Mộc Nhược Na sử dụng loại xe ô tô nhỏ gọn tiết kiệm xăng nên không gian bên trong không rộng rãi lắm, không thể chở quá nhiều người. Đúng lúc chiếc Aston Martin của Hề Hề tuy có không gian thoải mái nhưng chỗ ngồi lại không đủ cho bốn người. Vậy nên phương án cuối cùng là cả hai đều đi xe riêng về thành phố, mỗi người chở theo một bánh bao nhỏ trên xe.
Ở đây cách thành phố Paris khá xa, trị an ít được quan tâm, dân cư tương đối thưa thớt. Nhưng vẫn không thể phủ nhận vùng ngoại thành luôn có một vẻ đẹp làm người ta cảm thấy yên bình.
Chỗ này cũng như Paris, nếu ban ngày trang hoàng hoa lệ bao nhiêu, thì đêm tối lại luôn rình rập nguy hiểm bấy nhiêu. Hề Hề đã sống ở Paris hai năm, cô đương nhiêu hiểu rõ những mặt tối tiêu cực nơi đây, thật may khi cô sử dụng chiếc siêu xe này cũng xem như là một lời cảnh cáo nhỏ đối với bọn đạo chích.
Mặc dù Aston Martin không phải xe quá mức khan hiếm, nhưng riêng mẫu xe One-77 thì số người có thể sở hữu được chẳng có mấy người, chỉ cần chịu kiểm tra một chút thì sẽ biết chiếc xe này thuộc về ai. Trừ phi dám vuốt râu hùm thách thức Doãn gia, bằng không thì bọn chúng sẽ biết điều mà tránh xa.
Quả nhiên lúc Hề Hề dừng xe tại một thị trấn nhỏ, đã có người tinh mắt đi bẩm báo cho đám đại ca, sau khi tra soát một chút đã biết chủ nhân của chiếc xe thì bọn chúng lập tức hạ lệnh không ai được đến gần.
Chọc giận Doãn gia thì e là chưa kịp chờ đến ngày hôm sau, tối nay thôi là đã chết không toàn thây rồi!
Đám xã hội đen ở địa phương biết điều tránh xa, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có mắt nhìn thấy thái sơn.
“Này này, chỗ này là chỗ đậu xe của chúng tôi, các người mau đi đi!”
[Tiếng Pháp]
Một thanh âm vênh váo vang lên.
Hề Hề sửng sốt, cô còn chưa kịp dừng xe thì đã nhìn thấy xe của Mộc Nhược Na đang chở Doãn Ngự Hàm bị người khác làm khó dễ. Đối phương chính là một cô bé nhỏ xíu tầm bốn tuổi, rõ ràng chỉ là một cô nhóc mà lại có bộ dáng cao cao tại thường vẻ mặt khinh khi người khác.
Doãn Ngự Hàm ở trên xe tỏ thái độ bực bội, cậu xưa nay ghét nhất loại con gái ngu ngốc này nha!
Mộc Nhược Na không muốn ồn ào, nên kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi bé tiểu thư này, nơi này là chỗ công cộng, sao con có thể nói đây là chỗ đậu xe của mình được?”
“Hừ! Người da vàng mũi tẹt các người có tư cách đến đây ăn cơm sao? Cút ra khỏi nước Pháp đi!” Cô tiểu thư kênh kiệu lên tiếng đáp trả.
Vừa nghe vậy thì Doãn Ngự Hàm đã không nhẫn nại được nữa, cậu nhóc liền mở miệng: “Thử lặp lại lần nữa xem!”
Lúc này, cô nhóc tiểu thư mới nhìn thấy Doãn Ngự Hàm ngồi bên cạnh Mộc Nhược Na, từ ánh mắt đầu tiên thấy bánh bao tinh linh thì cả người cô nhóc tiểu thư đều ngây dại!
Ôi chúa ơi… đẹp trai quá!
Doãn Ngự Hàm thấy đối phương nhìn cậu với vẻ mặt hoa si chảy nước miệng thì lập tức chán ghét! Cậu ghét nhất là ai dám nhìn cậu và Cố Miểu mà chảy nước miếng gớm ghiếc như vậy!
Ưm, trừ mommy thôi nha!
Nghe lời qua tiếng lại thì Hề Hề vội vàng xuống xe, còn tiện tay dẫn theo Cố Miểu đi tới xem sao.
“Sao lại thế này?” Hề Hề lên tiếng hỏi: “Chỗ này là nơi công cộng, đậu xe ở đây có gì không đúng?”
Cô tiểu thư kia nhìn thấy thêm một phụ nữ phương Đông, vừa định ưỡn ngực để khoe khoang huyết thống của mình thì đột nhiên thân thể cứng đờ, tầm mắt của cô nhóc một lần nữa ngây dại khi nhìn thấy Cố Miểu!
Chúa ơi! Thêm một hoàng tử nữa kìa!
Cố Miểu thấy cô nhóc kia cứ nhìn mình với vẻ mặt thèm thuồng thì liền tái mặt đi!
Hai bánh bao nhỏ nhìn nhau, tức khắc hiểu ý tứ tâm tư đối phương…
Mộc Nhược Na bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Hề Hề: “Tôi định đỗ xe ở đây, tự nhiên vị tiểu thư này chạy lại nói tôi chiếm chỗ của mình.”
Đột nhiên lúc này, cô nhóc tiểu thư kia lén nhìn Doãn Ngự Hàm, lại nhìn sang Cố Miểu, rồi lắp bắp nói: “Nếu… nếu hai vị vương tử này muốn đậu xe ở đây, cũng không phải không thể…”
Doãn Ngự Hàm không thèm liếc nhìn đến cô tiểu thư cao ngạo, cậu nhảy phốc xuống xe, chạy đến bên cạnh Hề Hề, ngẩng đầu nhìn cô và nói: “Mommy, chúng ta đi thôi, kệ nó đi!”
Mommy…?
Cô nhóc tiểu thư lập tức nhìn thoáng qua Hề Hề với vẻ mặt khó tin! Người phụ nữ này trẻ tuổi như thế mà, nhìn giống chị gái của vương tử mới đúng! Sao lại là mommy của vương tử!?
Cố Miểu cũng nói: “Đúng vậy mommy, đừng để người khác quấy rầy chúng ta ăn cơm mất vui.”
Cô nhóc tiểu thư kia lần nữa bị chấn động!
Cái gì?! Cả hai vương tư đẹp trai đều là con của người phụ nữ phương Đông này?
Giỡn hoài nha! Vương tử hào hoa hoàn mỹ như vậy, lại là con trai của người phụ nữ này?
Mộc Nhược Na lúc này bước xuống, khoá xe rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu không thèm liếc nhìn cô tiểu thư kênh kiệu, cả hai cậu nhóc nắm tay Hề Hề và Mộc Nhược Na rời khỏi.
Cô tiểu thư ngây ngốc đứng đó nhìn theo bóng dáng Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, vẻ mặt tủi thân cắn cắn đầu ngón tay, thật là uỷ khuất cực độ! Vì cái gì mà vương tử không chịu để ý đến cô bé chứ?
Vương tử kia tuy có nét mặt đặc trưng của người phương Đông, nhưng đúng là đẹp trai quá!
Cả vị vương tử là con lai có mái tóc nâu xoăn xoăn kia nữa, cũng đẹp trai quá chừng…
Thật khó xử nha, cả hai đều đẹp trai ưu nhã, cô bé biết chọn ai đây?
…
Hề Hề và Mộc Nhược Na, mỗi người dắt tay một bánh bao nhỏ bước vào nhà hàng. Đây là một nhà hàng có tiếng ở thị trấn này, dĩ nhiên sẽ không thể so với các nhà hàng hoa lệ ở Paris rồi.
Cả bốn người đều đói rã rời, nên vừa ngồi xuống đã kêu một bàn đầy đồ ăn, nhà bếp chỗ này phục vụ rất nhiệt tình mau lẹ, bốn vị khách cũng không mất thời gian vô nghĩa mà cặm cụi ăn liên tục.
Mặc dù rất rất đói bụng, nhưng Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu vẫn dùng cơm với điệu bộ khoan thai ưu nhã.
Ánh mắt Hề Hề loé lên, cô cảm thấy bộ dáng dùng cơm của hai bánh bao nhỏ hình như giống với ai đó… Người đó không biết bây giờ đang làm gì nhỉ? Hôm qua lúc xuất hiện ảo giác, cô nhớ là mình còn nhìn thấy anh!? Nhưng tại sao cô lại nhìn thấy anh trong giấc mơ của mình cơ chứ?
Mộc Nhược Na quơ quơ tay trước mặt Hề Hề: “Này này này, tỉnh lại nào! Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Gương mặt Hề Hề đột nhiên đỏ ửng: “Không… không có gì…”
Lúc này ở quán cà phê nhỏ sát bên nhà hàng Hề Hề đang dùng cơm, có một chiếc hummer đang lao đến với tốc độ rất nhanh!
KÉT –! Chiếc ‘xe cơ bắp’ hummer hầm hố này lập tức ngừng trước cửa.
Một thân ảnh cao lớn cường tráng tức khắc nhảy vọt xuống xe, vội vàng lao vào quán cà phê!
Vừa vào cửa thì cả miếng nước cũng chưa kịp uống, đã hô lên: “Thiếu gia, nghe nói đêm qua xảy ra vụ nổ rất lớn, hai vị tiểu thiếu gia có bị thương hay không?”
“Tiêu Hằng? Cậu gấp gáp đến đây chỉ để hỏi chuyện này?” Doãn Tư Thần tựa lưng vào ghế dựa, đôi chân thon dài thong thả, một chân gác lên đùi, vẻ tự tin cùng khí thế cứ vậy mà bàng bạc toả ra.
Tiêu Hằng ngẩn người, sau đó nói tiếp: “Đúng vậy… tôi, tôi cũng chỉ lo lắng! Thiếu gia, suy cho cùng thì hai tiểu thiếu gia vẫn còn là hai đứa trẻ…”
“Khi chúng ta được ba tuổi thì đã tiếp nhận khoá huấn luyện cực kỳ gắt gao.” Doãn Tư Thần nhàn nhạt mở miệng: “Thân là con trai của Doãn Tư Thần này, tuyệt nhiên không được phép yếu đuối.”
Tiêu Hằng há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.
“Bọn nhỏ không sao.” Doãn Tư Thần nhìn nhìn Tiêu Hằng, sau đó nói thêm một câu: “Yên tâm, tất cả bọn họ đều không có việc gì.”
Ánh mắt Tiêu Hằng hơi ảm đạm: “Là tôi lỗ mãng, mong thiếu gia trách phạt.”
“Không sao, cậu chỉ vì lo lắng cho bọn nhỏ thôi. Nếu đã đến nước Pháp rồi vậy thì cứ ở lại bên cạnh tôi.” Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm tĩnh, lời nói bình thản.
“Thiếu gia, việc cậu giao thì tôi chưa tra ra được! Nhưng tôi phát hiện một việc rất kỳ quái!” Tiêu Hằng nhíu mày nói.
“Nói đi.” Thanh âm không chút gợn sóng mang theo khí phách tự tin.
“Trong lúc điều tra, vô tình tôi phát hiện được người của gia tộc Phillips đều có đôi mắt màu hồng bảo thạch.” Giọng nói Tiêu Hằng có phần ngờ vực không chắc chắn: “Đôi mắt của Cố Miểu cũng là màu hồng bảo thạch…”
Ngón tay Doãn Tư Thần hơi dừng lại: “Nói tiếp đi!”
“Đồng tử màu hồng bảo thạch chính là đặc trưng di truyền của gia tộc Phillips, tôi đã đến Myanmar và Việt Nam điều tra thử, tam thiếu gia của gia tộc Phillips quả thật có một thời gian vài năm đến khu vực Đông Nam Á. Nhưng vẫn chưa thể xác định được Cố Miểu có phải là người của gia tộc Phillips hay không…” Tiêu Hằng thấp giọng báo cáo: “Gia tộc Phillips xưa nay hiếm muộn con cháu, đến thế hệ này có thể nói là gần như điêu tàn, đại thiếu gia và nhị thiếu gia của họ thì bệnh tình nằm liệt giường nhiều năm, người còn lại… là tam thiếu gia thì thề sống thề chết không kết hôn.”
“Mặc kệ Cố Miểu có phải là người của gia tộc Phillips hay không, hiện tại thằng bé mang họ Cố.” Thanh âm Doãn Tư Thần trầm thấp: “Nó là con trai của Hề Hề, cũng là con trai của tôi! Gia tộc Phillips đến đây thì như thế nào? Người của Doãn Tư Thần này thì ai dám động vào?”
Tiêu Hằng yên lặng gật gật đầu nói: “Vậy khi thiếu gia đi Anh quốc thì sẽ dẫn hai vị tiểu thiếu gia theo?”
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vốn không định mang chúng theo, nhưng hiện tại thì không dẫn theo không được! Không thì sẽ có người giận dỗi!”
Tiêu Hằng rũ mắt xuống, giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Doãn Tư Thần thu lại nụ cười, nói: “Hề Hề và hai đứa nhóc đang ăn cơm ở nhà hàng kế bên, cậu hãy đi theo âm thầm bảo vệ họ. Nơi này không thể đảm bảo an toàn, dù kẻ khác biết là tôi đến đây thì cũng khó chắc chắn được không có kẻ ngu xuẩn nào ra tay, tốt nhất là cậu đi theo và bảo hộ cho họ đi.”
“Vâng, thiếu gia!” Tiêu Hạ gật đầu nhận lệnh, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Doãn Tư Thần lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Tiêu Hằng, khoé mắt hẹp dài hơi nheo lại, không nói gì.
Đến khi Tiêu Hằng ngồi lên xe thì đại não mới bắt đầu suy nghĩ
… Thiếu gia vừa nói… Hề Hề…
Cuối cùng thiếu gia đã tìm được cô ấy rồi sao?
Rốt cuộc đã tìm thấy cô ấy…
Tiêu Hằng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng trước, khi nghe tin Hề Hề và hai vị tiểu thiếu gia gặp nguy hiểm ở Paris, thì anh cảm nhận được trái tim mình tựa như bị nhấn chìm xuống lòng đại dương!
Ba năm, suốt ba năm!
Tiêu Hằng không biết bản thân mình đã làm gì để vượt qua ba năm này!
Đột nhiên nghe được tin tức của cô, mà lại là tin cô suýt nữa bỏ mạng, thì anh không màng điều gì nữa, tức tốc đặt vé chuyến bay sớm nhất để tới Paris, nước Pháp. Dĩ nhiên anh đã biết cô an toàn, nhưng chỉ muốn tự mình nhìn thấy điều đó…
Anh biết, cả đời này đều không thể nói ra một câu quan tâm trọn vẹn.
Anh biết, đây chính là số mệnh, anh chỉ hy vọng cô được bình an hạnh phúc.
Chiếc xe hummer đột nhiên lao ra ngoài, rẽ vào bãi đỗ xe của nhà hàng, không khó khăn để Tiêu Hằng tìm thấy xe của Hề Hề, bởi lẽ có được bao nhiêu người có thể dùng chiếc Aston Martin One-77 của Doãn Tư Thần cơ chứ?
Tiêu Hằng đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn vào nhà hàng qua lớp kiếng, điềm tĩnh nhìn gương mặt quen thuộc.
Cô ấy vẫn như vậy, nụ cười tươi tắn cùng hai má lúm đồng tiền và đôi mắt rất sáng, không, so với ba năm trước đây… cô ấy đã xinh đẹp hơn nhiều…
Edited by Airy
Beta by Airy