Tại thành phố Nam Vương:
Trời đã rất khuya, Vũ Đình vẫn còn chưa ngủ, cô nằm trằn trọc, từ ngày Lạc Ninh Hinh đi Pháp, cô càng thấy buồn hơn.
Dù mỗi đêm, cô và Lạc Ninh Hinh đều đặn gửi tin nhắn cho nhau.
Biết Âu Dương Tư Thần đã tỉnh lại, cô cũng mừng thầm.
Một tháng đã trôi qua, kể từ ngày ấy, cô vẫn chưa gặp lại Lục Thần Vũ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi cô gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Lạc Ninh Hinh, cô lại gửi một tin nhắn vào số của Lục Thần Vũ.
[ Chào anh, tôi là Vũ Đình đây! Hôm trước tôi có nói muốn mời anh dùng bữa cơm để cảm ơn, không biết ngày mai anh có rảnh không?]
Tin nhắn được gửi đi, Vũ Đình bỗng thấy ngại ngùng, cô cảm thấy mình như bị điên rồi đi.
Nửa đêm nửa hôm, cô lại nhắn tin mời người ta ăn cơm.
Cô tắt điện thoại, chôn mặt vào gối vì xấu hổ.
Mười lăm phút, ba mươi phút trôi qua, điện thoại của cô vẫn im lặng, không có một tin nhắn nào gửi đến.
" Anh ta ngủ rồi sao? Hay là không muốn dùng cơm với mình?...." Hàng chục câu hỏi bay lơ lửng trong đầu cô.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ là hơn hai giờ sáng rồi.
" Đã hơn hai giờ sáng, thảo nào anh ta không trả lời mình.
Haizzzz! Vũ Đình, mày thật là ngu ngốc mà." Cô kêu lên thật khẽ, rồi trùm chăn kín cả người.
Trời hừng sáng, chuông điện thoại reo lên inh ỏi, Vũ Đình nhăn mày khó chịu.
Cô lăn tới lăn lui trên giường, không có ý định nghe máy.
" Thật là phiền chết đi được! Là ai muốn chết a, mới sáng sớm đã gọi đến làm phiền."
Chuông điện thoại cứ reo lên liên tục, Vũ Đình cau có ngồi bật dậy càm ràm.
Cô mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên.
" Là ai vậy? Có bệnh thì đi khám, mới sáng tinh mơ gọi đến làm phiền giấc ngủ của người khác có biết không hả?" Vũ Đình dùng ngữ khí bực bội nói.
" Là tôi, Lục Thần Vũ!" Bên kia Lục Thần Vũ trả lời
" Lục Thần Vũ thì sao, anh có quyền phá.....Lục Thần Vũ, sao tên này quen quen vậy?"
" Là anh à? Xin lỗi, xin lỗi, là tôi thất lễ rồi!"
Vũ Đình đanh đá, đang muốn mắng chửi một trận, thì chợt nhận ra người gọi đến, cô rối rít xin lỗi.
" Đây là cách cô tiếp điện thoại người đã giúp đỡ cho cô sao?" Lục Thần Vũ hỏi.
" Tôi xin lỗi! Đột nhiên bị đánh thức, nên tâm trạng không tốt thôi.
Mà anh gọi cho tôi có việc gì vậy?" Vũ Đình ngượng ngùng xin lỗi, sau đó cũng liền đánh trống lảng, thay đổi chủ đề.
" Là ai đêm hôm khuya khoắt nhắn tin mời tôi đi ăn cơm? Tối qua điện thoại hết pin, sáng nay thấy liền gọi cho cô." Lục Thần Vũ trả lời.
" Vậy hôm nay anh có rảnh sao?" Vũ Đình mặt hớn hở hỏi.
" Tối nay tôi rảnh, có thể dành ít thời gian quý báu đi ăn với cô." Lục Thần Vũ nhàn nhạt đáp lời Vũ Đình.
" Vậy thì tốt quá! Hẹn gặp anh lúc bảy giờ ở nhà hàng Venus nha!"
" Tôi đến đón cô, dù gì cũng thuận đường."
" Vậy thì cảm ơn anh trước!"
Tắt điện thoại Vũ Đình cứ cười thầm như người không bình thường.
Cảm giác này đối với cô thật là lạ, tim cứ đập nhanh thần tốc, nội tâm cô muốn mau chóng đến giờ gặp hắn.
Lúc trước cô cảm thấy mình thích Tiêu Nam, nhưng khi gặp hắn, cô cũng không háo hức như thế này.
Lục Thần Vũ cho cô một cảm giác rất khác, nó có phải là yêu không?
Vũ Đình không bận tâm nhiều đến cảm giác này, cô vùng dậy, đá chăn ra leo xuống giường.
Không biết vì sao hôm cô muốn mình phải thật chỉn chu xinh đẹp.
Ăn vội bữa sáng, cô muốn đến Spa làm đẹp, giống như cô chuẩn bị đi hẹn hò hơn là đi dùng cơm.
Đến mẹ cô, Liễu Như Hoa còn thấy cô rất là lạ, nhưng bà cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, bởi lẽ Vũ Đình đã đến tuổi yêu đương rồi.
Mà bà rất tôn trọng con gái, cho nên nếu cô không nói, bà cũng sẽ không hỏi.
" Hôm nay con gái của mẹ thật xinh đẹp!" Bà lên tiếng khen ngợi cô.
" Cảm ơn mẹ! Hôm nay con bận một chút, buổi tối sẽ không về ăn cơm, mẹ cứ ăn trước!" Cô uống lên cốc nước cam, gấp gáp nói rồi đi nhanh ra cổng.
Nhìn cô đi xa rồi, bà mới thở dài.
" Haizzz!"
" Con bé chắc là đang yêu, nhưng người đó là ai nhỉ? Tiêu Nam sao?" Bà chống cằm, khẽ nói nhỏ.
" Phu nhân, tôi thật không thích Tiêu Nam, tôi thấy cậu ấy không hợp với tiểu thư nhà chúng ta." Lý Vú nuôi nghe bà than thở liền lên tiếng.
" Tôi cũng cảm thấy như vậy! Nhưng tôi tôn trọng quyết định của con bé." Liễu Như Hoa lại cười phúc hậu nói.
......
Chăm sóc da mềm mịn, Vũ Đình lại đến cửa hàng thời trang quen thuộc, cô chọn một chiếc váy ngắn màu hồng phấn.
Chiếc váy hai dây, cổ áo thiết kế trễ xuống, phía sau dạng hở lưng, kèm theo là một chiếc nơ xinh xắn.
Vũ Đình trông dịu dàng, đáng yêu cũng rất là quyến rũ khi mặc nó.
Sáu giờ năm mươi tối, Vũ Đình đã chuẩn bị xong, cô đứng bên ngoài chỉ chờ Lục Thần Vũ đến nữa thôi.
Mười phút sau, Lục Thần Vũ cũng lái xe đến trước mặt cô.
" Anh đến thật đúng giờ!" Cô mỉm cười mở cửa xe leo lên, gương mặt khả ái với mái tóc ngắn khiến Lục Thần Vũ ngẩn ngơ trong giây lát.
" Tôi tất nhiên là đến đúng giờ rồi!" Hắn di dời tầm mắt, nhìn phía trước nói.
Danh Sách Chương: