Cốc cốc cốc!
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng: “Chào buổi sáng Doãn thiếu gia, tôi là phục vụ của khách sạn, đến đưa điểm tâm cho ngài.”
Doãn Tư Thần nhíu mày, đặt chi phiếu ở trên giường rồi bước ra mở cửa.
Điểm tâm khách sạn chuẩn bị rất đa dạng phong phú, Doãn Tư Thần nhìn người phụ nữ đang ngồi khóc ở góc phòng, hờ hững nói: “Tới ăn sáng trước đã.”
Người phụ nữ này vẫn ngồi ở đó mà thút thít khóc, Doãn Tư Thần cũng không nhiều lời, vẫn đến bàn ăn dùng bữa sáng một mình, vừa ăn vừa nói: “Chuyện đêm qua tôi sẽ không để cô thiệt thòi, tôi cho cô năm trăm vạn, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Cố Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu lên! Ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông xa lạ này.
Cái gì mà năm trăm vạn? Anh cho rằng cô tới đây bán thân sao?
Người đàn ông này không biết từ đâu ra lại đuổi Triệu Trạch Cương đi, chạy đến đây đem cô… Giờ còn muốn dùng tiền để hạ nhục cô…
Cố Hề Hề càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, dù cô đã bị người đàn ông này làm mất đi sự trong sạch, cô cũng kiên quyết không nhận số tiền này.
“Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với bất cứ ai!”
Cô làm sao có thể nói với ai chuyện nhục nhã thế này chứ!
Yên lặng không nói một lời, cô nhặt mớ quần áo hỗn độn trên sàn lên, xoay người bước vào toilet. Nhìn bản thân trong gương, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ hoe, bộ dáng chật vật… Thật không bao giờ có thể nghĩ bản thân cô sẽ trở nên thảm hại như vậy!
Lúc Cố Hề Hề bước ra khỏi phòng, Doãn Tư Thần vẫn nhàn nhã ăn bữa điểm tâm, hoàn toàn không để ý đến việc cô bỏ đi. Tờ chi phiếu kia nằm lẻ loi trên giường, tựa như đang nói lời mỉa mai.
Vừa mới ra khỏi khách sạn Hilton thì di động của Cố Hề Hề liền vang lên, là tin nhắn của Triệu Trạch Cương.
“Hề Hề, tối qua anh ở trong phòng đợi em cả đêm, vẫn không thấy em đến. Có chuyện gì sao em? Không sao, anh sẽ tiếp tục chờ em. Giờ anh phải lên máy bay rồi, khi trở về anh sẽ mua quà cho em. Yêu em, Trạch Cương.”
Cố Hề Hề sửng sốt, vốn dĩ anh không hề có mặt ở trong phòng, sao lại nói là đợi cô cả đêm?
Rốt cuộc có nhầm lẫn gì?
Chẳng lẽ Tiểu Nhã đưa nhầm thẻ phòng?
Hay là… Không, không thể!
Tiểu Nhã sao lại làm chuyện này?
Cố Hề Hề tắt màn hình di động, cô nhìn xe cộ qua lại giữa dòng đường đông đúc vội vã, trong lòng bi thương cực độ. Nếu Triệu Trạch Cương trở về, hai người họ liệu có thể quay lại như trước đây?
Có lẽ nên kết thúc như vậy đi!
Nghĩ đến việc chia tay Triệu Trạch Cương, đáy lòng Cố Hề Hề vô cùng đau xót, đến mức cả người run rẩy.
Tất cả những chuyện đau lòng này đều là vì sự cố phát sinh đêm qua!
Tiểu Nhã, thật sự do cậu làm sao?
Tiếng quen thuộc của tổng đài tự động truyền qua điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện cô đã vô thức nhấn di động gọi cho Lâm Tiểu Nhã.
Đáng tiếc là không có ai trả lời.
Cô thẫn thờ đi bộ trên đường, vừa đi vừa nhớ lại những hồi ức của mình và Triệu Trạch Cương. Từ lúc bắt đầu yêu nhau cho đến tận ngày hôm qua, tất cả như một cuốn phim sống động, giờ lại trở nên xa vời đến mức không thể với tới.
Thậm chí ngày hôm qua hai người họ còn vui đùa bàn về lễ kết hôn sau này, Triệu Trạch Cương hứa với cô trong hai năm ở nước ngoài sẽ gọi điện thoại về hằng ngày cho cô, trò chuyện qua wechat để cô không những có thể nghe được giọng nói, mà còn nhìn thấy được hình ảnh của người yêu ở xa.
Tất cả những điều này bây giờ đã trở thành không thể!
Cô làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để mà nói chuyện điện thoại, trò chuyện wechat?
Hoàn toàn không thể…
Giữa hai người họ không có lễ kết hôn nào nữa, không có đứa con nào nữa…
Đã không còn, cái gì cũng không còn…
Một tiếng còi xe ôtô chói tai và tiếng thắng gấp dồn dập, lại thêm tiếng di động réo rắc reo lên, tất cả cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Hề Hề, cô bừng tỉnh phát hiện mình đang đứng ở giữa lòng đường. Một chiếc ôtô vừa kịp thời dừng lại sát bên người, chỉ thiếu chút nữa là đã đụng phải cô.
Cố Hề Hề tức khắc bừng tỉnh, giật mình lùi vào lề đường, nhìn chiếc ôtô đó chạy đi.
Tiếng di động vẫn cố chấp reo lên không ngừng, cô cúi mắt nhìn xuống, là mẹ của Triệu Trạch Cương gọi đến, cô vội vàng lau khô nước mắt, nhận điện thoại: “Dì…”
Không đợi Cố Hề Hề kịp chào hỏi, một giọng nói lạnh băng đã ngắt lời cô: “Cố tiểu thư, cô đã thấy rồi, Trạch Cương của chúng tôi hiện tại được công ty đề cử đi tu nghiệp ở nước ngoài, khi trở về thì vị thế xã hội cũng sẽ thay đổi. Trước kia cô và Trạch Cương quen nhau, tôi vốn dĩ không bằng lòng, chỉ vì Trạch Cương thích cô quá nên tôi mới không nói gì. Giờ cô và Trạch Cương không còn ở chung một thành phố, hy vọng Cố tiểu thư có thể chủ động rời khỏi Trạch Cương của chúng tôi, không nên tiếp tục dây dưa!”
Cố Hề Hề nắm chặt di động, ngón tay run lên không kiểm soát được.
“Không giấu gì cô, lần này Trạch Cương đi nước ngoài, bên cạnh có một phụ nữ gia thế rất tốt, tương lai sẽ trợ giúp cho con đường công danh của Trạch Cương. Người phụ nữ này cũng rất thích Trạch Cương, cơ hội đi tu nghiệp lần này cũng nhờ cô ta đề cử. Đây là nàng dâu phù hợp với Triệu gia chúng tôi. Còn Cố tiểu thư đến từ nông thôn đúng không? Thân phận cô như vậy làm sao xứng với Trạch Cương? Nếu tôi nói thì Trạch Cương chưa chắc đồng ý chia tay, nhưng nếu Cố tiểu thư chủ động nói lời chia tay thì…”
Mẹ của Triệu Trạch Cương nói đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần nói tiếp cũng sẽ tự khắc hiểu ý tứ đối phương.
Cô và Trạch Cương thật lòng yêu nhau, vì sao mọi người trên thế giới đều muốn chia rẽ hai người?
Edited by Airy
Beta by Airy