Trước mặt cô là Hàn Mặc Phong, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rũ rượi.
Người thì sặc mùi rượu, đây là đàn anh mà cô vẫn luôn kính trọng sao?
Cô thật sự rất bất ngờ, trên người cô mặc một bộ váy ngủ màu vàng nhạt làm bằng lụa, khiến nội thất bên trong cứ ẩn hiện sau lớp váy.
Tóc dài xõa xuống mê hoặc, Hàn Mặc Phong nhìn cô, hắn bỗng hít thở không thông, lại nghe cô gọi Tư Thần.
Trong đầu hắn một câu hỏi:" Tư Thần là ai?"
Máu trong người sôi sục, Hàn Mặc Phong lại ôm lấy Lạc Ninh Hinh, mang theo sức mạnh chiếm hữu, vòng tay anh xiếc chặt cơ thể cô.
Lạc Ninh Hinh bị đau, cô cố gắng vùng vẫy.
" Mặc Phong, anh đừng như vậy! Mau buông em ra!" Cô gào lên.
" Ninh Hinh, anh thật sự yêu em! Hãy nhận lấy tình cảm của anh." Thủ đoạn Hàn Mặc Phong lại chặt hơn, hắn nói thầm vào tai cô.
" Không thể được! Em đã nói rất rõ ràng rồi.
Mặc Phong, đừng để mọi việc đi quá xa, đến lúc đó, em cũng không thể làm bạn với anh được nữa." Lạc Ninh Hinh hơi thở gấp gáp nói.
" Anh không cần em làm bạn anh, anh chỉ cần em yêu anh thôi!" Hàn Mặc Phong ngoan cố không buông.
Biết Hàn Mặc Phong đang say rượu, không thể nghe được lời cô nói nữa rồi, Lạc Ninh Hinh bắt đầu hét lớn.
" CÓ AI KHÔNG? LÀM ƠN CỨU...ưm ưm" Lời chưa nói hết, miệng cô đã bị Hàn Mặc Phong bịt kín.
Lạc Ninh Hinh đã bắt đầu ngân ngấn lệ, cô há miệng cắn vào tay Hàn Mặc Phong, trong lúc Hàn Mặc Phong đau đớn buông cô ra, Lạc Ninh Hinh xoay người chạy vào nhà.
Cô còn chưa kịp đóng cửa, Hàn Mặc Phong đã chận lại.
Ma men dẫn lối, Hàn Mặc Phong đánh mất đi lý trí, hắn không còn tỉnh táo nữa rồi.
" Ninh Hinh, nếu hôm nay em thuộc về anh, thì em sẽ không thể từ chối anh được nữa!" Ánh mắt Hàn Mặc Phong đầy dục vọng, hắn tàn nhẫn đẩy mạnh Lạc Ninh Hinh ngã xuống đất.
" Không, đừng mà! Tư Thần cứu em!" Lạc Ninh Hinh sợ hãi kêu lên.
Nghe cô gọi tên người đàn ông khác, Hàn Mặc Phong lại càng điên cuồng hơn, cơ thể cường tráng đè lên người chế trụ lấy cô, tay lại luồn vào váy cô sờ soạng.
Lạc Ninh Hinh lại giẫy giụa kịch liệt, cô không muốn như thế này, cô sẽ có lỗi với Âu Dương Tư Thần.
" Hàn Mặc Phong, nếu hôm nay anh dám cưỡng bách tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Tôi sẽ hận anh đến suốt đời!"Lạc Ninh Hinh nước mắt tuôn lã chã, gào lên.
Hàn Mặc Phong bây giờ không nghe lọt những gì cô nói, hắn cởi bỏ áo sơ mi trên người, cũng cởi luôn váy ngủ trên người cô.
Lạc Ninh Hinh chỉ thấy kinh tởm cùng khinh bỉ, sao Hàn Mặc Phong lại dám đối xứ với cô như vậy?
Hắn đưa tay xuống dưới, muốn cởi nốt nội y trên người cô.
Lạc Ninh Hinh kinh hãi tột độ, cô dùng hết sức lực thét lên.
" KHÔNG!! TƯ THẦN, ANH ĐANG Ở ĐÂU?"
" RẦM!"
Cửa phòng bị đạp mạnh văng ra, Âu Dương Tư Thần gương mặt lãnh khốc, tay nắm thành quyền đứng đó.
Nhìn Lạc Ninh Hinh đang khóc đến thương tâm nằm bên dưới Hàn Mặc Phong, váy ngủ của cô bị lột sạch, chỉ còn lại đồ lót, cơ thể cô run bần bật.
Này là chọc trúng vảy ngược của anh đi, Âu Dương Tư Thần lửa giận trong người bốc lên, sát khí toát ra dày đặc.
Bảo bối của anh, anh còn không nỡ để cô khóc, vậy mà...
" Thằng khốn nạn, mày đã làm gì cô ấy hả?"
Anh lao đến, túm cổ Hàn Mặc Phong lôi lên, một cú đấm như trời giáng xuống mặt Hàn Mặc Phong, Âu Dương Tư Thần vẫn tiếp tục đánh đá không nương tay.
Hàn Mặc Phong đầu choáng váng, không có sức lực để chống đỡ lại Âu Dương Tư Thần.
Mặc cho anh muốn làm gì thì làm, Âu Dương Tư Thần không có ý định buông tha cho hắn.
Nhưng anh nhìn đến Lạc Ninh Hinh đang co rút thân thể bên cạnh sô pha, tim anh như vỡ vụn.
Hàn Mặc Phong mặt mày đã nhiễm đầy máu, Âu Dương Tư Thần buông hắn ra.
Anh gọi điện cho Khương Bạc.
" Giúp tôi xử lý chuyện này một chút, cậu mau lên đây!"
" Đã rõ thưa Boss, tôi lên ngay đây!"
Khương Bạc nhận được điện thoại, như tên bắn phóng lên, sau khi nghe Âu Dương Tư Thần căn dặn, hắn lôi Hàn Mặc Phong đi.
Vì Du Cảnh đã bị điều qua Châu Phi, nên lần này Khương Bạc trở về cùng Âu Dương Tư Thần.
Âu Dương Tư Thần tiến đến gần cô, ôm Lạc Ninh Hinh vào lòng an ủi.
" Không sao rồi! Anh ở đây, không cần sợ!"
" Em muốn đi tắm!" Lạc Ninh Hinh nói rồi gỡ tay anh ra, cô đi thẳng vào phòng tắm.
Ban đêm nước lạnh ngắt, Lạc Ninh Hinh lại không để tâm, cô xả một bồn đầy nước lạnh rồi ngồi vào trong, tay liên tục chà sát khắp người.
Vẫn chưa đủ, cô lại lấy sữa tắm đổ hết lên người, rồi tiếp tục tẩy rửa.
Âu Dương Tư Thần cũng đi vào, anh nhìn cô mà đau lòng muốn mệnh, anh biết cô đang suy nghĩ gì.
Anh chỉ muốn giết chết tên khốn nạn kia, dùng máu của hắn rửa nhục cho cô.
" Không bẩn, em không cần phải tắm nữa!" Âu Dương Tư Thần nắm tay cô, ngăn cho cô không tự làm bị thương bản thân mình, làn da đã bị cô làm cho đỏ ửng, còn tiếp tục sẽ rách ra mất.
" Anh ta đã chạm vào em rồi, em không muốn! Em muốn tẩy hết dấu vết của anh ta trên người." Đôi mắt đỏ ngầu, cô nhìn anh nói.
" Không cần nữa đâu, đã sạch lắm rồi! Em sẽ bị thương nếu cứ tiếp tục dày vò cơ thể như vậy." Âu Dương Tư Thần nhẹ lau đi nước mắt cho cô, giọng sủng nịch nói.
Danh Sách Chương: