Cố Hề Hề định chạy xuống đi theo Mộc Nhược Na thì lập tức bị Tiểu Vương níu chặt ngăn cản.
“Thiếu phu nhân, chị không được đi! Vất vả lắm chị mới có thể có thai lần nữa, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất! Đời này của chị có thể đây là lần cuối cùng chị mang thai! Chị không thể liều lĩnh!” Tiểu Vương thiếu điều muốn quỳ xuống van xin Cố Hề Hề.
Nếu Cố Hề Hề xảy ra chuyện gì thì Tiểu Vương vạn kiếp không thể thoát tội!
“Tiểu Vương, nhưng có người đang đuổi giết Hirayama Jiro, sao chị có thể khoanh tay đứng nhìn?” Cố Hề Hề vội vàng nói: “Đúng rồi, mau lên, mau báo cho ngài Hirayama! Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hirayama Jiro không quen biết ai ở Trung Quốc, sao lại có người muốn đuổi giết cậu ấy? Hay họ nhận nhầm người?”
Tiểu Vương chỉ cần Cố Hề Hề bằng lòng không dấn thân vào chỗ nguy hiểm là được, mọi yêu cầu khác của Cố Hề Hề thì cô đều tuân theo.
Ngay lúc ngài Hirayama nghe tin có người đuổi giết Hirayama Jiro thì sắc mặt ông đã thay đổi. Cố Hề Hề không nghe rõ câu trả lời, bất quá cô hiểu ngài Hirayama biết đối phương là ai!
Lúc này có tiếng hét thất thanh của mẹ Mộc: “Nhược Na, con đừng đi! Nguy hiểm lắm!”
Cố Hề Hề cúp điện thoại, cúi xuống nhìn dưới lầu đã thấy Mộc Nhược Na lái xe đuổi theo.
Cô nàng này thật là… giờ đâu phải lúc thể hiện sự gan dạ chứ?
Ngài Hirayama nhận được tin đã lập tức cho người đuổi theo, Cố Hề Hề bây giờ chỉ có thể ngồi tại chỗ an ủi giáo sư Mộc và mẹ Mộc, trời xui đất khiến làm sao mỗi lần có chuyện xảy ra thì cô luôn đóng vai trò đi an ủi người khác.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy giáo sư Mộc cau mày nói: “Xem ra quả thật con gái chúng ta đã chủ động làm bậy với người ta rồi! Bà nhìn đi, cậu trai đó bị đuổi giết thì Nhược Na đến cả mạng cũng không cần, còn đuổi theo. Khi còn nhỏ tính nó rất nhát, nó sợ nhất những chuyện giết chóc mà!”
Mẹ Mộc đồng tình nói: “Ban đầu tôi còn chưa tin Nhược Na nhà mình chủ động lôi kéo cậu trai đó, nhưng giờ xem ra là thật. Ai da, giờ cha mẹ người ta tìm đến cửa rồi, không biết có phải tìm mình hỏi tội không? Xấu hổ quá!”
Cố Hề Hề há hốc miệng, chuyện này là sao? Trong nháy mắt mà tình thế đã thay đổi?
Giáo sư Mộc thở dài: “Nếu Nhược Na nhà mình lôi kéo con trai người ta rồi xảy ra chuyện, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm!”
Cố Hề Hề: “…”
Mẹ Mộc gật đầu: “Đúng, nhà chúng ta không thể phủi tay bỏ mặc mọi chuyện được!”
Cố Hề Hề: “…”
Giáo sư Mộc và mẹ Mộc cùng nói: “Hề Hề, xem như nể tình bạn bè của con và Nhược Na, con nói giúp với nhà trai bên kia được không? Chỉ cần họ không phản đối thì chúng ta cũng không có ý kiến.”
Cố Hề Hề: “…”
Mẹ Mộc nói thêm: “Hề Hề, nhà trai có yêu cầu gì cũng được, chúng ta đều sẽ đồng ý. Ai kêu Nhược Na tự nhiên lại uống say rồi lôi kéo con trai nhà người ta lên giường, trong khi thằng bé nhỏ hơn Nhược Na đến bốn tuổi!”
Giáo sư Mộc gật gật đầu tán thành.
Cố Hề Hề há hốc miệng thật lâu vẫn chưa tin nổi, được rồi, chuyện cô kể có hơi quá lời, bất quá cô cũng đâu có nói sai, Mộc Nhược Na đã uống say nên lôi Hirayama Jiro lên giường luôn, đây là sự thật!
Mọi chuyện biến chuyển quả thật ngoài dự đoán, nhưng khoan đã, điều quan trọng trước mắt phải là Hirayama Jiro và Mộc Nhược Na trở về bình an. Có trời mới biết đám người kia từ xó xỉnh nào nhảy ra tự nhiên đuổi giết Hirayama Jiro!? Tên chuyên gia hoá sinh gàn dở này rốt cuộc đã chọc giận thế lực nào ở Trung Quốc chứ?
…
Trong lúc này, Hirayama Jiro đang chật vật tránh né sự truy sát của đối phương, cũng may có vệ sĩ của Cố Hề Hề kịp thời đuổi theo nên đã ngăn cản được một ít.
Xe của Mộc Nhược Na đã chạy tới, cô đạp mạnh phanh, lớn tiếng kêu: “Lên xe!”
Hirayama Jiro hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy lên xe. Mộc Nhược Na dẫm chân ga lái xe chạy đi.
Đám người kia có ô tô tiếp ứng chạy đến, nhanh chóng leo lên xe đuổi theo. Vệ sĩ của Cố Hề Hề lại không kịp lái xe nên đã bị bỏ lại. Các vệ sĩ của ngài Hirayama đã chạy tới, lập tức lấy xe đuổi theo đối phương.
Mộc Nhược Na vừa lái xe vừa hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại muốn giết cậu? Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu vừa đến Trung Quốc không lâu, đi gây thù chuốc oán lúc nào chứ?”
Hirayama Jiro nhe răng cười trừ: “Bọn họ không phải người Trung Quốc, họ từ Nhật Bản đuổi tới đây.”
“Nghĩa là sao?” Mộc Nhược Na nhướng mày: “Đừng nói với tôi là vì trốn bọn họ nên cậu mới đến Trung Quốc?”
Hirayama Jiro nghĩ nghĩ, lại không phủ nhận: “Ừ, cũng một phần là vậy.”
Mộc Nhược Na nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cuối cùng cậu đã gây ra chuyện gì vậy hả?”
Hirayama Jiro trả lời một cách bình thản: “À không có gì, anh chỉ trộm thi thể người nhà bọn họ để làm mẫu vật thí nghiệm thôi.”
Mộc Nhược Na: “…”
Hirayama Jiro tiếp tục nói: “Thỉnh thoảng anh sẽ bắt vài đứa trẻ trong nhà họ để đánh dấu lên cơ thể chúng và cho chúng sử dụng dược tề của anh, rồi thả về và quan sát sự thay đổi.”
Mộc Nhược Na: “…”
Hirayama Jiro nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Có lần không cẩn thận anh lỡ làm rớt ống thuỷ tinh chứa virus rơi vào bể bơi nhà họ, kết quả hôm sau cả nhà họ đều phát bệnh nặng, cũng không có chuyện gì lớn.”
Mộc Nhược Na đột nhiên cảm thấy cái tai hoạ từ trên trời giáng xuống này còn không phải do gia tộc Hirayama cố tình đem đến hay sao? Bất quá từ ngày quen biết cô, chuyên gia hoá sinh man rợ này dường như đã trở nên giống người bình thường rất nhiều, những việc vừa kể cũng chưa bị lặp lại tại Trung Quốc bao giờ, vậy có thể gọi là tiến bộ không?
Không để cho Mộc Nhược Na vui mừng được bao lâu thì Hirayama Jiro đã nói: “Cũng hết cách, lúc anh đến Trung Quốc với Cố Hề Hề đã có lời hứa không được làm chuyện gì mà cô ấy chưa đồng ý, nếu không cô ấy sẽ không chơi cờ với anh nữa! Mấy ván cờ đó anh còn chưa phá được.”
Mộc Nhược Na thật sự rất muốn đạp phanh xe để tống tên chuyên gia hoá sinh này cho đám người đang đuổi giết kia. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu sau này tôi nói không cho phép cậu làm những việc này thì sao?”
Hirayama Jiro bình tĩnh trả lời: “Anh sẽ không làm.”
“Thật không?” Mộc Nhược Na có vẻ không tin tưởng.
Lỗ tai Hirayama Jiro hơi đỏ lên, nói: “Những chuyện đó đều là khi anh còn nhỏ, lớn rồi thì ai làm việc ấu trĩ vậy chứ? Anh có thể ở phòng thí nghiệm và phân tích mọi thứ anh cần.”
Mộc Nhược Na giật mình: “Ý cậu là những người đó đã bắt đầu đuổi giết cậu từ khi cậu còn nhỏ?”
Hirayama Jiro gật gật đầu: “Ừ, từ lúc anh mười tuổi họ đã liên tục đuổi giết anh, tới giờ đã mười lăm năm.”
Trong nháy mắt Mộc Nhược Na cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dù ở sau còn đám người điên cuồng đuổi theo nhưng bất quá cũng không sao, nơi này là nơi quen thuộc của Mộc Nhược Na nên cô chỉ rẽ trái rồi lại rẽ phải đã cắt đuôi đối phương thành công.
Khi xe rẽ vào nơi an toàn yên tĩnh, Mộc Nhược Na mới đạp mạnh chân phanh, chuẩn bị tính sổ với Hirayama Jiro.
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào hả? Tôi chỉ nói là hôm nay sẽ dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ tôi, nhưng tôi không có nói muốn gặp ba mẹ cậu?” Mộc Nhược Na tức nghẹn, cuối cùng đã nói được những lời này.
Hirayama Jiro ngơ ngáo nhìn cô: “Không phải em nói hôm nay phải gặp ba mẹ sao? Em không thích đi Nhật Bản, đúng không? Cho nên anh mới dẫn ba mẹ anh từ Nhật Bản đến gặp em, vậy thì em khỏi cần đến Nhật Bản nữa, đúng không?”
Đúng cái đầu cậu chứ đúng!
Mộc Nhược Na thật sự muốn đánh người!
Hirayama Jiro tiếp tục nói: “Hơn nữa lúc Doãn Tư Thần làm vậy, Cố Hề Hề cũng rất vui!”
Vui cái đầu cậu chứ vui!
Mộc Nhược Na thật sự muốn nổi cơn tam bành!
Ngay lúc này thì điện thoại vang lên, Mộc Nhược Na nhanh tay bắt máy nói: “Ba à? Tụi con không sao, con tìm được cậu ấy rồi, đã thoát được đám người kia!”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của giáo sư Mộc: “Nhược Na, con nói thật với ba đi, có phải lúc trước là con chủ động kéo người ta lên giường không?”
Mộc Nhược Na cứng đờ người, ấp úng trả lời: “Nói vậy… cũng không sai…”
“Người ta có phải lần đầu tiên không, cậu ta là trai tân?” Giáo sư Mộc cảm thấy hỏi thẳng chuyện này với cô con gái của ông quả thật là xấu hổ.
“Hình như là vậy…” Mộc Nhược Na chột dạ.
Giáo sư Mộc im lặng một lúc thật lâu, lại nói: “Được rồi, cả hai nhớ chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại xong thì Mộc Nhược Na mới hồi phục tinh thần.
Cố Hề Hề ơi, cậu nói cái gì với ba mẹ tôi vậy? Sao tự nhiên ba lại hỏi tôi chuyện này?
Hirayama Jiro ngồi ở ghế phụ nghe rõ từng lời, dõng dạc nói: “Đúng vậy, anh mới là người bị hại, giờ anh lại chịu trách nhiệm với em, vì sao em lại không vui?”
Chịu trách nhiệm cái đầu cậu!
Mộc Nhược Na thật sự rất muốn đạp Hirayama Jiro ra khỏi xe cho đám người kia chém cho xong!
Ngay lúc này thì người của ngài Hirayama đã tới, thấy cả hai người đều an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, tiến đến nói với Mộc Nhược Na: “Cảm ơn Mộc tiểu thư đã giúp đỡ, chủ nhân và phu nhân cho mời.”
Mộc Nhược Na ngây người ngẩn ngơ, cô phải đi gặp ba mẹ chồng ngay sao?
Yamete (đừng mà)!
Tôi chưa có chuẩn bị tâm lý nữa!
Bất quá những vệ sĩ này tuy nhẹ nhàng lịch thiệp mà rất cứng rắn, hoàn toàn không cho phép cô có cơ hội từ chối. Mộc Nhược Na cắn chặt răng chịu trận, thôi thì dứt khoát gặp mặt nói rõ ràng mọi chuyện.
Mộc Nhược Na lái xe đi theo các vệ sĩ kia về tới khách sạn nơi vợ chồng ngài Hirayama đang ở.
Nghe tin Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro đều bình an trở về, Cố Hề Hề thổn thức cảm khái mà kể thêm chuyện lâm li cho giáo sư Mộc nghe: “Lúc ở đảo khi Hirayama Jiro cứu Nhược Na cũng nguy hiểm không kém, có rất nhiều rắn bao quanh bên dưới nhưng Hirayama Jiro vẫn liều mạng, thà gãy xương sườn chứ không để Nhược Na có chuyện gì, cậu ấy chạy tới để bị bầy rắn cắn thay cho Nhược Na.”
Edited by Airy
Beta by Airy