Lúc này Hàn Mặc Phong lại có một cuộc gọi đến, đây là người mà hắn không thể nào đắc tội, hắn đưa mắt nhìn Lạc Ninh Hinh, sau đó liền đi ra ngoài.
Người đàn ông trung niên vẫn đi đến chỗ cô, ông ta cẩn thận lấy thuốc ở trong túi ra, bắt đầu chuẩn bị tiêm vào người Lạc Ninh Hinh.
" Làm ơn đừng làm như vậy! Cầu xin ông!" Cô đưa đôi mắt ướt đẫm nhìn ông ấy lên tiếng van xin, cô không muốn quên, càng không muốn ở bên cạnh tên khốn Hàn Mặc Phong kia.
Người đàn ông vờ như không nghe thấy, ông ấy nắm lấy cánh tay cô mà tiêm thuốc vào.
Lạc Ninh Hinh cảm nhận được một chút đau nhói, cô cuối cùng vẫn không thể làm gì.
Xong việc, ông ấy không vội ra ngoài, mà cẩn thận đến gần Lạc Ninh Hinh hơn, ông ấy quan sát một vòng, cảm thấy an toàn mới chịu lên tiếng." Lạc tiểu thư, thứ tôi tiêm cho cô không phải là thuốc quên lãng! Tôi là đặc vụ ngầm của cảnh sát quốc tế phái đến, tên là Mike.
Chúng tôi đã chú ý đến Hàn Mặc Phong lâu rồi, nhưng vẫn còn đang tìm chứng cứ để xử lý hắn!"
Lạc Ninh Hinh nghe đến đây hai mắt tròn xoe, cô thật sự bất ngờ, nếu như vậy thì cô có hi vọng thoát khỏi đây rồi.
" Cô biết Steven chứ? Anh ta cũng là đặc vụ như tôi! Là anh ấy đã nhờ tôi chăm sóc cho cô! Lạc tiểu thư, cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng lựa thời cơ thích hợp mà cứu cô ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô phải giả vờ diễn với hắn, cho hắn thấy là cô đã không còn nhớ gì, cô làm được không?" Mike cẩn thận hỏi cô bằng môt âm thanh nhỏ.
Lạc Ninh Hinh mừng rỡ gật đầu, cô bây giờ chỉ còn cách phải tin họ thôi." Tôi làm được!" Cô nhỏ giọng nói.
" Không thể nói nhiều hơn được nữa, tôi phải đi rồi! Mỗi ngày tôi sẽ mang thuốc cho cô, yên tâm chúng chỉ là vitamin mà thôi!" Mike nói xong liền quay người đi.
Đột nhiên ông ấy dừng lại." À quên nữa! Còn một chuyện mà Steven muốn tôi nhắn lại với cô, là con trai cô vẫn còn sống!" Lúc này ông ấy mới yên tâm ra khỏi phòng của cô.
Lạc Ninh Hinh cảm xúc vỡ òa, cô cứ tưởng con mình đã mất rồi, hóa ra đứa bé vẫn còn sống.
Động lực thoát ra khỏi nơi này của cô dần mãnh liệt hơn, cô phải rời khỏi đây để về với chồng con của mình.
Những ngày qua đối với cô đều là ám ảnh kinh hoàng, nhưng bây giờ nó đã vơi bớt.
Lạc Ninh Hinh giả vờ nhắm mắt lại, cô phải cố gắng diễn kịch trước mặt Hàn Mặc Phong, thì mới có cơ hội thoát khỏi nơi này.
Ở bên Âu Dương Tư Thần, hôm nay là ngày con trai anh có thể ra khỏi lồng kính rồi, đứa trẻ đã có thể hô hấp bình thường.
Mặc Vũ ôm đứa bé ra ngoài, hắn mang đến trao lại cho anh.
Đứa nhỏ thật sự giống anh, cứ như anh có bao nhiêu vẻ đẹp nó đều thụ hưởng tất cả.
Chỉ có cái miệng nhỏ là giống mẹ, chúm chím màu hồng mềm mại.
" Thật đáng yêu!" Vương Gia Kỳ bên cạnh lên tiếng khen ngợi, hôm nay cô là đến đây thăm Mặc Vũ, tình cờ có thể gặp cả đứa trẻ.
Vũ Đình lúc này đang ở nước ngoài tham dự sự kiện, cô không hề biết là Lạc Ninh Hinh mất tích.
Lục Thần Vũ cũng vì lo lắng nên đã không nói cho cô biết chuyện.
Đứa trẻ không có mẹ, nhưng nó biết ba đang ở bên cạnh, nên cũng không quấy khóc, chỉ nằm yên mở đôi mắt to tròn nhìn anh." Tiểu bảo bối, cùng ba về nhà thôi!" Âu Dương Tư Thần mỉm cười nhìn con mình nói.
Du Cảnh mau chóng lái xe đưa hai người về dinh thự, lúc này trong phòng khách có bóng dáng của một người đàn ông.
Âu Dương Tư Thần nhìn liền nhớ ra người đó là ai, chính là Steven, người mà anh rất không ưa.
" Âu Dương tổng, chào anh!" Steven đứng lên nói.
Âu Dương Tư Thần đem đứa nhỏ trong tay cẩn thận giao lại cho bảo mẫu, anh muốn xem thử Steven đến đây là muốn giở trò gì với anh." Hình như chúng ta cũng không có quen biết, tôi muốn hỏi anh đến đây là để làm gì?" Anh hỏi hắn.
Steven khóe môi cong lên, hắn biết ngay là Âu Dương Tư Thần có ác cảm với hắn mà.
Lần trước ở quán cà phê là hắn cố tình thân mật với Lạc Ninh Hinh để chọc giận Âu Dương Tư Thần.
Với đôi mắt sắc bén của đặc vụ quốc tế, hắn làm sao không biết có người đang lén lút theo dõi mình chứ.
" Âu Dương tổng, chuyện lúc trước tạm gác lại đi! Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn chuyện với anh! Anh nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau hợp tác đây!" Steven hỏi anh.
" Hừm, tôi chẳng có gì để hợp tác với anh cả! Bây giờ tôi còn phải chăm sóc con của mình, mời anh về cho!" Âu Dương Tư Thần không thèm nghĩ nhiều, anh lên tiếng khước từ.
" Âu Dương tổng, anh chờ một chút! Anh xem thử cái này đi, xem xong chung ta lại nói chuyện!" Hắn đưa điện thoại cho anh.
Âu Dương Tư Thần mắt liếc ngang màn hình, và người ở trong là Lạc Ninh Hinh.
Cô đang nằm khóc nghẹn trên giường, hai chân của cô lại bị Hàn Mặc Phong tàn nhẫn xích lại, dù cho lúc đó cô còn chẳng thể ngồi dậy.
" Cmn, ngươi là người của Hàn Mặc Phong!" Âu Dương Tư Thần đau lòng, anh phẫn nộ rống lên, tay lại vung một quyền về phía Steven.
Nhưng hắn đã nhanh chóng né tránh đòn tấn công của anh một cách chuyên nghiệp.
" Anh bình tĩnh lại! Tôi là người của cục cảnh sát quốc tế!" Steven mau chóng thanh minh, trước khi Âu Dương Tư Thần tấn công thêm lần nữa.
Danh Sách Chương: