“A! Thì ra đây chính là đệ nhất tài nữ Trung Hoa lừng danh.” Đối phương kinh ngạc một chút, sau đó cúi người theo lễ tiết của quý tộc: “Xin phép giới thiệu, tôi là Cảnh Kỳ, ba của tôi là người con thứ ba của gia tộc.”
Cố Hề Hề cười khổ, cái gì mà đệ nhất tài nữ Trung Hoa? Đây là ai đồn vậy, cô có tài đức xứng với danh xưng này sao? Thật sự xứng đáng với danh xưng này thì chỉ có thể là Vân Nặc, không phải cô.
Không đợi Cố Hề Hề kịp nói lời khách sáo thì Cảnh Kỳ đã tiếp lời: “Có thể gặp được cô ở đây đúng là vinh hạnh, không biết có thể cùng trò chuyện học hỏi không?”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh phu nhân, bà ấy có vẻ như co rúm người lại, không dám nói gì, tình hình dường như không ổn. Đáng tiếc Cảnh Dung không có ở đây, cô không thể hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
“Như thế nào? Không thể sao?” Cảnh Kỳ có vẻ tiếc nuối hỏi.
Cảnh phu nhân càng thêm co quắp sợ hãi.
Cố Hề Hề vô ngữ nhìn thoáng qua Cảnh phu nhân, lập tức nói: “Đương nhiên là được, không dám dùng từ học hỏi, tôi cũng không biết nhiều lắm đâu.”
“Bên kia có vườn hoa khá đẹp, cô muốn đi thưởng thức không?” Cảnh Kỳ mỉm cười hỏi.
“Được.” Cố Hề Hề gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Vương đang chờ ở xa để ra hiệu đến đi cùng cô, quay lại cúi chào Cảnh phu nhân rồi rời khỏi.
Cảnh phu nhân đứng ngây ngốc nhìn Cố Hề Hề đi cùng Cảnh Kỳ mà không dám ngăn cản, sắc mặt của bà trở nên nôn nóng.
Cố Hề Hề cùng Cảnh Kỳ đi về phía vườn hoa, hiện tại cô đã có thai ba tháng nhưng do dáng người khá gầy nên nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra, bất quá nếu đi bộ lâu vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Tiểu Vương thấy Cố Hề Hề đưa tay đỡ eo liền tiến đến dìu Cố Hề Hề.
Cảnh Kỳ nhìn thấy động tác này, tức khắc nói: “Thật xin lỗi, là tôi sơ ý. Tôi quên cô đang có thai, trông cô mảnh mai thanh thoát, hoàn toàn không giống người đã từng sinh con và đang có thai.”
Đối với lời khen tặng này, Cố Hề Hề chỉ nhàn nhạt đáp: “Thật không dám nhận, nếu không ngại thì chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện chứ?”
“Được.” Cảnh Kỳ lịch thiệp đưa hờ tay đỡ Cố Hề Hề đến một cái đình nhỏ trong vườn hoa, kéo ghế cho cô và nhận ly trà từ người hầu, nhẹ nhàng để trước mặt Cố Hề Hề.
Không thể phủ nhận người thanh niên này là một thanh niên lịch lãm ưu tú, Cố Hề Hề không nén được tò mò mà nhiều lần nhìn đối phương chăm chú.
“Chú út thật may mắn, có thể quen biết cô sớm hơn.” Tay Cảnh Kỳ cầm ly trà, suy tư nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: “Nếu có chuyện cứ nói thẳng, không cần đánh đố. Hẳn là anh đã ở đó để chờ tôi?”
Khoé mắt Cảnh Kỳ loé lên, cặp kính cận cũng không thể che đậy được dã tâm của người này. Cảnh Kỳ thấp giọng hỏi: “Cô muốn giúp chú út?”
Chú út…? À, ý đối phương đang nói về Cảnh Dung.
“Đúng vậy.” Cố Hề Hề không phủ nhận.
“Quả nhiên.” Ánh mắt Cảnh Kỳ trầm trầm: “Vậy khoảng thời gian trước việc chú út làm ở Cảnh gia là có cô giúp đỡ?”
Cố Hề Hề cười khổ, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thảo nào, tôi còn tự hỏi một người như chú út sao đột nhiên lại có đủ tự tin lớn đến vậy, nếu có cô giúp đỡ thì cũng dễ hiểu.” Cảnh Kỳ gật gật đầu: “Chú út đúng là biết tìm đồng minh.”
“Người thật sự giúp đỡ anh ấy chính là bản thân anh ấy.” Cố Hề Hề nghiêm mặt nói: “Cảnh Dung không phải kẻ vô dụng như anh tưởng.”
“Đúng, chú ấy giấu diếm được tất cả mọi người.” Cảnh Kỳ hơi nghiêng đầu, nói: “Sự nhẫn nại chịu đựng đó, đúng là tôi không thể không khen ngợi.”
“Vậy xin phép cho tôi hiếu kỳ hỏi một câu, hiện tại ai là người chiếm thế thượng phong?” Cố Hề Hề chậm rãi hỏi.
“Câu hỏi này đúng là làm khó người khác.” Cảnh Kỳ nở nụ cười: “Nếu ai khác hỏi, tôi sẽ không trả lời. Nhưng người hỏi là cô, tôi có thể nói. Nếu chú út muốn độc lập khỏi Cảnh gia, có thể. Nếu muốn thừa kế Cảnh gia, rất khó.”
Cố Hề Hề yên lặng nhìn Cảnh Kỳ.
“Không phủ nhận khi có sự hậu thuẫn của Doãn gia, chú út nắm được rất nhiều con át chủ bài, nhưng nhiều năm qua thì Cảnh gia luôn nằm trong tay ba tôi và các vị chú bác, muốn thừa kế Cảnh gia là chuyện không có khả năng.” Cảnh Kỳ đung đưa ngón tay, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng: “Năm đó Doãn chủ tịch phải mất hơn sáu năm để nắm được hoàn toàn Doãn gia trong tay, chú út chỉ mới một ít thời gian mà đã muốn nắm được Cảnh gia, sao có thể chứ? Chúng tôi không dễ đối phó như đám dở hơi ngu ngốc ở tập đoàn Doãn thị đâu.”
Cố Hề Hề khẽ đằng hắng một tiếng.
“À xin lỗi, tôi đã hơi quá lời.” Cảnh Kỳ tuy ngoài miệng nói lời xin lỗi, nhưng khuôn mặt lại như thể không có chuyện gì.
“Vậy anh tới để cảnh cáo tôi?” Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Cảnh Kỳ.
“Nói cảnh cáo, chi bằng nói đúng hơn là… muốn thuyết phục cô đổi đối tượng hợp tác.” Cảnh Kỳ lấy tay chỉ vào mũi của mình, nói: “Tuy ba của tôi chỉ là con thứ ba, nhưng ở thế hệ đời sau của Cảnh gia, tôi là người xuất sắc nhất. Nói trắng ra việc kế thừa Cảnh gia có thể không cần truyền cho đời thứ hai mà sẽ được truyền cho tôi. Cho nên, tiểu thư Hề Hề có muốn hợp tác với tôi không? Những gì chú út có thể cho cô, tôi cũng có thể. Những gì chú út không thể cho, tôi càng có thể.”
Cố Hề Hề tức khắc cười: “Vậy anh nói xem, anh có thể cho tôi cái gì?”
“Ví dụ như…” Cảnh Kỳ đột nhiên ngả người sát về phía Cố Hề Hề, khoảng cách giữa hai người chỉ chừng nửa mét, gần đến mức Cố Hề Hề có thể thấy rõ ràng ngũ quan của đối phương.
Cố Hề Hề vừa định lùi người thì đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cảnh Kỳ: “Ví dụ như toàn bộ quyền lực và tài sản của Cảnh gia ở Trung Quốc.”
Cơ thể Cố Hề Hề chợt cứng đờ.
“Tuy thế lực chính của Cảnh gia là ở Anh quốc, nhưng dù sao gia tộc chúng tôi vẫn là người Hoa, sao lại không có gì thuộc sở hữu tại Trung Quốc được? Huống chi bà nội của tôi là người Trung Quốc.” Cảnh Kỳ cười sảng khoái: “Nếu chú út thất bại, cô nói xem bà nội có lựa chọn ủng hộ tôi hay không?”
Cố Hề Hề phản bác: “Đừng nói bừa, Cảnh Dung là con trai ruột của bà ấy, bà ấy đương nhiên sẽ ủng hộ con trai mình!”
Cảnh Kỳ đưa ngón trỏ lên, quơ quơ: “No no no, bà nội của tôi đó à… bà ấy chỉ là một người ích kỷ! Nếu không phải vì bà ấy ích kỷ thì sao chú út phải giả ngu ngơ nhiều năm như vậy? Năm đó bà ấy đã phải dùng mưu kế tranh giành để danh chính ngôn thuận gả vào Cảnh gia. Nói không chừng khi Hề Hề tiểu thư về nước sẽ có cơ hội gặp con trai tình địch của bà ấy.”
Cố Hề Hề âm trầm nói: “Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện đấu đá của gia tộc các người, tôi không có hứng thú với chuyện nhà của anh. Cảnh Dung là hôn phu của Tử Huyên, tôi không có lý do để từ chối giúp đỡ anh ấy. Xin lỗi, tôi chỉ có thể từ chối anh.”
“Thật sự không thể cân nhắc?” Cảnh Kỳ hứng thú nhìn Cố Hề Hề.
“Anh cảm thấy tiền của Doãn gia còn thiếu sao? Chút tài sản và thế lực của Cảnh gia đủ để tôi quan tâm sao? Mặc Tử Huyên là bạn của tôi, giữ gìn hạnh phúc của cô ấy là trách nhiệm của tôi. Các người giàu có cũng được, có địa vị cũng được, tranh giành quyền lực cũng được, không liên quan đến tôi. Được rồi, rất vui được gặp anh, hẹn ngày gặp lại!” Cố Hề Hề thản nhiên đáp, sau đó đứng lên cùng Tiểu Vương rời khỏi.
Cảnh Kỳ nhìn theo bóng lưng Cố Hề Hề, nhẹ nhàng ngả người dựa vào ghế, lầm bầm: “Đúng là một người phụ nữ thú vị! Tình cảm ư? Tình cảm là cái quái gì? Đứng trước lợi ích mà lại lựa chọn tình cảm? Ha hả… thật là một người phụ nữ khiến người khác phải tò mò…”
Rời khỏi vườn hoa, Cố Hề Hề nhanh chóng tìm được Doãn Tư Thần, kể hết với anh mọi chuyện xảy ra.
“Cảnh Kỳ?” Doãn Tư Thần nhướng mày: “Người này đúng là có thực lực. Quả thật nếu Cảnh Dung tiếp tục im lặng không thể hiện, người nối nghiệp Cảnh gia sẽ được trao cho đời thứ ba là anh ta. Anh ta là một trong những đứa cháu được Cảnh lão gia yêu thích nhất. Rất tiếc hiện tại Cảnh Dung đã không còn giả bộ ngu ngốc nữa, đã phô bày khả năng, chuyện tương lai khó nói trước. Cảnh Kỳ chủ động tìm đến em để hợp tác thì chứng tỏ thời gian qua Cảnh Dung đã khiến họ phải lo lắng, nếu không cũng không thiếu kiên nhẫn đến vậy.”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy.”
“Thôi được rồi, đây là việc nhà của họ, chúng ta sẽ không nhúng tay.” Doãn Tư Thần thuận tay nhéo nhẹ chóp mũi của Cố Hề Hề: “Chúng ta giúp đỡ Cảnh Dung coi như là giúp Mặc Tử Huyên, là gián tiếp giúp cho Mặc gia. Chúng ta thiếu Mặc gia một ân tình, đương nhiên phải tận lực giúp đỡ.”
Cố Hề Hề mỉm cười, hai người nắm tay nhau đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa trò chuyện. Đối với cuộc thi chọn vợ sắp tới thì Cố Hề Hề có rất nhiều ý tưởng, cô say sưa kể cho Doãn Tư Thần nghe. Dù cô có nghĩ ra ý nghĩ gì quái lạ thì Doãn Tư Thần đều chiều theo, bởi đây chỉ là một trò chơi giải khuây, cô thích chơi thế nào thì chơi.
…
Lúc này ở thành phố N, Doãn Tư Dược đang uống rượu trong một quán bar.
Mã Anh Anh đứng đối diện, vẻ mặt châm biếm: “Chị ta nói tổ chức cuộc thi chọn vợ cho anh, vậy mà anh cũng chịu?”
Doãn Tư Dược nhìn thoáng qua Mã Anh Anh: “Em đến đây làm gì?”
Mã Anh Anh khoanh tay lại, nói: “Anh hai, em đến để làm lành với anh. Chúng ta dù sao cũng là anh em, không phải sao?”
“Nói đi, em muốn bày trò gì nữa?” Doãn Tư Dược hỏi thẳng.
Edited by Airy
Beta by Airy