Mọi người đều tò mò nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nở nụ cười rất thoải mái, nói: “Hề Hề, không phải mấy ngày trước em còn đang lo lắng chuyện của Tư Dược sao? Việc để càng lâu càng tốn thời gian, không bằng cứ ở đây mở một cuộc thi lựa chọn vợ cho anh trai của Cảnh Dung và Tư Dược. Tuy căn cơ Cảnh gia không ở Trung Quốc, nhưng chúng ta vẫn có thể cân nhắc lựa chọn con dâu thích hợp cho Cảnh gia và Doãn gia.”
“Phốc…”
“…”
Vài người ở đây nghe xong mém chút phun cả nước trà trong miệng ra, tuy chủ ý này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng có vẻ là cách hữu dụng nhất ngay lúc này.
Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Nói trắng ra thì những người phụ nữ muốn gả vào Doãn gia đếm không xuể, ngồi lựa chọn từng người một thật sự rất mất thời gian.”
Mộc Nhược Na gật đầu: “Cũng đúng.”
Cố Hề Hề gật đầu theo: “Đúng vậy, mấy ngày nay chỉ việc tìm thông tin về các cô gái đó thôi đã mệt chết rồi.”
“Chọn vợ cho Tư Dược không cần yêu cầu quá cao, chỉ cần là người khoẻ mạnh, tâm tính đơn thuần không ham vật chất là được. Doãn gia chưa cần phụ nữ trong nhà phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.” Doãn Tư Thần ung dung cười nói, vẫn không quên lấy lòng Cố Hề Hề: “Đương nhiên vợ anh là ngoại lệ! Vợ anh thích kiếm tiền cứ kiếm tiền, thích tiêu tiền cứ tiêu tiền, em là chủ nhân Doãn gia, mọi chuyện sẽ do em quyết định. Vợ của Tư Dược phải nghe theo sự an bài của em, đây là quy củ của Doãn gia.”
Cố Hề Hề lườm mắt nhìn anh một cái: “Thật ra các cô gái muốn gả vào Doãn gia thì có ai không phải vì địa vị và tiền tài?”
“Nói vậy không đúng đâu, Doãn Tư Dược thật ra không tệ.” Mộc Nhược Na chen vào bình luận thêm: “Tuy so với anh trai mình thì không xuất sắc bằng, nhưng so với những người đàn ông bình thường khác thì vẫn là một đối tượng ưu tú.”
Hirayama Jiro nghe được Mộc Nhược Na khen người đàn ông khác thì yên lặng liếc mắt nhìn cô.
Mộc Nhược Na thản nhiên nói tiếp: “Đương nhiên là ở thực lực thì anh ta chưa thật sự giỏi lắm, luận bằng cấp học vị thì cũng thường thôi.”
Phải vậy chứ, không ai hơn được Hirayama Jiro của cô mà!
Cảnh lão gia ngồi trên ghế lên tiếng: “Không sao, dù đối phương có vì tiền tài địa vị cũng không vấn đề gì, Cảnh gia không thiếu tiền.”
Ừm… thật là…! Anh trai của Cảnh Dung và Doãn Tư Dược đều là con vợ lẽ, đều là con riêng được trở về gia tộc khi đã trưởng thành… có lẽ vì vậy không ai đặt ra yêu cầu quá cao cho người sẽ trở thành vợ của họ. Nếu Cảnh gia đã cảm thấy không sao, thì Doãn gia cũng vậy.
Sau khi Cố Hề Hề trò chuyện với Doãn Tư Dược lần nữa để chắc chắn rằng anh chưa có đối tượng, và Doãn Tư Dược cũng không phản đối việc Cố Hề Hề tìm vợ cho anh, vậy thì việc tổ chức cuộc thi chọn vợ còn chờ gì nữa mà không tiến hành?
Cố Hề Hề đăng trên trang weibo cá nhân của mình một tin chấn động: Ở Anh Quốc và Trung Quốc sẽ diễn ra tám vòng sơ tuyển, chọn ra mười đối tượng cuối cùng để lựa chọn. Hai người cuối cùng được chọn sẽ trở thành thiếu phu nhân của Cảnh gia và nhị thiếu phu nhân của Doãn gia.
Tin tức này trong chốc lát đã được chia sẻ hơn hai trăm ngàn lượt trên weibo, những người xưa nay luôn ham muốn trèo cao đến Doãn gia trong nháy mắt đã sôi nổi hừng hực. Cuộc thi tuyển lần này chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần làm cho Doãn đại thiếu phu nhân ưng ý là có thể đặt chân vào cửa lớn Doãn gia.
Nhân dịp thương lượng chuyện hôn sự, Doãn Tư Thần cùng Cảnh lão gia bàn chút việc kinh doanh, tới cũng đã tới, anh dĩ nhiên không trở về tay không được.
Lát sau, Doãn Tư Thần hài lòng bước ra khỏi thư phòng, anh và Cảnh lão gia đã đạt được thỏa thuận ký một hợp đồng cực lớn.
Mộc Nhược Na cười cười, nhìn về phía Cố Hề Hề mà đưa ngón tay cái lên: “Chồng cậu kiếm nhiều tiền thật, cậu nghĩ xem phải tiêu bao nhiêu tiền mới khiến cho anh ta tán gia bại sản?”
Cố Hề Hề thở dài: “Tôi thấy kiếp này chắc không có hy vọng đâu! Mấy hôm trước Tiêu Hằng có đưa cho tôi xem báo cáo kinh doanh, lợi nhuận năm nay tăng hơn 20% so với cùng thời gian năm ngoái, lợi nhuận theo tháng thì cứ tăng đều hơn 14%, đừng nói là kiếp này tôi ăn xài sa đoạ, dù kiếp sau có sa đoạ chắc vẫn không xài hết.”
Mộc Nhược Na vỗ vỗ vai Cố Hề Hề: “Có tiền mà xài không hết thì tức lắm, chi bằng tài trợ cho tôi vài cái…”
Cố Hề Hề liếc mắt: “Làm như cậu nghèo lắm? Đừng tưởng tôi không biết phu nhân Hirayama trước khi rời khỏi đã tặng cậu một tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Sĩ, số tài sản bên trong ít nhất cũng có mười con số không.”
Mộc Nhược Na cười hì hì: “Gì chứ tiền thì phải càng nhiều càng tốt chứ sao.”
Trong lúc Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa đi vừa cười nói thì Cảnh phu nhân đột nhiên tiến đến gọi một tiếng: “Doãn thiếu phu nhân, xin đợi một chút.”
Cố Hề Hề quay đầu lại, mỉm cười nói: “Phu nhân có gì dặn dò?”
Cảnh phu nhân khẽ cắn môi, do dự một chút: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
Mộc Nhược Na tinh ý nói: “Vườn hoa bên kia đẹp quá, tôi đến ngắm hoa một lát được không?”
“Đương nhiên là được.” Cảnh phu nhân nhẹ nhõm trả lời.
Mộc Nhược Na vỗ vỗ bả vai Cố Hề Hề rồi rời khỏi, Tiểu Vương hiểu ý cũng rời đi nơi khác.
Cảnh phu nhân liền nhìn Cố Hề Hề: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu, đi cùng Cảnh phu nhân sang một hướng khác, suốt đường đi cô không chủ động lên tiếng, chỉ yên lặng chờ đối phương mở lời.
Quả nhiên lát sau Cảnh phu nhân lập tức nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Doãn thiếu phu nhân là vì muốn hỏi một câu, cô là thật sự vì giúp Cảnh Dung sao?”
“Phu nhân nói vậy là ý gì?” Cố Hề Hề cười khẽ.
Cảnh phu nhân hít một hơi, lấy hết dũng khí hỏi: “Nghe nói Doãn thiếu phu nhân muốn giúp đứa con riêng kia chọn vợ?”
Cố Hề Hề chớp chớp mắt, trong đầu hiện ra liên hồi viễn cảnh và ý tưởng, không biết rốt cuộc Cảnh phu nhân đang có ý gì. Người kia là con trai riêng của Cảnh lão gia, lại chỉ lớn hơn Cảnh Dung vài tuổi, còn Cảnh phu nhân này nhìn vẫn còn trẻ, bề ngoài phỏng chừng chỉ hơn bốn mươi tuổi… nói cách khác thì năm đó ai là người thứ ba vẫn là một chuyện khó nói.
Từ thái độ hiện tại của Cảnh phu nhân, có vẻ như rất để ý đến người con riêng kia, hay bên trong còn chuyện gì?
Cố Hề Hề mỉm cười, nói: “Cảnh phu nhân hỏi vậy là có ý gì?”
Cảnh phu nhân nhìn trái nhìn phải, đến khi tin chắc không có ai mới nhỏ giọng nói: “Nghe nói Mặc gia đại tiểu thư và Doãn thiếu phu nhân là bạn bè thân thiết, vậy hẳn Doãn thiếu phu nhân cũng không mong muốn Cảnh Dung nhà chúng tôi bị đánh bại bởi những người khác?”
Cố Hề Hề nhướng mày: “Xin phu nhân nói thẳng.”
Cảnh phu nhân thở dài: “Những chuyện thế này thật ra không phải không thể nói. Chỉ cần mọi người để ý hỏi thăm thì hẳn đều đã biết. Năm đó khi tôi quen biết với lão gia, ông ấy đang có quan hệ với một người phụ nữ khác, đương nhiên người chiến thắng là tôi, con của tôi sinh ra sẽ được xem như ngang hàng với con của vợ cả trong Cảnh gia này, dù cho tôi có là vợ sau nhưng tôi vẫn là người vợ được chính thức cưới hỏi. Vân nhị tiểu thư, cô nói xem có phải không?”
Cảnh phu nhân đột nhiên thay đổi xưng hô đối với Cố Hề Hề, từ Doãn thiếu phu nhân thành Vân nhị tiểu thư, chứng tỏ có ngụ ý khác. Gọi Doãn thiếu phu nhân, vậy Cố Hề Hề chỉ là người của Doãn gia. Nhưng khi gọi Vân nhị tiểu thư nghĩa là đại biểu cho Vân gia, cho ngàn năm truyền thừa văn hoá Nho giáo.
Cố Hề Hề lập tức trả lời: “Đương nhiên là vậy.”
“Có lẽ Vân nhị tiểu thư cũng nhận ra hoàn cảnh của tôi và Cảnh Dung ở trong gia tộc này không hoàn toàn tốt. Những đứa con trước của vợ cả luôn nhắm vào chúng tôi, nếu không phải vì gia tộc nhà mẹ đẻ của tôi đủ lớn mạnh thì chỉ sợ đã không còn chỗ dung thân từ lâu. Cảnh Dung nhẫn nhục nhiều năm, bị người ngoài châm chọc tiếng công tử phong lưu mới qua mắt được những người anh của nó. Việc của Cảnh gia vốn không đơn giản như người ngoài nhìn thấy, cô cho rằng đứa con riêng kia trở lại Cảnh gia là vì cái gì? Đương nhiên là do những đứa con lớn kia cố ý bày trò, chỉ cần một ngày còn chưa kết hôn thì Cảnh Dung sẽ không thể kế thừa gia nghiệp, càng không thể rời khỏi Cảnh gia.”
“Đứa con riêng kia vốn luôn ở Trung Quốc và chưa từng tới Anh quốc, tôi không biết đứa con trai đó và những đứa con lớn kia đã thỏa thuận gì với nhau, bọn họ luôn rất kín tiếng. Nhưng, Vân nhị tiểu thư, xưa có câu chó cắn người không bao giờ lộ răng, đứa con riêng đó nhất định không phải loại tốt lành gì. Lần này tìm vợ cho đứa con đó, tôi hy vọng Vân nhị tiểu thư có thể chọn một phụ nữ bình dân một chút, đơn giản một chút. Đương nhiên tôi hiểu, gia đình có thể vượt qua được Mặc gia thì chẳng có mấy ai, nhưng mọi chuyện vẫn nên đề phòng.”
“Cảnh Dung đã nhẫn nhịn nhiều năm, nhất định không thể uổng phí. Chỉ cần nó cưới được Mặc gia tiểu thư là có thể vực dậy.” Cảnh phu nhân nói một hơi trút hết nỗi lòng: “Nếu Vân nhị tiểu thư và Mặc gia đại tiểu thư là bạn bè, chúng ta dĩ nhiên là người cùng thuyền, đúng không? Cho nên tôi mong Vân nhị tiểu thư có thể lưu ý trợ giúp Cảnh Dung ở thời điểm quan trọng này!”
Cố Hề Hề cười khẽ: “Có phải phu nhân đã lo lắng vô cớ không? Sao lại thiếu tin tưởng đối với con trai mình như vậy? Cả tôi là người ngoài còn hiểu Cảnh Dung chỉ là giấu tài, Tư Thần cũng đánh giá anh ấy rất cao, tôi không hiểu vì sao phu nhân lại thiếu niềm tin vào con trai của mình?”
Cảnh phu nhân do dự nói: “Đó là vì cô không biết những người anh của Cảnh Dung đáng sợ ra sao…”
Cố Hề Hề chỉ cười mà không nói gì.
Bất luận gia tộc hào môn nào cũng có vấn đề của riêng mình, không thiếu những kẻ muốn thâu tóm quyền lực. Nếu trước đây Doãn Tư Thần không dựa vào thủ đoạn thì không thể trấn áp những con cáo già ở Doãn gia. Năm xưa thời điểm Doãn Hạo mất tích, Tưởng Tuyết bị thương tật trở thành tàn phế, chỉ còn một mình Doãn lão phu nhân gánh vác cả gia tộc, Doãn Tư Thần từ một thiếu niên non nớt trở thành một vị đế vương tàn khốc, điều này đủ hiểu anh đã trả giá như thế nào, không phải cảnh chém giết nào cũng đổ máu, có những cuộc chiến vô hình chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Doãn gia còn như vậy, huống chi là một Cảnh gia với nhiều mối quan hệ phức tạp?
Liền ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Bà nội, người này là…”
Cố Hề Hề nhẹ nhàng xoay người, nhìn thấy một vóc dáng cao gầy, gương mặt nho nhã đeo cặp kính đứng ngay sau lưng. Người thanh niên này có vẻ trạc tuổi cô, nhưng một tiếng gọi Cảnh phu nhân là bà nội đã khiến thế hệ hai người tách biệt hẳn.
Nét mặt Cảnh phu nhân chợt biến sắc, bà vội vàng trịnh trọng giới thiệu: “Đây là… Doãn gia đại thiếu phu nhân, là Vân gia nhị tiểu thư Cố Hề Hề.”
Edited by Airy
Beta by Airy