho nên cậu ta dư khả năng mua cả một căn nhà chứa nước hoa.” Doãn Tư Thần nghiêm túc trả lời.
Nói là nói vậy, nhưng vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó…
“Sưu tập một món gì đó chỉ là sở thích, giống như anh thích xe ô tô, anh mua nhiều ô tô nhưng anh phải dùng hết tất cả sao? Không, chỉ là sưu tập thôi.” Doãn Tư Thần nói tiếp: “Đối với Cảnh Dung, chỉ là món đồ cậu ta thích sưu tập nó hơi khác một chút. Kỳ thật đúng là có nhiều phụ nữ thích sưu tập nước hoa, giày, túi xách, vân vân. Nhưng chúng ta không thể nói cứ sưu tập cái gì là chúng ta sẽ trở nên khác thường được. Chẳng lẽ sưu tập hoá thạch khủng long thì chúng ta sẽ thành người nguyên thuỷ?”
Nghe có vẻ có lý nha… nhưng sao vẫn thấy không đúng…?
“Cảnh Dung thích sưu tập vài món đồ yêu thích của nữ giới, không phải càng tốt sao? Như vậy lúc hai người họ cùng sưu tập sẽ không phải cãi nhau, cả hai cùng sưu tập chung.” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Anh có thể đảm bảo với em, Cảnh Dung là đàn ông hàng thật giá thật, không phải hàng giả. Nói vậy là đủ hài hoà chưa?”
Hài hoà gì đó…
Sưu tập gì đó…
Xứng đôi gì đó…
Thôi, thôi, cô mặc kệ!
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần giải thích đến mức đầu óc bắt đầu lộn xộn, cô liền đẩy tay anh ra, nói: “Dù sao giờ đã như vậy, để xem giữa họ có thể nảy sinh tình cảm gì không. Nếu có thì xem như hai người họ có duyên phận, nếu không thì cũng không nên miễn cưỡng họ!”
“Được, cứ quyết định như vậy.” Doãn Tư Thần vui vẻ nở nụ cười.
Đến thời điểm này thì cuối cùng Doãn Tư Thần mới thở phào nhẹ nhõm, bởi tất cả đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Thật may mắn bởi vì anh đã không bỏ qua Cảnh Dung, anh đã kịp thời dự trù tất cả, đặt con át chủ bài vào Cảnh gia.
Cảnh Dung, ha hả! Mặc Tử Huyên, ha hả!
Hai người có muốn không dính với nhau cũng không được!
Cố Hề Hề xoay người đi lấy điện thoại gọi cho Mộc Nhược Na và kể lại câu chuyện ngày hôm nay.
Phía đầu dây bên kia, Mộc Nhược Na suy tư một chút rồi nói: “Không ngờ Mặc gia lại đưa ra thử thách này, đúng là ngoài dự đoán của tôi. Bất quá đây cũng là chuyện tốt, Tử Huyên quả thật có thành kiến không tốt với Cảnh Dung, hai người cứ từ từ hoà giải cho bọn họ. Nếu thật sự không có duyên phận thì cũng hết cách, hai người chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. Tôi không tin Doãn Tư Thần sẽ cam chịu, anh ta sẽ không bao giờ chịu từ bỏ cậu. Cho nên nếu Doãn Tư Thần nhận ra tình huống bất lợi thì anh ta tự nhiên sẽ có cách, còn cậu đó, làm gì thì làm, giúp được Tử Huyên thì giúp, đừng có hại cô ấy.”
Cố Hề Hề dõng dạc đáp: “Đó là tất nhiên, tôi có thể làm hại ai cũng tuyệt đối không hại Tử Huyên!”
Mộc Nhược Na nói tiếp: “Vậy thì tốt, đúng lúc ở thành phố K thời tiết rất đẹp, hai người cứ thả lỏng tinh thần vui chơi đi. Mặc gia cho thời hạn bao lâu?”
“Nửa tháng.” Cố Hề Hề trả lời.
Nửa tháng, thời gian không dài không ngắn.
“Vậy hai người tranh thủ đi.” Mộc Nhược Na nói: “Ở công ty đang rất bận rộn đây, việc ngập đầu, hai người xong việc nhanh nhanh rồi về phụ tôi đi.”
“Không phải Hirayama Jiro đã đến công ty để giúp cậu rồi sao?” Cố Hề Hề dĩ nhiên không tin Mộc Nhược Na bận rộn.
Hirayama Jiro là một nhà khoa học, với cậu ta thì những thứ như phân tích, khảo sát này nọ chỉ là chuyện nhỏ. Với tính cách của Mộc Nhược Na thì làm sao bỏ qua việc tận dụng Hirayama Jiro?
Huống chi giờ hai người như một cặp bài trùng, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, chẳng chịu tách khỏi nhau. Làm sao có chuyện Mộc Nhược Na bận rộn đến mức chân không chạm đất mà Hirayama Jiro lại không ở bên cạnh?
Đó là chưa nói đến sự lì lợm của Thượng Kha luôn nhăm nhe muốn theo đuổi Mộc Nhược Na, Hirayama Jiro có thể yên tâm không canh chừng mới là lạ!
Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề không bị gạt thì bật cười ha ha, nói: “Cậu không nói thì thôi, nhắc tới thì không sai thật, Hirayama Jiro tới công ty đúng là… quét sạch hết toàn bộ, cả thế giới cứ để cậu ta lo là được. Mấy cái nghiên cứu phát minh kia đúng là xứng đáng cho lên bàn thờ để tôi cúng ấy!”
Nói thừa thật, để một nhà khoa học đi làm công việc học thuật báo cáo, có thể không tôn sùng sao?
“Cho nên, Hề Hề nè, tôi quyết định thăng chức cho Hirayama Jiro làm giám đốc bộ phận nghiên cứu của chúng ta, cậu thấy thế nào?” Mộc Nhược Na hào hứng hỏi.
Cố Hề Hề cười nói: “Cậu thấy vui là được. Thôi, tôi không quấy rầy hai người ân ái vui vẻ nữa đâu, có gì tôi sẽ gọi sau.”
Vừa cúp điện thoại, Cố Hề Hề ra cửa thì nhìn thấy Doãn Tư Thần đang nói chuyện điện thoại.
“Muốn theo đuổi vợ thì cậu phải nghe tôi, chắc chắn không sai!” Doãn Tư Thần thao thao bất tuyệt truyền thụ kinh nghiệm: “Điều đầu tiên là da mặt cậu phải dày! Nhất định mặt phải dày thật dày…”
“Khụ khụ! Khụ khụ!” Cố Hề Hề nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng.
Doãn Tư Thần đang luyên huyên qua điện thoại lập tức đổi giọng, nét mặt không biến sắc: “Làm đàn ông nhất định phải có trách nhiệm, phải thành tâm, nhất định phải lấy vợ làm ưu tiên hàng đầu! Vợ nói thì cậu nhất định phải nghe! Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, có gì tôi sẽ gọi cậu.”
Tiếp theo thì Doãn Tư Thần nhanh nhẹn cúp máy, quay người lại cười thật tươi: “Vợ này, chúng ta ra ngoài dạo phố đi. Bây giờ cả thành phố K đều tràn ngập hoa, trông rất đẹp. Chúng ta không nên phí phạm thời gian ở nhà thế này, đi dạo sẽ thú vị hơn.”
Cố Hề Hề nhướng mày: “Theo đuổi vợ là mặt phải dày?”
“Không phải, là phải kiên nhẫn!” Doãn Tư Thần lập tức sửa lời: “Em thấy anh có phải rất kiên nhẫn không?”
Cố Hề Hề nhịn không được mà mỉm cười: “Được rồi, anh đừng có truyền dạy cho Thượng Kha những kinh nghiệm kỳ cục của anh nữa. Mối quan hệ của anh và em có thể tiếp nối vì chúng ta có duyên nợ giữa kiếp trước và kiếp này. Còn Nhược Na và Thượng Kha thật sự là không còn khả năng nữa.”
Doãn Tư Thần thở dài một tiếng: “Nói thế nào thì Thượng Kha vẫn là bạn từ nhỏ của anh, nhìn cậu ta thống khổ như vậy, anh không đành lòng.”
Cố Hề Hề trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhược Na cũng là bạn của em, vậy thời gian vừa qua Nhược Na bị người khác chỉ trích làm khó dễ, em có thể nhẫn tâm đành lòng?”
Edited by Airy
Beta by Airy