Mục lục
Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Y tá từ bên trong chạy ra ngoài thông báo, tin này như sét đanh ngang tai Vũ Đình.
" Cái gì? Các người không phải nói còn bốn mươi tám tiếng sao? Tại sao bây giờ lại không thể chờ được?" Cô hoảng loạn trách mắng bác sĩ, chuyện này làm cô nhớ đến bốn năm trước, bác sĩ cũng nói mẹ cô đã ra đi.
" Mong cô bình tĩnh, tình hình chuyển biến xấu chúng tôi cũng không biết trước đi! Chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi!"
" Đình Đình, em đừng làm loạn nữa!" Lục Thần Vũ giữ cô lại, tránh cho cô xúc động lại tự làm mình bị thương.
" Anh kêu em làm sao bình tĩnh? Con trai của em không chờ được nữa, thằng bé có rất nhiều hoài bão, có rất nhiều mơ ước.

Em vẫn còn chưa làm được gì cho con mà, thằng bé sao có thể bỏ em đi được?" Vũ Đình như phát điên lên, cô lớn giọng nói.
" Xin lỗi, anh không thể cứu Tiểu Nhật, là chúng ta không có duyên với thằng bé! Đình Đình, anh không cứu được con chúng ta, anh là kẻ vô dụng!" Lục Thần Vũ thấy cô khóc hân cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
" Em không muốn! Con trai của em, tại sao lại đoản mệnh như vậy? Thằng bé đã rất cố gắng chữa bệnh, tại sao ông trời vẫn nhất quyết bắt nó rời xa em? Em không cam tâm, em không chịu đươc!"
" Anh biết! Nhưng chúng ta hết cách rồi, chúng ta chỉ có thể cầu chúc cho thằng bé sau khi rời đi sẽ có một cuộc sống tốt hơn! Sẽ không còn chịu đau đớn vì bệnh tật nữa!" Lục Thần Vũ ôm cô vào lòng nói.

Những người có mặt ở bệnh viện lúc này cũng không kìm được nước mắt, bọn họ cũng thấy đau lòng.

Lạc Ninh Hinh ôm con trai vào lòng, hốc mắt cô đỏ ửng, Âu Dương Tư Thần cũng chỉ có thể bên cạnh lau nước mắt cho cô.

Mà Nam Cung Phi Yên không dám nhìn họ cô quay đầu sang nơi khác, len lén lau những giọt lệ lăn trên má.
Lục Thần Vũ và Vũ Đình đang ở bên bờ vực tuyệt vọng, Viện trưởng bất ngờ xuất hiện, theo sau là một đội ngũ bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp.
" Các anh mau mang vào trong đi! Bệnh nhi sắp không chờ được nữa rồi!" Ông ấy nhìn vị bác sĩ ra lệnh.

Bọn họ gật đầu, rồi đi nhanh vào trong, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
" Lục thiếu, ngài Williams va Layla phu nhân đã đồng ý hiến tạng cho con trai anh, ca phẫu thuật sẽ được tiến hành ngay bây giờ!" Viện trưởng nhìn hai người nói.
" Ông nói thật không? Họ đồng ý sao? Vậy là con trai tôi có cơ hội được sống?" Vũ Đình hai mắt mở to, để chắc chắn cô hỏi lại ông ấy.
" Đúng vậy! Đây là một ca ghép tim, cho nên sẽ mất nhiều thời gian, nhưng nếu thay tim cậu bé sẽ nhanh chóng khỏe lại!" Ông ấy mỉm cười với cô nói.
" Được cứu rồi! Minh Nhật của mình, thằng bé được cứu rồi!" Cô mừng đến rơi nước mắt, nhưng khóe môi vẫn cong lên vui sướng.
" Viện trưởng, cảm ơn ông!" Lục Thần Vũ cúi đầu cảm ơn ông ấy.
" Đây là trách nhiệm của chúng tôi, Lục Thiếu không cần phải cảm ơn tôi! Anh hãy đến cảm ơn vợ chồng ngài Williams!" Đến đây, ông ấy xoay lưng trở về phòng làm việc.
Phòng bệnh của Jason, cậu bé sau khi hiến tim cho Minh Nhật cũng đã an nghỉ, cơ thể sớm đã không còn sự sống.

Phu nhân Layla ngồi bên cạnh khóc hết nước mắt, vậy là con trai bà ấy đã ra đi thật rồi.
" Layla, con trai của chúng ta đã rất dũng cảm, thằng bé đã được giải thoát rồi!" Williams đến gần vỗ vai bà ấy an ủi.

" Con chắc sẽ không giận chúng ta đúng không anh! Thằng bé không trách chúng ta đã mang tim của nó đi hiến tặng chứ?" Bà ấy đau lòng nói.
" Sẽ không đâu! Jason của chúng ta rất hiểu chuyện, thằng bé sẽ hiểu mà!"
Hai vợ chồng ôm nhau nức nở, khóc rồi lại tự vỗ về nhau.

Bọn họ kết hôn mười lăm năm mới có một đứa con, nhưng bây giờ cũng không còn nữa rồi, đứa trẻ đã trở lại vòng tay của Chúa Trời.
Mất hơn bốn tiếng đồng hồ, ca ghép tim của Minh Nhật mới thành công, nhịp tim của đứa trẻ đã đập ổn định hơn.
" Bệnh nhi đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại ngay đâu, cần một chút thời gian để phục hồi! Và bệnh nhi vẫn còn cần phải theo dõi thêm!" Bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, ông ấy nói.
" Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn ông rất nhiều!"
Minh Nhật được đưa đến khoa hồi sức đặc biệt, cậu bé phải gắn máy thở, để hỗ trợ hô hấp.

Nhìn con trai nhỏ đã an toàn, Vũ Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
" Thật may mắn! Cảm tạ ông trời đã thương xót!" Cô khẽ chắp tay nói.
" Đình Đình, em ở lại trông chừng Tiểu Nhật, anh đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại ngay!" Lục Thần Vũ xoa đầu cô nói.


Hắn muốn đi tìm Williams để cảm ơn, hắn thật sự rất biết ơn ông ấy.
Sau khi làm xong tất cả thủ tục, Hai vợ chồng Williams chuẩn bị đưa con trai về lo hậu sự.
" Ngài Williams, thật sự rất cảm ơn ngài! Ân tình hôm nay, tôi sẽ không bao giờ quên!" Lục Thần Vũ nhẹ bước đi vào, hắn kính trọng cúi đầu cảm ơn.
" Đứa trẻ bình an chứ?" Layla phu nhân nghẹn giọng hỏi hắn.
" Đã ổn rồi thưa phu nhân! Nhưng vẫn phải theo dõi, sẽ mất rất nhiều thời gian để khỏe lại hoàn toàn!"
" Vậy thì tốt rồi! Cậu bé ổn thì chúng tôi cũng yên tâm!"
Lục Thần Vũ nhìn thân ảnh nhỏ đang phủ vải trắng trên giường bệnh, hắn cảm thấy vô cùng áy náy.

Nếu không có tim của Jason, thì Minh Nhật cũng như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK