Trở về phòng ngủ của mình, Lâm Như Tuyết vội lấy điện thoại ra, cô ta muốn báo cho Hứa Vân Du biết, Lạc Ninh Hinh vẫn còn sống.
Tiếng chuông bên kia reo lên, nhưng không ai bắt máy.
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, cô ta cũng không biết là Hứa Vân Du có còn thức hay không.
Cô ta gấp không chờ nổi, lại ấn số Hứa Vân Du gọi một lần nữa.
Lần này, bà ta cũng đã chịu bắt máy.
" Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt còn gọi cho tôi?" Bà ta giọng không vui hỏi.
Không vui cũng đúng, đâu ai thích mình bị phá hoại giấc ngủ ngon đâu.
" Chuyện quan trọng, Lạc Ninh Hinh vẫn chưa chết, cô ta đã trở về rồi! Đã vậy còn bám được tổng giám đốc của A.D." Lâm Như Tuyết thở mạnh trả lời.
" Cô có chắc là cô ta không?" Hứa Vân Du nghi hoặc hỏi lại.
" Tôi chắc chắn! Hôm nay Lâm Văn Thành và cô ta có một trận xung đột ở bữa tiệc, tôi nghĩ bà sẽ rất thích nếu ở đó." Lâm Như Tuyết khẳng định chắc nịch, cô ta nhếch môi cười thâm độc.
" Nhưng tôi đang rất là lo lắng, có thể cô ta sẽ điều tra về vụ hỏa hoạn năm đó.
Nếu cô ta tra ra được kẻ chủ mưu là tôi, thì Âu Dương Tư Thần sẽ không tha cho tôi đâu.
Thái độ hôm nay của anh ta đối với Lạc Ninh Hinh rất là sủng ái, anh ta rất quan tâm tới cô ta."
" Bốn năm trước cô đừng ngu ngốc, vì một kẻ không yêu mình mà xuống tay với cô ta, thì bây giờ đã không lo lắng như vậy rồi."
Nghe Lâm Như Tuyết nói, mà Hứa Vân Du cảm thấy buồn cười, bà ta lên tiếng châm chọc.
" Bây giờ cũng đã khuya rồi, tôi khuyên cô hãy đi ngủ, một giấc ngủ thoải mái sẽ khiến cô tỉnh táo mà nghĩ ra nhiều cách để đạp Lạc Ninh Hinh dưới chân.
Tôi đi ngủ đây, sáng mai thức dậy tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô đến."
Nói đến đây, bà ta nhanh tay tắt điện thoại, không để Lâm Như Tuyết nói thêm gì nữa.
Cô ta đầu cảm thấy đau, liền đưa tay xoa xoa trán.
Dinh thự Tulip.
Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh vừa mới trở về, cô cũng không còn buồn bã nữa, khóc xong có lẽ nổi buồn đã vơi đi rất nhiều
Chu thẩm và Hạ quản gia đứng ở dưới bếp, họ đã chuẩn bị một bàn thức ăn.
Vì giờ đã trễ, nên Chu thẩm chỉ làm những món thanh đạm, dễ tiêu hóa.
" Thiếu gia, Lạc tiểu thư mời hai người dùng cơm!" Hạ quản gia hiền từ nói.
" Cảm ơn Hạ quản gia, Chu thẩm! Hai người đi nghỉ ngơi đi, ăn xong con sẽ tự dọn dẹp." Lạc Ninh Hinh tủm tỉm cười nhìn hai người lên tiếng.
Hạ quản gia thoáng liếc nhìn Âu Dương Tư Thần, thấy anh gật đầu đồng ý, hai người mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Ninh Hinh chậm rãi ăn từng món, Âu Dương Tư Thần cũng cầm đũa lên ăn cùng cô.
No nê, hai người lại cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, rồi mới đi lên lầu.
Tắm rửa thoải mái, Lạc Ninh Hinh từ phòng tắm đi ra, cô đứng trước bàn trang điểm sấy khô tóc.
Mùi sữa tắm trên người cô thơm thoang thoảng, kích thích khứu giác của Âu Dương Tư Thần.
" Bảo bối, em thật thơm!" Không biết từ lúc nào, anh đã đứng phía sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Lạc Ninh Hinh, thì thầm vào tai cô.
" Anh đừng có như vậy, em còn đang sấy tóc a!" Lạc Ninh Hinh lỗ tai cảm thấy ngứa ngáy, cô lên tiếng.
" Đã bao lâu chúng ta chưa được gần nhau rồi! Bảo bối, vật nhỏ của anh đang rất khó chịu!" Âu Dương Tư Thần nhất quyết không buông tha, anh làm nũng với Lạc Ninh Hinh, cứ như đang rất ủy khuất.
" Em đang rất mệt!" Lạc Ninh Hinh dừng động tác lại, cô xoay người nhìn Âu Dương Tư Thần trả lời anh.
Âu Dương Tư Thần buồn hiu nhìn cô, trông thấy gương mặt mất mát của anh, Lạc Ninh Hinh rất muốn phá lên cười.
Nhưng phải cố nhịn.
" Vậy em ngủ trước đi, anh đi tắm đây!" Âu Dương Tư Thần giọng cưng chiều nói, rồi đi vào nhà tắm xả nước lạnh.
Thấy anh rất khó chịu, cô lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
Âu Dương Tư Thần tắm xong, đã thấy Lạc Ninh Hinh lên giường ngủ từ bao giờ.
Anh mỉm cười nhìn cô, rồi nhẹ mở cửa phòng đi ra ngoài.
Anh đi xuống hầm giữ rượu, chọn một chai rượu ngon nhất, rồi mở ra rót vào ly.
Âu Dương Tư Thần đưa ly rượu lên trước mặt, lắc nhẹ nó, rồi mới đưa lên miệng thưởng thức.
Mùi hương của rượu thật thơm, hương vị lại vô cùng ngon, đã lâu anh chưa uống nhiều rượu như hôm nay.
Đây cũng là chai rượu anh thích nhất, trong vô số chai rượu ở đây.
Vậy nên loáng cái, Âu Dương Tư Thần đã uống hơn nửa chai.
" Tư Thần, anh lại dám trốn em đi uống rượu?" Lạc Ninh Hinh ở đâu lên tiếng, cô đứng trước hầm rượu chống tay nhìn anh tức giận.
" Bảo bối, anh xin lỗi! Chỉ một lần này thôi!" Âu Dương Tư Thần giật mình, nhìn cô van nài.
Bốn năm trước, sau khi hồi phục lại, Lạc Ninh Hinh vẫn cấm tiệt anh uống rượu và hút thuốc.
Nên anh mới lén lút xuống đây uống, vậy mà vẫn bị cô phát hiện.
" Anh muốn uống chứ gì? Vậy để em uống với anh!" Lạc Ninh Hinh đi xuống, lấy rất nhiều chai rượu quý của anh, không thương tiếc mà bật nắp lên hết.
" Em muốn làm gì vậy?" Âu Dương Tư Thần hốt hoảng hỏi cô.
Lạc Ninh Hinh ném một ánh mắt sắc bén cho anh, rồi cầm lấy chai rượu đưa lên miệng uống một hơi.
Danh Sách Chương: