Mệt lã một ngày, vừa về đến lâu đài, Lạc Ninh Hinh tẩy rửa thân thể, cô mặc váy ngủ màu hồng nhạt, sảng khoái nằm vật trên giường.
Hương thơm của tinh dầu oải hương ngào ngạt, lại dễ chịu, làm cho Lạc Ninh Hinh cảm thấy cả người thoải mái.
" Em muốn khi nào thì trở về?" Âu Dương Tư Thần nằm bên cạnh, ôm cô từ sau lưng, âm thanh dịu dàng hỏi.
Chỉ có ở bên Lạc Ninh Hinh, anh mới bày ra vẻ mặt ôn nhu, sủng nịch như vậy.
" Ngày mai em phải về rồi, còn việc học ở trường nữa." Lạc Ninh Hinh quay lại nhìn Âu Dương Tư Thần, âm thanh pha lẫn chút tiếc nuối.
" Anh sẽ nhớ em lắm! Công việc thu xếp xong, anh sẽ trở về với em." Âu Dương Tư Thần nắm lấy tay Lạc Ninh Hinh, hôn lên bàn tay trắng mềm non mịn của cô nói.
Một ý nghĩ mạnh mẽ vụt lên trong đầu Lạc Ninh Hinh, cô bất ngờ lật người đè lên Âu Dương Tư Thần, một tư thế thật dễ làm đen tối tâm hồn những con người trong sáng =)))))
" Tiểu bảo bối, em có biết mình đang làm gì không?" Âu Dương Tư Thần có hơi bất ngờ, nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh hỏi cô.
" Làm gì là làm gì? Em đang làm chuyện thân mật với bạn trai của em a." Không biết từ bao giờ, mà Lạc Ninh Hinh có thể nói ra những lời như thế, mặt cô hơi hồng lẫn thêm chút ngượng ngùng.
" Thật là, em không hối hận? Em đang đánh thức con quái vật trong người anh đó."
" Không hối hận!" Nghe Âu Dương Tư Thần nói, Lạc Ninh Hinh đanh thép trả lời.
Cô cúi đầu xuống, hôn lấy đôi môi của anh, mềm mại lại mát lạnh, Âu Dương Tư Thần không chủ động mặc cho Lạc Ninh Hinh vụng về hôn lấy hôn để.
Cả người Âu Dương Tư Thần nóng lên, hô hấp mãnh liệt, Lạc Ninh Hinh bỗng dừng lại.
" Ahhhh! Thật là khó khăn, em không làm được, ngại chết đi mất." Cô reo lên, mặt vẫn còn chưa rời khỏi Âu Dương Tư Thần, cô nhắm mắt lại xấu hổ, trán cô đặt lên trán anh.
Âu Dương Tư Thần cơ thể căng chặt, ngọn lửa dục vọng đang cháy bỏng trong cơ thể của anh, trong mắt anh bây giờ chỉ có hình ảnh kiều mị, mê hoặc của Lạc Ninh Hinh.
Ở tư thế đó, Âu Dương Tư Thần có thể nghe nhịp tim của Lạc Ninh Hinh đang đập liên hồi, nó như muốn tung ra khỏi lồng ngực của cô.
" Không đùa nữa, em muốn đi ngủ rồi!" Lạc Ninh Hinh ngẩng mặt lên nói, cô tìm cách để trốn tránh nét mặt đang chịu đựng đến thống khổ của Âu Dương Tư Thần.
" Em đang tính bỏ trốn sao? Anh đã nói bên trong anh có quái vật, em đã đánh thức nó rồi, thì đừng nghĩ đến việc bỏ của chạy lấy người." Âu Dương Tư Thần không chịu được nữa, anh chế trụ sau gáy của cô, ngăn không cho cô trốn thoát, đổi khách thành chủ.
" Kỹ thuật hôn của em thật tệ, anh phải đào tạo thêm cho em!" Âu Dương Tư Thần mân khẩn đôi môi màu anh đào của Lạc Ninh Hinh nói.
Lạc Ninh Hinh tim hẫng nhẹ một nhịp, còn chưa kịp phản ứng đã bị Âu Dương Tư Thần khóa chặt đôi môi, dùng sức áp cô sát vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Dù cách một lớp vải bên ngoài, Âu Dương Tư Thần cảm nhận được đôi gò bồng đảo mềm mại của Lạc Ninh Hinh lấp ló bên trong, nó càng kích thích ham muốn trong anh thêm phần mãnh liệt.
Một nụ hôn nồng nhiệt triền miên, Lạc Ninh Hinh cũng không thể cưỡng lại được nụ hôn đầy cuốn hút của Âu Dương Tư Thần.
Hồng nhuận non mềm môi, cô cũng đáp lại anh, nồng đậm lông mi cong vút run rẩy, cô nhắm mắt lại tận hưởng sự ngọt ngào của anh.
Âu Dương Tư Thần nhìn cô như thỏa mãn, anh bắt đầu thăm tiến đầu lưỡi ẩm ướt của mình, cạy ra răng môi của cô tiến vào trong.
Đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, hai người dùng sức dây dưa, nước bọt hòa lẫn vào nhau.
Đến khi không thể hô hấp được nữa, cả hai mới tách ra, Lạc Ninh Hinh hít thở nặng nề như bị ai cướp hết không khí.
Âu Dương Tư Thần tay lại với vào áo ngủ của cô mà vuốt ve, xoa nắn.
Lạc Ninh Hinh chấn động cả người, toàn thân máu sôi trào, cô chưa bao giờ lớn mật điên cuồng như thế.
Anh thủ đoạn rũ bỏ váy ngủ trên người cô, một cơ thể đầy đặn, trắng mịn lộ ra trước mắt anh.
" Ninh Hinh, anh không chịu nổi nữa rồi, có thể sao?" Âu Dương Tư Thần đôi mắt mong chờ câu trả lời của Lạc Ninh Hinh.
"......"
Cô e thẹn mặt đỏ rần, ngại ngùng gật đầu đồng ý, Âu Dương Tư Thần như mở cờ trong bụng, anh bắt đầu nhẹ nhàng từ tốn tiến vào bên trong Lạc Ninh Hinh.
Như một dòng điện xẹt qua, cô lại khẽ kêu lên ôm lấy anh đôi mắt mang theo mê ly cùng khoái cảm, âm thanh trong trẻo lại làm Âu Dương Tư Thần thêm phần phấn khích.
"......"
Bên ngoài khung cửa sổ đêm đã rất khuya, thành phố hoa lệ phồn thịnh cũng đã bớt ồn ào náo nhiệt, mọi người đã dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh cũng chỉ có thể nghe được âm thanh khoái lạc, cùng hơi thở gấp gáp của hai người.
Lăn lộn cả một đêm, Lạc Ninh Hinh mệt nhoài, eo như muốn rời khỏi cơ thể, cô vô lực nằm lên khuôn ngực đang phập phồng của Âu Dương Tư Thần thở hổn hển.
" Anh đưa em đi tắm rửa!" Giọng điệu thỏa mãn của anh nhìn cô nói, sau đó ôn nhu ôm Lạc Ninh Hinh vào phòng tắm.
Danh Sách Chương: