Vũ Đình vừa chơi game trên điện thoại, mắt hết nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa, cô mong nhìn thấy Lục Thần Vũ lắm rồi.
Nghịch điện thoại mệt rồi, Vũ Đình lại lăn ra ngủ say, mà Lục Thần Vũ lúc này vẫn chưa có trở về, không biết hắn bây giờ đang ở đâu.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi nhanh, Vũ Đình đang ngủ ngon lành trên sô pha, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, làm cho cô giật mình thức dậy.
Mắt nhắm mắt mở, cô lấy điện thoại bắt máy.
" Đình Đình, cô giỡn mặt với tôi à? Quảng cáo quay vừa xong đã biến mất tiêu, lại còn không chịu nói cho tôi biết một tiếng! Ngày mai gặp lại xem tôi xử lý cô thế nào!" Max tức giận nói lớn tiếng.
" Này Max, tôi bỏ đi cả nửa ngày trời rồi, bây giờ anh mới nhận ra là tôi không còn ở đó sao? Anh làm quản lý có tâm thật đấy!" Vũ Đình bị âm thanh của Max làm cho bừng tỉnh, cô liền lên tiếng bật lại.
" Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây! Ngày mai gặp lại nha Đình Đình! Tối nay chúc cô vui vẻ!" Max bị nắm thóp, hắn ta vờ cười nói.
Thật ra từ lúc cô rời khỏi phim trường Max đã biết cô đi đâu rồi, bây giờ hắn gọi đến vốn chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.
Tắt điện thoại, Vũ Đình mắt lại đi chuyển đến cửa ra vào.
Bây giờ đã hơn 22 giờ đêm rồi, nhưng Lục Thần Vũ không có về nhà, bụng cô cũng bắt đầu biểu tình mạnh mẽ.
Loay hoay một hồi, cô đi xuống bếp tìm kiếm thức ăn, nhưng trong tủ lạnh chỉ có thực phẩm tươi sống.
Vũ Đình lại không biết nấu ăn, cô đứng nhìn mà bất lực.
" Làm sao bây giờ đây? Mình đói sắp chết rồi!" Vũ Đình buồn bã kêu lên, cô uống một cốc nước lọc làm dịu cơn đói.
" Vẫn là nên gọi thức ăn bên ngoài thôi! Lục Thần Vũ có vẻ hôm nay không nấu đồ ăn cho mình được rồi!" Cô chán nản nói, rồi lại cầm lấy điện thoại.
Đang muốn đặt thức ăn nhanh bên ngoài, thì cô nhìn thấy trong nhà có mì hộp.
Ở nhà Liễu Như Hoa không cho cô ăn mì ăn liền, vậy nên cô rất ít khi ăn nó.
" Lục Thần Vũ ăn những thứ này sao? Mình cũng muốn thử một chút!" Cô ném điện thoại trở lại ghế, rồi đi đến lấy mì hộp chế biến.
Đối với cô thứ này không quá khó, cô có thể làm được.
Nước nhanh chóng sôi lên sùng sục, Vũ Đình mỉm cười vui vẻ lấy nước chế vào mì của mình.
" Em làm cái gì vậy?" Lục Thần Vũ về rồi, hắn nhìn thấy cô đang căm cúi trong nhà bếp, liền đi vào hỏi.
" Á!" Vũ Đình bị giọng nói của hắn làm cho giật mình, thay vì chế nước sôi vào cốc mì, cô lại chế nó lên tay của mình.
" Làm sao vậy? Mau đưa tay cho anh xem!" Lục Thần Vũ hốt hoảng kêu lên, hắn nắm tay cô đưa vào vòi nước lạnh rửa.
" Thật là, em không thể cẩn thận hơn sao? Lúc thì đứt tay, lúc thì lại bị bỏng! Em từ nay về sau không được vào nhà bếp nữa, chỉ khiến người khác thêm lo lắng!" Hắn vừa rửa tay lại vừa trách móc cô.
Vũ Đình vẻ mặt như muốn khóc lắm rồi, bụng đói đã đành, bây giờ lại còn bị bỏng nước sôi, số cô đúng là xui tận mạng mà.
Đã vậy bây giờ Lục Thần Vũ còn đang mắng cô, nếu hắn không lên tiếng cô sẽ không bị như vậy.
Vũ Đình mím chặt môi im lặng, cô đang tức giận, rất tức giận.
Lục Thần Vũ thấy cô không nói một lời nào, hắn cũng nhận ra lời nói của mình hơi quá đáng.
Nhìn tay của cô đã bắt đầu đỏ rần lên rồi, hắn lại cảm thấy xót." Xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em như vậy! Có đau lắm không?" Hắn bắt đầu dịu giọng lại, sắc mặt cũng không còn nghiêm túc như lúc nãy.
" Em không muốn nói chuyện với anh nữa! Em muốn về nhà!" Vũ Đình xoay mặt đi chỗ khác, cô giận dỗi đáp.
" Em đang đói có đúng không? Để anh nấu chút gì đó cho em, mì ăn liền không tốt!" Lục Thần Vũ biết cô tính trẻ con đang hờn dỗi, hắn liền lấy đồ ăn ra dụ dỗ.
" Em không đói!" Mặc dù đói đến mức tay chân sắp bủn rủn luôn rồi, nhưng cô vẫn cứng miệng đáp.
" Không đói thật sao? Vậy anh sẽ nấu đủ phần mình thôi! Chờ anh ăn xong sẽ đưa em về!" Lục Thần Vũ mỉm cười nói.
" Lục Thần Vũ, anh cứ tự nhiên ăn tối! Em không làm phiền anh nữa, em tự mình về được!" Vũ Đình càng tức giận, cô nói lớn.
Vũ Đình rút mạnh tay về, cô cầm lấy áo khoác và túi liền đi một mạch ra cửa.
Đi đến thang máy, cô ngoái đầu lại nhìn, nhưng Lục Thần Vũ không có đuổi theo.
" Cái đồ đáng ghét này, thấy mình giận cũng không thèm đuổi theo an ủi! Tức chết mình mà! Uổng công mình đến đây chờ đợi, người ta có quan tâm mình đâu!" Lửa giận lại cuộn trào lên, Vũ Đình giẫm mạnh chân xuống đất nói.
" Vậy mà nói thương yêu mình, không đuổi theo là ghét mình rồi! Lục Thần Vũ, anh là cái đồ sở khanh, là đồ vô tình!" Không có ai để phát tiết, Vũ Đình ngồi sụp xuống đất, chôn mặt vào gối nói chuyện một mình.
Trong nhà Lục Thần Vũ thở dài, yêu một người tính tình trẻ con đúng là hơi mệt, nhưng hắn là nguyện ý.
" Em vẫn chưa về sao? Ngồi một mình ở đây làm gì?" Lục Thần Vũ bước đến chỗ cô ngồi xuống hỏi, hắn đây là cố tình trêu chọc cô.
" Anh..." Vũ Đình bực bội nói không nên lời, cô không muốn tranh cãi với hắn nữa, liền đứng lên nhấn nút thang máy.
Danh Sách Chương: