Thành phố Nam Vương phồn thịnh.
Ban đêm tại biệt thự Lâm Gia, vốn dĩ đã hơn mười hai giờ đêm.
Nhưng lúc này, Lâm phu nhân lại chuyển dạ sắp sinh, nên cả biệt thự ồn ào bận rộn cả lên.
Mọi người ai nấy đều hồi hộp lo lắng, vì bác sĩ gia đình bảo phu nhân khó sinh.
Trong phòng hỗn độn âm thanh, có tiếng la hét vì đau, tiếng thở dốc của thai phụ và cả tiếng của bác sĩ.
Đã hơn một tiếng đồng hồ, đứa bé vẫn chưa chịu ra, mọi người ai cũng gấp không chịu được.
" Phu Nhân cố lên! Đứa bé sắp ra rồi ,ngài thở đều và cố gắng rặn đi."
Thai phụ la hét đến chói tai:
" Aaaaaaa, đau quá ta sắp chịu hết nổi rồi! Aaaaaa......"
Bên ngoài, Lâm Văn Thành tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị đang sốt ruột, còn có hai ông bà nội nôn nóng, mong cho cháu mình và con dâu bình an.
" Con bé la dữ quá, không biết có sao không?" Trương Nga, mẹ của Lâm Văn Thành lên tiếng hỏi, vẻ mặt rất lo lắng.
Lâm Văn Thành cũng lên tiếng trấn an mẹ mình." Mẹ yên tâm đi! Có Lưu bác sĩ sẽ mẹ tròn con vuông thôi."
" oaaa oaaa..." Tiếng em bé bỗng cất lên, Lâm Văn Thành như nhảy cẩn lên hớn hở." Mẹ nghe thấy không? Là tiếng của trẻ con, cô ấy sinh rồi!"
" Mẹ nghe thấy rồi! Thật tốt quá!" Trương Nga nở nụ cười phúc hậu nói, đôi mắt bà rưng rưng.
Tâm của hai ông bà lúc này mới nhẹ xuống, trên mặt vẻ mặt lo lắng cũng dần giãn ra.
Trong phòng sinh, bác sĩ nhìn thai phụ mỉm cười lên tiếng." Phu nhân, chúc mừng người! Là một bé gái rất đáng yêu nha, phu nhân mau nhìn nhìn xem!"
Phu Nhân của Lâm gia tên là Lê Như Nhã, lúc này trên trán mồ hôi đã ướt đẫm, yếu ớt nhìn đứa bé trên tay bác sĩ gượng cười.
" Cho tôi nhìn con bé một chút!" Giọng cô thều thào nói.
Bác sĩ liền đưa đứa bé đến bên cạnh Lê Như Nhã, cô ấy gương mặt trắng như không một giọt máu, cất giọng dịu dàng nói chuyện với đứa bé.
" Con bé thật là đáng yêu! Chào mừng con đến với thế giới này!"
Nói rồi vì quá đau đớn và mệt, Lê Như Nhã ngất xỉu.
Bác sĩ lúc này đưa đứa bé cho y tá mang đi tắm rửa, còn tự mình chăm sóc cho Lê Như Nhã.
Lúc này, một nữ y tá lợi dụng mọi người đang tất bật không chú ý, cô ta đã lẻn ôm đứa trẻ mới sinh ra ngoài.
Phía sau biệt thự, một bóng người uyển chuyển quý phái đi tới, trên tay ôm thứ gì đó.
Gương mặt cô ta trang điểm thập phần ma mị quyến rũ, cũng khả nghi lén lút nhìn xung quanh.
" Vân Du tiểu thư, đứa bé ở đây!" Nữ y tá kêu lên, bằng một âm thanh rất nhỏ.
Hứa Vân Du mặt cười nham hiểm, trên tay cô ta cũng là một đứa bé mới sinh.
Cô ta vội vàng ôm lấy đứa bé trên tay y tá, cũng nhanh tay đưa đứa bé trên tay mình lại cho cô ta, rồi vội vàng nói.
" Chỉ Vận, tôi cảm ơn cô! Số tiền còn lại sẽ chuyển cho cô vào ngày mai, cô làm tốt lắm."
" Gia đình tôi mang ơn mẹ của cô, nên cô đã nhờ tôi sẽ dốc sức mà làm!" Chỉ Vận trả lời.
Nói rồi hai người vội rời đi, Hứa Vân Du ôm đứa bé lên xe, nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Trong ánh mắt có sự tức giận, cô ta hung hăng nói.
" Bé con, có trách chỉ có thể trách ba của ngươi lạnh lùng vô tình, trách mẹ của ngươi vô liêm sỉ cướp người ta yêu.
Rõ ràng con của ta cũng có dòng máu của hắn, tại sao nó lại bị mắng là con hoang? Lại bị sinh non mà chết Trong khi ngươi, thì được mọi người mong chờ yêu thương."
" Mặc dù ta thừa nhận, là ta đã tính kế hắn để có đứa con.
Nhưng ta không cam tâm nhìn các người hạnh phúc.
Chờ! Ta sẽ khiến các ngươi đau khổ hơn ta gấp trăm ngàn lần."
Nghĩ đến đứa con vừa sinh ra đã đoản mệnh của mình.
Nhìn trong tay đứa bé ngoan ngoãn nhắm mắt, nội tâm Hứa Vân Du lại lạnh lẽo cô ta cất tiếng cười .
" Hahahahahaha...." Một nụ cười ghê rợn, đáng sợ vụt trong màn đêm, xé tan sự tĩnh lặng của không gian, xe cũng khởi động rời khỏi biệt thự.
Bên trong biệt thự lúc này, nữ y tá mang đứa bé vừa tráo đổi trở lại phòng.
Lâm Văn Thành và ông bà nội vội tới ôm đứa bé trong tay y tá tươi cười.
" Ông nó nhìn xem con, bé thật giống Văn Thành, thật đáng yêu! Con bé xinh đẹp, lại trong trắng như tuyết.
Văn Thành, đặt tên nó là Lâm Như Tuyết đi, con thấy thế nào?"
" Mẹ, mọi thứ đều nghe theo mẹ! Lâm Như Tuyết cái tên thật xinh đẹp!" Lâm Văn Thành hài lòng gật đầu.
Rồi cả ba người lại cười rộ lên.
Lúc này Lê Như Nhã cũng dần tỉnh lại, nhìn ba người cơ hồ cười đến không thấy mặt trời, nội tâm của Lê Như Nhã vui mừng.
Lâm Văn Thành thấy cô tỉnh dậy, cũng cùng ông bà ôm đứa bé đến bên cạnh cô.
Cả nhà năm người quây quần hạnh phúc, nhìn vào thật khiến người ta ghen tị.
Đứa bé sau khi được Hứa Vân Du mang đi, bà ta đã mang nó đến một cô nhi viện hẻo lánh, để chờ người khác đến nhận nuôi.
Dù bỏ lại đứa trẻ đỏ hỏn ở đó, nhưng bà ta vẫn luôn cho người theo dõi nó, để có thể nắm mọi thông tin của đứa trẻ.
Danh Sách Chương: