Lạc Ninh Hinh mang tâm trạng bức bối đến tìm Khương Bạc, vừa nhìn thấy cô hắn đã xởi lởi chạy đến nói.
" Chị dâu, chị đến đây làm gì vậy?"
" Giúp tôi một chuyện được không? Điều tra tất cả những thứ liên quan đến Lạc Bội Sam, trong vòng bốn năm trước cho tôi!" Lạc Ninh Hinh lên tiếng trả lời hắn.
" Chị dâu, chỉ có như thế thôi sao? Em còn tưởng chị muốn em lên núi đao xuống biển lửa nữa cơ!" Khương Bạc có hơi thất vọng nói.
" Cậu có làm hay không?" Lạc Ninh Hinh nghiêng đầu hỏi hắn.
" Tất nhiên là làm rồi! Khó khăn lắm chị dâu mới nhờ vả em mà! Chị không nói cho Cửu ca nghe sao?" Hắn tò mò hỏi.
" Không, cậu đừng nói cho anh ấy nghe! Tư Thần sẽ lo lắng cho tôi!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu đáp lời hắn.
" Ok, chị dâu! Ngày mai thông tin của cô ta sẽ gửi vào máy cho chị!" Khương Bạc nháy mắt với cô nói.
" Khi nào rảnh tôi sẽ mời cậu ăn cơm!" Lạc Ninh Hinh vỗ vai hắn.
Chờ Lạc Ninh Hinh đi rồi, Khương Bạc mới lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Tư Thần.
Sao hắn có thể không nói cho anh nghe chứ, lỡ như có chuyện gì, Âu Dương Tư Thần không phải sẽ lột da hắn sao.
Một lần cháy nhà đã quá đủ, hắn không muốn bị luộc lần thứ hai đâu.
" Cửu ca, chị dâu vừa nhờ em điều tra người phụ nữ tên Lạc Bội Sam! Em muốn báo cho anh một tiếng!" Âu Dương Tư Thần vừa bắt máy, thì Khương Bạc đã lên tiếng ngay.
" Cứ giúp cô ấy điều tra đi!" Anh trả lời hắn.
" Đã rõ!" Khương Bạc vui vẻ nói, rồi nhanh chóng cúp máy.
Ở phòng ăn của nhân viên, Lạc Bội Sam lại đang tiếp tục tìm cách hạ nhục Lạc Ninh Hinh.
Trên bàn ăn, cô ta để một xấp ảnh Lạc Ninh Hinh đang đi cùng đàn ông vào khách sạn, thêm mắm thêm muối vào.
" Các cô nhìn xem! Có đúng là cô ta đã vào khách sạn với đàn ông không?"
" Trước đây cô ta là con nuôi ở Lạc Gia chúng tôi, ba mẹ tôi thấy cô ta tội nghiệp đáng thương, nên mới cưu mang cô ta.
Ai ngờ cô ta ỷ mình con nhà giàu, sống phóng túng và buông thả, chuyên đi khách sạn với đàn ông có gia đình.
Chính vì vậy ba mẹ tôi mới tức giận đuổi cô ta ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ luôn."
" Các cô nghĩ xem! Cô ta năng lực cũng tầm thường, sao có thể hiên ngang bước vào A.D? Lại còn có uy quyền, ngày đầu tiên đã đuổi được trưởng phòng nhân sự.
Làm việc thường xuyên trễ nãi, không có tí gì là trách nhiệm.
Như vậy có phải là do ôm đùi lớn không?" Lạc Bội Sam luyên thuyên kể chuyện.
" Đúng vậy! Cô nói có lý lắm"
" Haizzzz, sao chúng ta có thể làm chung với loại người bẩn thỉu như vậy nhỉ!"
" Tổng giám đốc của chúng ta có biết chuyện này không vậy?"
" Tôi có ý này! Chúng ra nộp đơn, cùng nhau kí tên khai trừ cô ta đi!"
Miệng bọn họ tiếp tục bàn tán xôn xao.
Lạc Bội Sam khóe môi không nhịn được mà nhếch lên cao, vậy là cô ta không cần làm gì, mà cũng có thể nhờ lũ người ngu ngốc này đuổi Lạc Ninh Hinh đi.
Một đồn mười, mười đồn trăm, hình ảnh của Lạc Ninh Hinh vào khách sạn bị phát tán đầy rẫy trong công ty.
Trong một Group kín của nhân viên nam trong công ty, bọn họ lấy ảnh cô ra photoshop bậy bạ, dùng những lời khiếm nhã nói về cô.
Ngày hôm sau, khi Lạc Ninh Hinh đến công ty.
Mọi ánh mắt dung tục đều nhìn về phía cô, bọn họ chỉ trỏ công khai hơn.
Lạc Ninh Hinh tâm hơi loạn, dù đây là chuyện thường hay xảy ra, nhưng những lần trước bọn họ cũng không có quá đáng như thế này.
" Lạc Ninh Hinh, giá của cô là bao nhiêu một đêm vậy?" Một tên nhân viên chán sống tiến lại gần, khoác tay lên vai cô hỏi.
" Bốp!" Lạc Ninh Hinh dùng hết sức đánh thẳng vào mặt hắn.
" Đồ lưu manh biến thái! Ba mẹ đã dạy anh nói chuyện vô học như vậy sao?" Lạc Ninh Hinh trừng mắt nhìn hắn nói lớn.
" Cmn, con điếm đê tiện! Đã nát bét hết rồi, còn tỏ ra thanh cao thuần khiết làm gì hả?...Aaa...aaa..."
Hắn miệng vừa chửi, tay vừa chỉ vào mặt cô.
Lạc Ninh Hinh là không nhịn được, cô nắm lấy ngón tay hắn dùng sức vặn gãy, trò này là Âu Dương Tư Thần dạy cho cô.
Tên đàn ông bị bẻ gãy ngón tay, hắn nằm lăn xuống sàn la hét inh ỏi.
" Cứu tôi với! Đau quá đi, con tiện nhân này muốn giết người!"
" Aaaaaaaaaaa!" Bất ngờ hắn kêu lên thảm thiết.
" Mày còn nói một câu nữa, là tao phế luôn cánh tay của mày đó!" Khương Bạc từ đâu chạy đến, chân giẫm mạnh lên cánh tay của hắn đe dọa.
" Có chuyện gì vậy?" Du Cảnh nghe thấy âm thanh ồn ào, hắn chạy đến hỏi.
Trong phòng lớn, Du Cảnh tay thao tác lướt trên máy tính bảng, đọc những lời bình phẩm về Lạc Ninh Hinh, hắn còn cảm thấy sống lưng phát lãnh.
Này để Âu Dương Tư Thần nhìn thấy, bọn người này sẽ đi chầu trời ngay và luôn.
" Những bức ảnh này từ đâu mà có?" Du Cảnh động tác dừng lại, hắn hỏi gã đàn ông bị gãy ngón tay lúc nãy.
" Trợ lý Du, tôi cũng không biết nữa! Buổi sáng đã thấy những bức ảnh này trong Group." Hắn run run trả lời.
" Các người là rảnh rỗi không có gì làm đúng không? Tự ý bàn tán chuyện của người khác, lại còn chế ảnh dung tục như thế này! Theo quy định của công ty, phạt ba tháng lương, đình chỉ công tác một năm.
Nói cho mà biết, con ếch chết tại cái miệng đấy." Du Cảnh nghiêm giọng nói.
Danh Sách Chương: