Khinh thường cùng kinh tởm là những gì Lâm Như Tuyết nghĩ về Lệ Văn Quý ngay lúc này, ánh mắt cô ta không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Lệ Văn Quý thoáng chút giật mình khi nhìn cô ta, ông ta biết Lâm Như Tuyết là cũng là một người mưu mô quỷ quyệt.
" Cô không cần phải đồng ý ngay bây giờ! Cô cứ về từ từ mà suy nghĩ, tôi cũng không có ép buộc!" Lệ Văn Quý liền dịu giọng xuống nói nhỏ nhẹ.
Bắt ép một người như Lâm Như Tuyết thì có gì vui, ông ấy muốn cô ta phải tình nguyện chấp nhận.
Rời khỏi khách sạn, Lâm Như Tuyết nhanh chóng ngồi lên xe, cô ta vẫn còn tức giận đến run người.
Ngồi trên xe mà cô ta vẫn không quên được khuôn mặt đê tiện của Lệ Văn Quý.
Lâm Như Tuyết hít thở một hơi thật sâu, cô ta vội vàng lái xe trở về biệt thự Lâm Gia.
Vừa bước vào cửa, cô ta đã gặp Lê Như Nhã.
Trông thấy con gái phờ phạc, bà ta lo lắng hỏi.
" Như Tuyết, con làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"
" Không có gì đâu mẹ ơi! Con lên lầu nghỉ ngơi một lát là khỏe lại thôi!" Sợ Lê Như Nhã nhìn ra điều gì, cô ta nói nhanh rồi đi ngay lên lầu.
Lê Như Nhã nhìn cô ta khẽ thở dài, từ lúc hủy hôn với Hàn Mặc Phong, Lâm Như Tuyết giống như trở thành người khác vậy.
Cô ta cũng không còn thường xuyên tâm sự với bà ấy.
" Văn Thành, Như Tuyết ở công ty vất vả lắm sao? Con bé trông cứ hốc hác mệt mỏi thế nào ấy!" Bà ta đến gần sô pha ngồi xuống hỏi Lâm Văn Thành.
" Dạo này chắc con bé đang lo hoàn thành những thiết kế cho bộ sưu tập mới! Em yên tâm đi, anh sẽ nói con bé nghỉ ngơi để giữ gìn sức khỏe!" Lâm Văn Thành lên tiếng trấn an bà ấy.
" Vậy thì anh nhớ nhắc con bé, nó cứ xanh xao như thế em lo lắm!" Lê Như Nhã nghe ông ta nói cũng đỡ lo lắng phần nào.
Biệt thự Tulip.
Trong phòng khách, Khương Bạc đang hí hửng ngồi ăn trái cây.
" Giờ này còn đến đây làm gì?" Âu Dương Tư Thần từ trên lầu đi xuống hỏi.
" Cửu ca, người của chúng ta vừa mới báo cáo.
Hôm nay Lê Văn Quý có hẹn ở khách sạn với một người, anh có biết là ai không?" Khương Bạc nghiêm trọng hóa vấn đề hỏi.
" Nhiều lời!" Âu Dương Tư Thần ngồi xuống ghế, anh liếc mắt nhìn hắn gằn giọng nói.
" Chính là Lâm Như Tuyết!" Hắn kêu lên.
" Hừm, con gái rượu của Lâm Văn Thành sao? Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đây!"
" Phải rồi! Còn người phụ nữ tên Hứa Vân Du kia thì sao?" Âu Dương Tư Thần chợt nhớ đến bà ta.
" Theo như lúc trước em nói, thì bà ta là hôn thê bị bỏ rơi của Lâm Văn Thành! Điều quan trọng là trước khi ông ta kết hôn với người vợ hiện tại, thì hai người bọn họ đã từng vượt quá giới hạn.
Nhưng rồi bà ấy lại mang thai, chỉ tiếc là đứa trẻ mới được vài tháng đã sinh non mà chết." Khương Bạc trả lời anh.
" Vậy bà ta và Lâm Như Tuyết là mối quan hệ gì?" Âu Dương Tư Thần trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp.
" Cái này thì không điều tra được! Nhưng bà ta và Lâm Như Tuyết gặp nhau từ bốn năm trước rồi! Cũng không hiểu, tại sao cô ta lại có thể thân thiết với bà ta được?" Khương Bạc cũng thắc mắc nói.
" Vậy à! Có thế hiểu là ba ta hận Lâm Văn Thành, nên mới muốn phá hủy công ty của ông ta! Nhưng khúc mắc nằm ở Lâm Như Tuyết, tại sao cô ta lại làm vậy? Mục đích của bọn họ là gì mới được đây?" Âu Dương Tư Thần vẻ mặt suy tư nói.
" Cửu ca, nhưng mà chúng ta điều tra hai người phụ nữ đó làm gì? Chỉ cần điều tra về Lệ Văn Quý là được rồi, hai người bọn họ đâu phải là kẻ nguy hiểm.
Lâm Như Tuyết ngu ngốc thì Lâm Văn Thành phải hứng chịu thôi, chuyện đó không có liên quan đến chúng ta!" Khương Bạc hắn thì suy nghĩ đơn giản, chuyện gì không có lợi thì không cần vướng vào làm gì.
" Không! Tôi lại muốn điều tra bọn họ!" Âu Dương Tư Thần trừng mắt nhìn hắn trả lời.
" Cho người theo dõi nhất cử nhất động của hai người phụ nữ này cho tôi!"
" Vâng, em biết rồi!" Khương Bạc cảm thấy chán nản nói.
Hắn nói xong thì cứ ngồi lì ở đó không chịu về, tay vẫn hồn nhiên cho trái cây vào miệng, làm Âu Dương Tư Thần cảm thấy khó chịu.
" Muốn ngồi ở đây đến bao giờ? Sắp đến giờ bảo bối của tôi buồn ngủ rồi, còn không chịu cút về đi!" Âu Dương Tư Thần mặt lạnh đuổi người.
" Cửu ca, còn trái cây vẫn chưa ăn xong!" Khương Bạc ngây thơ trả lời.
" Ăn chưa xong thì cũng phải về! Hạ quản gia, tiễn khách!" Anh bắt đầu không còn kiên nhẫn với hắn nữa rồi.
" Khương thiếu gia, nên về rồi!" Hạ quản gia đi đến nói, rồi kéo hắn ra ngoài.
" Cửu ca, từ ngày có chị dâu anh thật là ích kỉ!" Khương Bạc không cam tâm kêu lên.
" Đồ quỷ ham ăn!" Âu Dương Tư Thần ném ánh mắt khinh bỉ cho hắn, rồi đi thẳng lên lầu.
Trên phòng ngủ, Lạc Ninh Hinh đã ngủ ngon lành trên bàn làm việc từ lâu.
Anh mở cửa bước vào, thấy cô đã ngủ liền nhỏ giọng lên tiếng.
" Như thế này mà em cũng ngủ được sao? Thật là hết nói nổi mà!" Âu Dương Tư Thần mỉm cười ôn nhu mắng yêu cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường ngủ.
Danh Sách Chương: