Lúc Âu Dương Tư Thần đến nơi, thì Lạc Ninh Hinh ngồi vật vờ trên thảm cỏ.
Ban đêm thời tiết khá lạnh, cô lại chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngắn, đến mặt cũng đỏ ửng cả lên, tay chân thì lạnh cóng.
" Bảo bối, sao em lại ngồi ở đây? Em xem, tay chân đều lạnh hết rồi!" Âu Dương Tư Thần lắc đầu nói, anh cởi tây trang trên người khoác lên cho Lạc Ninh Hinh, rồi bế cô lên.
" Tư Thần, cuối cùng anh cũng đến a! Anh là đồ xấu, làm em đợi sốt hết cả ruột!" Lạc Ninh Hinh mặt mày tèm lem nói.
" Anh chính là người xấu, lại để em ở bên ngoài trời lạnh thế này! Là anh không tốt, sau này không như thế nữa!" Âu Dương Tư Thần vẫn dịu giọng nói với cô.
Hợp đồng triệu đô của anh vì cô mà muốn hỏng rồi, vậy mà anh vẫn sủng ái cô như thế, Âu Dương Tư Thần đúng là yêu cô đến cái gì cũng không cần.
Trở về dinh thự, Lạc Ninh Hinh chỉ kịp thay quần áo, rồi ngủ ngay khi vừa đặt lưng lên giường.
Âu Dương Tư Thần tắm rửa xong, anh lại nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho cô.
" Ting, Ting!" Thông báo tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lạc Ninh Hinh.
Bình thường Âu Dương Tư Thần không hề kiểm tra điện thoại của cô, bởi vì anh tôn trọng sự riêng tư của Lạc Ninh Hinh.
Lần này chẳng hiểu sao anh lại tò mò, đưa tay lấy điện thoại của cô cầm lên xem.
Một dòng tin nhắn mờ ám hiện lên trước mặt anh, nhưng từ ngữ chân tình làm Âu Dương Tư Thần thở không thông.
[ Tiểu Hinh Hinh, hôm nay gặp em anh thật sự rất vui! Cứ tưởng em đã quên anh rồi, không ngờ em vẫn còn nhớ.
Nhân duyên của chúng ta trời đã định sẵn rồi, những ngày không thấy em, trái tim anh như muốn tan vỡ.]
[ Tiểu Hinh Hinh, thứ 7 này anh muốn gặp em ở quán cà phê Blue, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, em nhất định phải đến đấy.
Không gặp không về! Nhớ Em!]
Âu Dương Tư Thần mặt mày đầy hắc ám, có kẻ đang muốn đào góc tường nhà anh, anh đương nhiên phải phẫn nộ rồi.
" Hay cho Tiểu Hinh Hinh! Ngươi là muốn chết sớm!" Âu Dương Tư Thần siết lấy điện thoại gầm nhẹ, không một chút lưu tình anh lập tức xóa tin nhắn.
Vứt điện thoại trở về chỗ cũ, anh cũng nằm xuống cạnh Lạc Ninh Hinh, hai tay anh gắt gao ôm lấy eo cô.
Anh sợ nếu như mình buông tay, thì có thể mất cô bất cứ lúc nào.
Cả đêm Âu Dương Tư Thần không thể chợp mắt được, nghĩ đến tin nhắn của kẻ lạ mặt, anh lại thấy cực kỳ khó chịu.
Trời vừa sáng, anh đã dậy thay đồ, rồi một mình đến công ty trước.
Thật ra anh muốn chờ Lạc Ninh Hinh thức dậy, để hỏi xem tên khốn đêm qua nhắn tin cho cô là ai.
Nhưng anh lại sợ, nếu lỡ như anh mất bình tĩnh mà làm tổn thương đến cô, vậy thì cứ để cái dằm này mình anh chịu.
Lạc Ninh Hinh thức dậy trễ, cô vội cuống cuồng thay đồ để đi làm.
Nghĩ đến Âu Dương Tư Thần không gọi mình dậy, cô cảm thấy không vui.
" Hạ quản gia, Tư Thần anh ấy đâu rồi!" Lạc Ninh Hinh xuống lầu, không nhìn thấy Âu Dương Tư Thần, cô lên tiếng hỏi Hạ quản gia.
" Lạc tiểu thư, sáng sớm nay thiếu gia đã đến công ty rồi! Sắc mặt hình như không được khỏe cho lắm, đến bữa sáng cũng không ăn! Thiếu gia dặn lát nữa để tài xế đưa cô đến công ty!" Hạ quản gia nhìn cô trả lời.
Từ lúc Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh ở cùng nhau, đây là lần đầu tiên Hạ quản gia thấy anh không vui như vậy.
Đêm qua lúc trở về tâm trạng vẫn còn rất tốt, vậy mà chỉ sau một đêm đã thay đổi đến chóng cả mặt.
" Vậy sao? Anh ấy bị làm sao vậy? Công ty xảy ra chuyện gì à?" Lạc Ninh Hinh khó hiểu nói.
" Cái này thì tôi thật sự không rành! Chuyện công ty tôi chưa bao giờ tò mò cả!" Hạ quản gia mỉm cười nói.
" Hạ quản gia, giúp cháu cho bữa sáng vào hộp, cháu mang đến công ty cùng ăn với anh ấy!" Cô bỗng nhiên nhìn Hạ quản gia lên tiếng.
Ngày thường là Âu Dương Tư Thần chăm sóc cho cô, bây giờ cô cũng phải làm cho anh chút gì đó.
Năm phút sau, Chu thẩm đã gói một hộp thức ăn ngon miệng cho cô, nhìn thôi cũng làm bụng Lạc Ninh Hinh reo lên inh ỏi, cô rất thích thức ăn Chu thẩm làm.
" Cảm ơn Chu thẩm! Cảm ơn Hạ quản gia! Cháu đi đây!" Lạc Ninh Hinh cầm lấy hộp thức ăn, cô tự mình lái xe đến công ty.
Bước vào A.D, Lạc Ninh Hinh cảm thấy không khí ngột ngạt khó thở, mọi người ai cũng trưng ra gương mặt đau khổ.
Cứ như có thế lực hắc ám nào đang bao phủ lấy công ty.
" Mình đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Mặt ai cũng nghiêm túc hết vậy? Bình thường bọn họ đâu có như thế!" Lạc Ninh Hinh thắc mắc nói nhỏ.
Cô không biết là bởi vì mình, nên đại ma vương mới trút hết sự tức giận lên đầu mọi người.
Sáng nay đến tập đoàn, Âu Dương Tư Thần như một ác ma, từ chuyện lớn đến chuyện bé, ai cũng bị anh khiển trách cho một trận.
Có người còn bị đuổi thẳng cổ, vậy nên bây giờ không ai dám hó hé, vì sợ bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo.
" Ting."
Cửa thang máy vừa mở, Lạc Ninh Hinh còn chưa kịp bước ra, đã nghe giọng của Âu Dương Tư Thần.
" Cậu không làm được thì cút đi! A.D không cần những người bất tài như vậy!"
" Rầm!" Một âm thanh lớn vang lên, giám đốc sáng tạo từ trong phòng bị đá văng ra ngoài.
Danh Sách Chương: