Lạc Ninh Hinh lúc này lại cảm thấy bà ấy rất đáng thương đi, bà ấy có lẽ cũng mong chờ cô có thể gọi mình một tiếng mẹ.
" Lâm phu nhân, bà có muốn vào nhà uống chút gì đó không?" Cô lên tiếng hỏi, bây giờ cô vẫn chưa thể gọi bà ấy là mẹ, nhưng cô nghĩ mình có thể trò chuyện với bà ấy một chút.
Lê Như Nhã nghe những lời này liền bất ngờ, bà ấy có nằm mơ cũng không tin cô mời bà ấy vào trong nhà." Tôi...tôi muốn!" Lê Như Nhã lắp bắp đáp.
Hai người lại cùng nhau đi vào trong, lúc này nhìn vào càng thấy thần thái và khí chất của cả hai rất giống nhau.
Hạ quản gia thấy hai người liền mỉm cười, suy cho cùng thì cả hai cũng là mẹ con, làm sao mà cô không thể nhận bà ấy được.
" Thiếu phu nhân, để tôi lấy trà và bánh mang lên!" Ông ấy mỉm cười nói với Lạc Ninh Hinh.
Hạ quản gia đi rồi, không khí lại trở nên kỳ lạ, hai người không biết nên nói chuyện gì, cả hai vẫn còn quá lạ lẫm.
" Cái đó, dạo này con không khỏe sao? Người gầy đi nhiều quá!" Vẫn là Lê Như Nhã lên tiếng trước.
" Có một chút chuyện xảy ra, nhưng mọi thứ đã sắp xếp ổn rồi! Lâm phu nhân không cần phải lo lắng đâu!" Lạc Ninh Hinh nhẹ trả lời, cô cũng không muốn bà ấy biết chuyện mình bị Hàn Mặc Phong bắt đi, để tránh bà ấy lo lắng nhiều hơn.
" Vậy sao? Con nhớ bồi bổ nhiều một chút, gầy quá sẽ không tốt!" Bà ấy lại nói.
Vừa hay Âu Dương Tư Thần từ trên lầu đi xuống, trên tay anh là Tiểu Duệ, thằng bé ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Thấy Lê Như Nhã ngồi ở đó, gương mặt anh vẫn bình thường.
Cho dù anh không thích người nhà Lâm Gia, nhưng nếu Lạc Ninh Hinh đồng ý tha thứ cho họ, thì anh cũng không có gì phản đối.
" Tiểu Duệ đã thức rồi sao? Mau cho em bế một chút đi!" Thấy con trai, Lạc Ninh Hinh liền đứng lên bế đứa trẻ cưng nựng.
Lê Như Nhã vẫn con e dè với Âu Dương Tư Thần, nên cho dù rất muốn, bà ấy cũng không thể hấp tấp đến gần Tiểu Duệ được.
Lạc Ninh Hinh nhận ra biểu hiện của bà ấy, cô bế Tiểu Duệ ngồi xuống." Lâm phu nhân, bà có muốn bế Tiểu Duệ không?" Cô lên tiếng hỏi.
" Dĩ nhiên rồi!" Lê Như Nhã ánh mắt không kiềm chế được sự vui mừng, bà ấy đưa tay bế đứa trẻ, ôm nó vào lòng vỗ về.
Miệng không ngừng trêu đùa với Tiểu Duệ.
Từ khi mọi chuyện vỡ lỡ, đây là lúc bà ấy hạnh phúc nhất.
" Tiểu Duệ trông thật đáng yêu! Lần sau đến bà sẽ mang quà cho con!" Bà ấy vui vẻ nói, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
" Lâm phu nhân, nếu bà muốn gặp Tiểu Duệ thì có thể đến đây bất cứ lúc nào!" Âu Dương Tư Thần lên tiếng nói, lời của anh làm cho Lê Như Nhã vô cùng kinh ngạc.
" Cảm ơn cậu!" Bà ấy không khống chế được cảm xúc, rưng rưng nước mắt nói.
Bà ấy không nghĩ đến chuyện này, ngày hôm nay có quá nhiều bất ngờ xảy ra.
Nhờ câu nói của Âu Dương Tư Thần, lại khiến không khí trở nên tốt hơn, mọi người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.
Và chủ đề là cách chăm sóc Tiểu Duệ.
Sau khi dùng chung một bữa cơm, Lê Như Nhã cũng phải ra về.
" Ninh Hinh, cảm ơn con vì ngày hôm nay!" Bà ấy nhìn cô trìu mến nói, rồi xoay người ra xe.
Nhìn chiếc xe dần khuất xa, Lạc Ninh Hinh trong lòng có chút mất mát, cảm giác có mẹ thật là kỳ lạ.
Cô đã từng nghĩ mình sẽ không thể nào chấp nhận bà ấy, nhưng trái tim cô thì lại khác.
" Người cũng đi rồi, em còn đứng ở đây làm gì? Bà ấy sẽ lại đến đây thôi! Ngoài này gió lớn, em ở đây không chừng lại bị cảm lạnh" Âu Dương Tư Thần lên tiếng, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
" Tư Thần, em có phải vẫn còn hơi cứng ngắc không? Em muốn mở lòng với bà ấy nhiều hơn, nhưng hình như có thứ gì đó giữ lại!" Lạc Ninh Hinh tựa đầu vào ngực anh hỏi.
" Không có! Em chỉ là cần thời gian để chấp nhận thôi! Bây giờ có lẽ chưa phải lúc!" Anh hôn lên tóc cô trả lời.
" Đúng rồi, từ lúc em trở về không gặp Vũ Đình! Em nhớ cậu ấy lắm, mà hình như dạo này em cũng chẳng nghe thấy tin tức của Đình Đình, điện thoại cũng không liên lạc được! Em cảm thấy có chuyện gì đó không ổn!" Cô chợt nhớ đến Vũ Đình, liền xoay người lại nói.
Âu Dương Tư Thần nhất thời im lặng, anh không biết là nên trả lời cô thế nào đây?
" Chuyện này anh cũng không rõ, cô ấy chắc là đi công tác rồi đi!" Anh chỉ còn cách nói dối cô, Lạc Ninh Hinh vừa mới trải qua một thời gian khó khăn, anh không mong cô quá đau lòng vào lúc này.
" Là vậy sao? Để ngày mai em thử gọi lại cho cậu ấy xem sao?" Lạc Ninh Hinh không biết gì, cô ủ rũ đáp.
Tối đến, sau khi cho Tiểu Duệ đi ngủ rồi, Lạc Ninh Hinh đi vào phòng tắm rửa.
Lúc cô trở ra, đầu tóc đã ướt sũng, bầu ngực căng tròn lấp ló phía sau lớp váy ngủ mỏng manh, trông thật khiêu gợi.
Âu Dương Tư Thần đang nằm trên giường xử lý công việc, nhìn thấy cô nóng bỏng như thế, anh liền cảm thấy có chút khó chịu nơi bụng dưới.
Cũng phải thôi, từ lúc Lạc Ninh Hinh mang thai đến bây giờ, cả hai người đã không có làm chuyện kia.
Với một người đàn ông như anh, nhịn đến lúc này là đã rất giỏi rồi.
Bây giờ cô còn mời gọi như thế, anh sẽ chịu nổi sao?
Danh Sách Chương: