Vũ Đình nhận tin con gái đang ở bệnh viện, cô vội vàng chạy đến.
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, trên trán quấn băng trắng xóa, tim cô như thắt lại.
" Tại sao bọn chúng có thể đối với con bé mạnh tay như vậy? Tiểu Nguyệt chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, làm sao có thể đối xử với con bé như thế?" Cô ngấn lệ nhìn Lục Thần Vũ hỏi.
" Anh biết, anh nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá!" Hắn ôm cô vào lòng an ủi.
May mắn là vết thương không ảnh hưởng quá nhiều đến não của Minh Nguyệt, cô bé cũng dần tỉnh lại.
Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn cố tươi tỉnh trước mặt mọi người.
" Mami, người yên tâm đi! Con nghỉ ngơi chút là khỏe lại thôi!" Cô bé mỉm cười trấn an Vũ Đình, không muốn để cô lo lắng.
" Tiểu Nguyệt, mami biết con rất sợ! Có chỗ nào không khỏe cứ nói với mami, có được không? Đầu có còn đau lắm không?" Cô vuốt ve con bé hỏi.
" Mami, con biết rồi!"
Lục Thần Vũ nhìn hai mẹ con mà đau lòng, hắn nhất định phải khiến kẻ đã hại con gái mình phải trả giá.
Phía Lạc Ninh Hinh cũng không tốt hơn là bao, cô bị động thai, còn nhận lại vô số thương tích trên người.
Mặt bị đánh đến bầm tím cả lên, còn thêm một vết sẹo khá dài.
" Mommy, người có đau lắm không?" Tiểu Duệ lo lắng chạy đến hỏi, cậu bé vô cùng lo lắng cho cô.
" Chỉ đau một chút thôi! Tiểu Duệ không cần lo lắng đâu, mommy đã ổn rồi!" Cô ôm con trai vào lòng đáp.
Âu Dương Tư Thần lúc này đi vào, anh ra ngoài mua chút đồ ăn cho cô, bởi vì cô đã không ăn gì cả ngày hôm nay rồi.
" Bảo bối, anh mua cho em chút cháo, mau ăn một chút!" Anh để bát cháo lên bàn cho cô, ân cần nói.
Hai mẹ con vui vẻ ăn uống ngon miệng, mà không để ý đến sắc mặt âm trầm của Âu Dương Tư Thần.
Lại thêm một lần nữa anh để cô gặp nguy hiểm, anh lại tự trách bản thân vô dụng.
Nếu hôm nay anh để vệ sĩ đi theo, chắc chắn cô sẽ không bị thương như thế.
Anh phải lôi kẻ đầu sỏ đứng sau ra, mạnh tay mà trừng trị hắn ta.
" Phải rồi, lần này kẻ bắt cóc là muốn nhắm vào Vũ Đình! Tư Thần, anh mau nói cho Lục Thần Vũ biết đi, bọn chúng muốn 10% cổ phần của Lục Thị, nhất định sẽ lại ra tay với cậu ấy!" Chợt nhớ ra mục đích thật sự của bọn bắt cóc, cô nói với anh.
" Anh biết rồi! Em ở đây nghỉ ngơi thêm đi, anh ra ngoài một chút!"
" Yên tâm, anh sẽ không để em bị hủy dung đâu!" Trước khi rời đi, anh vuốt nhẹ miếng băng dán trên mặt cô nói thêm.
Lạc Ninh Hinh mỉm cười gật đầu, cô vẫn luôn biết anh rất yêu cô.
Vừa ra ngoài, Lục Thần Vũ đã liên lạc với Âu Dương Tư Thần trước, hai người hẹn nhau ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
" Bọn chúng đang ở chỗ cậu đúng không? Chúng ta đến đó ngay đi, tôi phải xử lý vụ này! Dám động đến con gái của tôi, tôi sẽ rút xương bọn chúng!" Lục Thần Vũ tức giận gằn giọng nói.
" Ninh Hinh nói bọn chúng là muốn nhắm vào cổ phần Lục Thị của Vũ Đình, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Lục Gia cậu rồi! Tiếp theo cậu muốn làm thế nào?" Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Vậy sao? Nếu là người của Lục Gia, thì tôi biết là ai rồi!" Hắn cũng lờ mờ đoán được người ở phía sau, nhờ thông tin của Âu Dương Tư Thần lại có thể chắc chắn hơn.
" Đi thôi! Bắt chúng ói ra thông tin của kẻ đứng sau!" Anh vỗ vai Lục Thần Vũ nói, hai người lại lên xe đi mất.
Ở nơi khác, trong một căn nhà hoang, nơi đang giam giữ hai tên bắt cóc.
" Gyaaaaa...tha cho tôi...làm ơn..." Tiếng thét hãi hùng của bọn chúng vang lên, nghe đến thê lương.
" Tha cho tôi...tôi sai...rồi...đừng hành hạ chúng tôi nữa..." Bọn chúng liên tục cầu xin tha thứ, trên người máu thịt đã lẫn lộn vào nhau, khung cảnh chẳng khác gì phim kinh dị.
" Hừ, lúc các người bắt thiếu phu nhân nhà ta đi, các ngươi sao không nghĩ đến kết cục này? Bây giờ cầu xin thì ích gì, các ngươi khẳng định là chết không toàn thây rồi!" Người của Âu Dương Tư Thần bĩu môi nhìn chúng đáp.
" Haizzz, một mình thiếu phu nhân nhà Âu Dương thôi, đã đủ viết án tử cho các ngươi rồi! Vậy mà các ngươi còn bắt tiểu thư nhà chúng ta, ta không biết ngươi phải chết bao nhiêu lần mới hết tội đây!" Trường Vĩ đứng bên cạnh cũng phụ họa thêm.
" Ta hỏi một lần nữa, là ai sai các ngươi đến bắt hai người họ? Nếu không trả lời, bọn ta có cả trăm cách khiến hai ngươi thống khổ!"
Lúc này Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ đang nhàn hạ ngồi xem, hai người họ đã quá quen với những kiểu tra tấn như thế này, nên cũng không thấy kinh dị là mấy.
" Nếu không khai thì tiếp tục dùng hình đi!" Hai người lạnh lùng lên tiếng.
" Vâng!"
Hai tên bắt cóc nghe câu này liền run rẩy sợ hãi, bọn chúng không thể nào mà chịu nổi nữa.
Nếu tiếp tục, kết cục của bọn chúng là chết.
" Đừng mà...tôi khai..." Bọn chúng vội vàng kêu lên.
" Biết điều như vậy có tốt hơn không?" Trường Vĩ nhếch môi khinh thường nói.
Chỉ là bọn chúng có khai ra cũng không thể thoát tội được đâu, cái chết đã được sắp xếp sẵn cho chúng rồi.
Tội của chúng lần này không thể tha thứ, là do bản thân quá ngu ngốc mà thôi.
Động ai không động, lại đi chọc nhầm vảy ngược của hai ác ma này.
Danh Sách Chương: