Bên ngoài không khí còn căng hơn cả dây đàn, người hầu trong nhà nhìn sắc mặt của Lạc Chí Bằng còn cảm thấy hoảng.
Đôi mắt ông ta long lên sòng sọc, nổi đầy tơ máu, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Bội Sam.
" Mày mau mở cửa ra!" Lạc Chí Bằng không kìm chế được nữa, ông ta rống lên, rồi dùng lực phá cửa.
" Rầm! Rầm! Rầm!"
Lạc Bội Sam ngồi ở trên mớ hỗn độn cô ta vừa đập phá, mà tim như muốn nhảy ra ngoài.
" Xong, xong thật rồi! Lần này ba là muốn giết mình rồi!" Cô ta bật khóc nức nở, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt sưng tím.
" Rầmmmm!" Âm thanh lớn vang lên, cửa bị đạp bung ra.
Lạc Bội Sam chấn kinh rồi cực điểm, cô ta đầu óc rối bời, không biết giải thích như thế nào với ông ta.
" Lạc, Bội, Sam! Đứa con ngỗ nghịch, mày mau bước ra đây!" Lạc Chí Bằng hùng hổ bước vô, ông ta chỉ thẳng mặt cô ta gầm lên.
" Ba, ba tha cho con đi! Mọi chuyện không phải như vậy đâu!" Lạc Bội Sam lắc đầu liên tục nói, giọng nói mang theo sự cầu xin.
" Mày giải thích cho tao? Chuyện này là như nào? Nếu không, hôm nay tao sẽ giết chết mày!" Từng lời từng chữ ông ta đều nhấn mạnh, đầy sự quyết tuyệt.
" Ba, con không làm chuyện dơ bẩn này! Có người muốn hãm hại con, ba phải tin con!" Lạc Bội Sam quỳ xuống, cô ta lê đến chỗ Lạc Chí Bằng, nắm chân ông ta giải thích.
" Có người hãm hại mày sao? Mày còn muốn lừa tao đến bao giờ hả! Những lần mày nói dối để đi chơi thâu đêm, thật ra là vào khách sạn với đàn ông có đúng không?"
" Nếu như mày không làm, vậy những tấm ảnh ti tiện này từ đâu mà có hả? Lạc Bội Sam, Lạc Gia để cho mày thiếu thốn đến mức phải bán thân sao? Tao là để cho mày thua kém người ta ở chỗ nào hả?" Lạc Chí Bằng thở hồng hộc vì tức giận, ông ta không màng tình cha con mà đá Lạc Bội Sam ngã lăn ra đất.
Lạc Bội Sam gục đầu xuống đất, cô ta nở nụ cười quái dị, đã đến nước này cô ta không cần phải sợ hãi gì nữa rồi.
" Hahahahaha!" Cô ta phá lên cười lớn, như bị quỷ nhập vậy.
Gương mặt sưng phù tím tái biến dạng, lớp trang điểm đã nhòe đi, trông cô ta như ác quỷ.
" Ông nói đúng! Lạc Gia cho tôi rất nhiều, tôi căn bản không thiếu thứ gì cả! Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, tôi vẫn phải luồn cúi trước mặt những đứa con ông cháu cha khác! Tôi không cam tâm!" Lạc Bội Sam gân cổ hét lên với ông ta.
" Tôi ghét cách chúng nó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, tôi ghét cái cách chúng nó cao quý hơn tôi, tôi ghét cái cách ông bắt tôi phải nịnh bợ chúng nó.
Tôi ghét tất cả! Bởi vậy, tôi muốn nhiều hơn nữa! Chỉ trách ông vô dụng, dù mỗi ngày có đi làm từ sáng đến tối mịt, thì cái công ty quèn của ông, vẫn không thể khấm khá lên như người khác!"
Lạc Chí Bằng gương mặt tái nhợt, trước mặt là đứa con ông ta đã yêu thương hết mực.
Từ bé đến lớn, nó muốn thứ gì dù cho đắt giá đến cỡ nào, ông ta cũng mang về cho nó.
Lạc Gia tuy không quyền lực bằng người khác, nhưng cũng thuộc dòng quyền quý, có của ăn của để.
Vì không muốn bất cứ ai phải coi thường mình, nên ông ta rất quý trọng danh dự của mình.
" Mày...mày là nghịch tử! Nếu tao biết trước mọi chuyện như thế này, thà rằng lúc trước không sinh mày ra! Loạn, loạn hết cả rồi! Hôm nay tao không dạy dỗ mày, tao sẽ không phải là ba của mày nữa!" Lạc Chí Bằng hơi thở bắt đầu nặng nề, nói còn chẳng ra hơi.
Ông ta tiến đến gần Lạc Bội Sam, bàn tay to lớn không chút lưu tình đánh thật mạnh vào mặt cô ta.
" Bốp!" Âm thanh rất lớn.
Lạc Bội Sam loạng choạng, cô ta ngã nhào sang một bên, đầu đập vào cạnh giường máu tuôn đầm đìa.
" Ahhh!" Cô ta đau đớn kêu lên, tay ôm lấy đầu.
Trương quản gia đứng bên ngoài nhìn vào, cảnh tượng lúc này thật quen thuộc.
Đúng là ác giả ác báo, ngày trước cô ta hãm hại Lạc Ninh Hinh, khiến cô cũng bị đánh đến chết đi sống lại.
Bây giờ thì Lạc Bội Sam nhận lại đủ hết, còn có phần đáng sợ hơn.
" Trương quản gia, mang roi da đến đây!" Lạc Chí Bằng không những không dừng lại, mà còn muốn dùng gia pháp xử lý cô ta.
" Lão gia, tiểu thư chảy máu nhiều quá rồi! Đưa cô ấy đến bệnh viện trước, mọi chuyện từ từ nói được không?" Trương quản gia dù không thích Lạc Bội Sam, nhưng ông ấy cũng không thể thấy chết mà không cứu.
" Mang roi đến đây!" Ông ta gầm lên dữ dội.
" Lão gia...Vâng!" Trương quản gia cũng không thể khuyên can ông ta, đành gật đầu đi lấy roi.
Một lát sau, ông ta đã cầm roi mang đến.
Lạc Chí Bằng vừa nhìn thấy đã nhanh tay giật lấy, rồi quất mạnh liên tiếp vào người Lạc Bội Sam.
" Ahhh, đau quá! Đau quá!" Cô ta thét lên đau đớn, cơ thể không ngừng giẫy giụa dưới sàn.
Tiếng roi chạm vào da thịt, cũng khiến những người đứng bên ngoài rùng mình kinh hãi.
" Tao phải dạy cho mày nên người!" Lạc Chí Bằng vừa nói tay vẫn vụt roi liên tiếp vào người Lạc Bội Sam.
" Đừng mà! Đừng đánh nữa! Ông muốn giết con gái mình sao hả?" Trần Thi Thi vừa về đến nơi, đã hớt hải chạy lên lầu.
Bà ta ôm lấy Lạc Bội Sam không ngừng khóc lóc, ngăn cản Lạc Chí Bằng tiếp tục đánh.
Danh Sách Chương: