Lạc Ninh Hinh chưa bao giờ thấy một Âu Dương Tư Thần yếu đuối, lại sợ hãi nhiều như vậy, những gì anh đã trải qua cô không thể cảm nhận hết được.
Lạc Ninh Hinh chỉ biết gắt gao ôm chầm lấy Âu Dương Tư Thần, cô muốn anh cảm nhận được tình cảm của mình, cô muốn cho Âu Dương Tư Thần biết là anh không cô đơn, bởi vì bây giờ anh đã có cô.
Âu Dương Tư Thần là người luôn dỗ dành khi cô giận dỗi, là người luôn lo lắng khi cô gặp chuyện, lại là người khi thấy cô đau anh sẽ đau hơn gấp trăm lần.
Còn Lạc Ninh Hinh cô, vẫn chưa làm gì được cho anh, lại suốt ngày gây rắc rối, lần này cô muốn làm gì đó cho Âu Dương Tư Thần.
" Đến bây giờ, anh sắp tìm ra nội gián trong tập đoàn rồi, hôm qua cũng vì lý do đó mà anh phải đi gấp, xin lỗi vì đã để em một mình ở sân bay." Âu Dương Tư Thần nói.
" Xin em, đừng giống như họ, lại rời bỏ anh!"
Âu Dương Tư Thần ánh mắt đau khổ như cầu xin.
" Xin lỗi Tư Thần, em sẽ không bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như thế nữa, em sẽ mãi ở bên cạnh anh." Lạc Ninh Hinh cảm giác tội lỗi dâng cao.
" Từ bây giờ cuộc chiến của anh chỉ mới bắt đầu thôi, bao năm qua anh và Hạo Hiên đã điều tra được rất nhiều thứ về bọn chúng, anh nhất định sẽ lôi bọn chúng ra ánh sáng, an ủi linh hồn cho người thân của anh."
" Mọi thứ sau này sẽ khó khăn hơn, anh không mong em sẽ gặp nguy hiểm! Dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ phải bảo vệ bản thân thật tốt." Âu Dương Tư Thần giọng trầm ấm dặn dò cô.
Lạc Ninh Hinh khẽ gật đầu, cô nhất định sẽ bảo vệ mình, cũng nhất định sẽ bên cạnh Âu Dương Tư Thần.
Lạc Ninh Hinh nhẹ nhàng đặt lên môi Âu Dương Tư Thần một nụ hôn.
Hai ngày nằm trong phòng, được Âu Dương Tư Thần phủng trong lòng bàn tay, Lạc Ninh Hinh đã khỏe hơn rất nhiều.
Buổi tối, Lạc Ninh Hinh cố tình xuống bếp nấu nướng, cô làm toàn là những món Âu Dương Tư Thần rất thích, nào là sườn xào chua ngọt, canh rong biển nấu thịt bò,.....!Một bàn toàn thức ăn ngon, hương thơm lan tỏa.
Âu Dương Tư Thần lúc này cùng Hạo Hiên, Lucy và một người nam nhân tên gọi Khương Bạc từ trong phòng làm việc đi ra.
Hắn cao tầm hơn một mét chín ,cơ bắp cuồn cuộn lực lưỡng, Khương Bạc mũi thính ngửi được mùi thức ăn, lập tức phóng xuống bếp.
" Cậu là ai vậy?" Lạc Ninh Hinh nhìn thấy Khương Bạc tiến vào, liền nheo mắt hỏi.
" Tiểu mỹ nhân, ở nơi này mà không biết đại ca ta đây là không được đâu!" Khương Bạc mặt nghênh lên tự đắc nói.
Lạc Ninh Hinh mặt vô biểu tình nhìn hắn, chỉ muốn đi đến cho hắn một đấm vì tội đáng ghét, dám gọi cô là " Tiểu mỹ nhân", Lạc Ninh Hinh cô chỉ là " Tiểu bảo bối" của Âu Dương Tư Thần thôi a, ai là "Tiểu mỹ nhân" của hắn chứ.
" Gương mặt cũng khá là xinh đẹp, đừng ở đây làm người hầu nữa! Theo ta sẽ sung sướng hơn nhiều." Khương Bạc vừa nói, lại đưa tay muốn vuốt ve gương mặt của Lạc Ninh Hinh.
Còn chưa đạt được ý đồ, tay đã bị thủ đoạn nắm chặt.
Khương Bạc xoay qua, là Âu Dương Tư Thần đang nhìn hắn bằng đôi mắt như muốn giết người, Khương Bạc mồ hôi vã ra giọng mang theo một tia sợ hãi nói.
" Cửu ca, ta chỉ muốn trêu đùa tiểu mỹ nhân một chút thôi mà, không cần mạnh tay vậy chứ!"
" Không phế luôn cánh tay của ngươi là may rồi, ngươi biết trước mặt ngươi là ai sao?" Hạo Hiên gương mặt tri thức, điềm đạm đứng tựa vào cửa lên tiếng.
" Ngươi thật là đồ ngu ngốc, chỉ được mỗi cái đầu to!" Lucy bên cạnh châm chọc hắn.
" Là ai a?" Khương Bạc ngu ngơ hỏi lại.
" Chính là chị dâu của ngươi, lần sau lại vô lễ, ta sẽ đày ngươi đến Châu Phi làm việc với Du Cảnh." Âu Dương Tư Thần nói, giọng tràn ngập uy phong, bá đạo.
Khương Bạc lập tức hiểu ra vấn đề, thay đổi 360 độ, cúi đầu kính cẩn với Lạc Ninh Hinh.
" Chị dâu xinh đẹp, tiểu đệ tên gọi Khương Bạc! Xin lỗi vì đã mạo phạm, mong chị dâu tha thứ." Khương Bạc bắt đầu giở trò ôm đùi nịnh hót.
Lạc Ninh Hinh không thèm nhìn đến hắn chỉ "Hừ" một tiếng, rồi lướt qua kéo Âu Dương Tư Thần, lên tiếng gọi Hạo Hiên và Lucy vào ăn cơm, bỏ lại Khương Bạc ngu ngốc đứng đó.
Kẻ mặt dày, lại đứt dây thần kinh xấu hổ như Khương Bạc sao có thể bỏ qua bữa cơm thịnh soạn của Lạc Ninh Hinh được.
Hắn mon men ngồi vào bàn như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc cho những đôi mắt khinh thường đang nhìn chằm chằm hắn.
" Chị dâu, đồ ăn chị nấu là số một!"
" Chị dâu, có thể ở đây nấu ăn mỗi ngày thì thật tốt."
" Chị dâu món này rất ngon nha!" Suốt bữa ăn, Khương Bạc không ngừng lảm nhảm, hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định nịnh bợ.
Lạc Ninh Hinh nhìn Khương Bạc bằng đôi mắt như hai viên đạn, giống như có thể giết hắn ngay lập tức.
Thức ăn cô cực khổ cả buổi trời, nấu cho Âu Dương Tư Thần, đã bị " Con Lợn" Khương Bạc ăn sạch sẽ, cô sao có thể không tức giận cho được.
Danh Sách Chương: