Không thể né tránh, Lục Cảnh Diễn chỉ có thể ẩn nhẫn chịu đừng, ông ta vô cùng mất mặt trước nhiều người.
" Ta đã bảo ngươi thế nào hả? Không được tìm Thần Vũ gây chuyện, ngươi lại phớt lờ lời nói của ta! Nếu không nhờ Thần Lôi và Phi Yên, ta lại không biết ngươi tàn độc như vậy đó! Ngươi có phải rất thích uy hiếp người khác không? Vậy ta sẽ cho ngươi cảm nhận một chút!" Bà ấy không ngừng đánh mắng.
" Mẹ, đừng đánh nữa mà! Thật sự rất mất mặt đó!" Ông ta đau đớn kêu lên.
Nhưng Lục Lão phu nhân lại không thèm để ý, bà ấy bước khó nhọc lại ghế chủ trì ngồi xuống, có lẽ bà ấy muốn tuyên bố gì đó.
Những cổ đông ngược lại rất hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
" Kể từ hôm nay, ta tuyên bố Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu bị sa thải, hai người họ sẽ không còn là thành viên của Lục Thị nữa!" Bà ấy kiên định nói.
" Cái gì? Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy được? Con là con trai ruột của người đó, cũng nắm giữ trong tay không ít cổ phần, mẹ không thể đuổi con đi như vậy?" Ông ta bị dọa cho kinh hồn bạt vía mất rồi, vội vàng lên tiếng.
" Cảnh Diễn, lúc ngươi ký giấy nhận cổ phần chuyển nhượng, ngươi không đọc kỹ điều khoản trong đó hay sao? Nếu như ngươi dám làm gì cháu trai yêu quý của ta, thì ta có quyền thu hồi lại tất cả số cổ phần đó! Vậy nên, từ giờ ta sẽ lấy lại tất cả những thứ đó, ngươi đừng mong có bất cứ thứ gì từ tay ta nữa!" Bà ấy lạnh lùng đáp.
" Không thể như vậy? Mẹ hãy suy nghĩ lại, tha cho con một lần thôi!"
" Lúc ngươi uy hiếp Tiểu Vũ, ngươi có nghĩ lại không? Hay là ngươi có một chút gì nghĩ đến cảm nhận của thằng bé hay không?" Lục lão phu nhân lắc đầu nói.
" Thư ký Trọng, phiền ông cho người lôi thằng con nghịch tử này ra ngoài ngay đi!"
Lục Cảnh Diễn nhanh chóng bị lôi đi, ông ta la hét đến chói cả tai, nhưng lão phu nhân vẫn không hề bị lay chuyển.
" Mọi người cũng đã nghe thấy quyết định của tôi rồi! Thần Lôi vẫn sẽ tiếp tục quản lý Lục Thị, không có sự thay đổi nào cả! Chuyện cổ phiếu tôi sẽ lo liệu, các vị không cần lo lắng cho lợi nhuận của mình đâu!" Bà ấy nhìn mấy vị cổ đông nói tiếp.
Ở Lục Thị, lời nói của Lục lão phu nhân rất có giá trị, bà ấy còn là cổ đông lớn nhất, với 35% cổ phần trong tay.
Cho nên lời của bà ấy không ai dám cãi lại, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
" Thư ký Trọng, chuẩn bị chuyên cơ cho tôi đi! Tôi muốn đi gặp cháu trai và chắt của mình lắm rồi, à còn cả cháu dâu nữa!" Xử lý xong công việc ở đây, bà ấy liền muốn đi tìm Lục Thần Vũ.
" Vâng, thưa chủ tịch!" Ông ấy gật đầu đáp.
Ở bệnh viện đã hơn hai tuần, Minh Nhật đã dần khỏe lại, cậu bé đã có thể ngồi dậy đi lại một chút, dù vết mổ vẫn còn hơi đau.
" Tiểu Nhật, đến giờ uống thuốc rồi! Đừng đi nữa, mau đến đây đi!" Vũ Đình mỉm cười nhìn con trai nói.
" Vâng ạ!" Thoát khỏi cánh cửa địa ngục, Minh Nhật càng thêm quý trọng cuộc sống, cậu bé ngoan ngoãn uống thuốc.
" Mami, con với chú đẹp trai về rồi đây! Hôm nay chú mua rất nhiều đồ, mami nhìn xem có đẹp không?" Lục Thần Vũ dẫn Tiểu Nguyệt trở về, cô bé háo hức khoe với Vũ Đình.
Từ lúc phẫu thuật cho Minh Nhật đến giờ, Vũ Đình vẫn chưa có nói cho cô bé biết Lục Thần Vũ là baba của con, cho nên cô bé vẫn còn gọi hắn là chú đẹp trai.
" Thật đẹp nha! Mau đến đây, mami giúp con rửa mặt nào!" Cô gật đầu cười nhẹ nói.
Hai mẹ con nhanh chóng vào nhà vệ sinh, trong phòng còn lại Lục Thần Vũ và Minh Nhật, cậu bé vẫn còn ác cảm với hắn.
" Tiểu Nhật, con thấy thế nào rồi? Đã khỏe hơn nhiều chưa, còn có chỗ nào là khó chịu không?" Hắn đi đến hỏi han con trai, và muốn gần gũi với thằng bé hơn.
Minh Nhật trầm mặc không trả lời, thằng bé lẳng lặng ngồi đọc sách.
" Con rất thích quyển sách này à? Ở phòng của baba có rất nhiều loại như thế này, ngày mai baba sẽ mang đến cho con!"
" Không cần đâu! Dù sao tôi cũng không muốn nhận đồ của ông, đừng mang đến làm gì?" Cậu bé thẳng thừng từ chối, khiến hắn vô cùng đau lòng.
" Tiểu Nhật, mami dạy con ăn nói với người lớn như vậy sao? Mau xin lỗi ngay!" Vũ Đình trong phòng vệ sinh đi ra, cô không hài lòng với thái độ của con trai, liền lên tiếng chỉnh thằng bé.
Minh Nhật thở dài, cậu bé không muốn cô không vui, không còn cách nào khác đành phải nói.
" Xin lỗi!" Vỏn vẹn hai chữ, cậu bé nói rất miễn cưỡng.
Lục Thần Vũ có chút buồn, Tiểu Nguyệt và Vũ Đình bây giờ đã ổn hơn rồi, nhưng Tiểu Nhật lại không muốn tha thứ cho hắn.
" Đình Đình, không cần la thằng bé đâu! Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại!" Hắn nói, ánh mắt mang chút gì đó sầu não.
Thấy hắn rời đi rồi, cô mới dẫn Tiểu Nguyệt đến giường bệnh, hôm nay cô muốn cho hai đứa trẻ biết sự thật.
" Tiểu Nguyệt, Tiểu Nhật, mami có chuyện muốn nói với hai đứa!"
Tiểu Nguyệt ngây thơ nhìn cô, nhưng Tiểu Nhật lại biết cô muốn nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
" Thật ra chú Thần Vũ chính là ba ruột của hai con!" Cô chậm rãi nói từng chữ.
" Hả, mami vừa nói gì? Có thật như vậy không?" Tiểu Nguyệt nghe đến đây mừng rỡ reo lên.
Danh Sách Chương: