Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần ánh mắt lúc này như một mãnh thú vậy, bắt cóc người của họ, xem ra là chán sống rồi.
" Thần Vũ, tạm thời cậu đưa Vũ Đình và hai đứa nhỏ về trước đi! Tôi bây giờ sẽ lần theo tung tích của bọn bắt cóc, có thông tin sẽ báo lại cho cậu!" Âu Dương Tư Thần nhíu mày nói, sau đó anh liền đi đến phòng điều khiển ở công viên điều tra.
Camera quan sát đã ghi lại hình ảnh mờ ám của bọn chúng, lén la lén lút đi đến nhà vệ sinh nữ.
Đầu tiên bọn chúng quan sát tình hình xung quanh, rồi sau đó bắt đầu ra tay với Tiểu Nguyệt, dùng cô bé uy hiếp Lạc Ninh Hinh.
" Cmn, khốn kiếp!" Anh tức giận nói lớn, rồi lấy điện thoại ra gọi.
" Tôi mới vừa gửi hình ảnh cho cậu, mau truy tìm chiếc xe đó cho tôi! Tôi bây giờ đang rất gấp, yêu cầu mười phút phải có kết quả!" Anh ra lệnh cho người của mình điều tra.
Âu Dương Tư Thần quay trở lại bãi đỗ xe, thì Lục Thần Vũ đã chờ anh ở đó, kêu hắn ở nhà chờ đợi sao? Làm gì có chuyện đó chứ, hắn cần phải cứu con gái.
" Không phải bảo cậu ở lại bảo vệ bọn họ hay sao? Ở đây làm cái gì?" Âu Dương Tư Thần ngạc nhiên hỏi.
" Có Trường Vĩ bảo vệ, tôi có thể yên tâm đi cứu con gái rồi! Mau lên xe nhanh đi, còn phải đuổi theo chúng nữa!" Lục Thần Vũ trả lời, không quên hối thúc hắn.
Hai người lái xe về hướng bọn bắt cóc đã đi, trong khi chờ đợi thông tin của bọn chúng.
Tại văn phòng công chứng, Lục Cảnh Diễn và Lý Liên Nhu đều ở đây, bọn họ là muốn nuốt trọn cổ phần của Vũ Đình.
Bọn bắt cóc theo chỉ thị mà nhanh chóng có mặt.
" Đây là giấy chuyển nhượng của cô ta, ngài mau xem đi!" Hắn đưa cho Lục Cảnh Diễn văn kiện kia.
" Làm tốt lắm! Chờ tôi lấy được cổ phần này, thù lao sẽ gửi đến số tài khoản của hai anh!" Ông ta nhếch môi đắc nói, nhanh tay cầm lấy văn kiện đi vào trong.
" Hahahha, sắp có tiền rồi!" Cả hai tên vui vẻ phá lên cười sảng khoái.
Ở bên chỗ nhà kho, Lạc Ninh Hinh bây giờ vô cùng căng thẳng, cô không biết khi nào Âu Dương Tư Thần mới đến.
Vì nếu bọn chúng phát hiện ra là chữ ký giả, thì cả cô và Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
" Dì Ninh Hinh, chúng ta khi nào mới thoát ra khỏi đây?" Tiểu Nguyệt sợ sệt hỏi, cô bé không thích cái nơi âm u này chút nào.
" Tiểu Nguyệt đừng sợ! Không phải dì vẫn ở đây với con sao? Chờ thêm một chút nữa thôi, chắc chắn chú Tư Thần và ba con sẽ đến cứu chúng ta!" Cô ôm cô bé vào lòng trấn an.
Bụng của Tiểu Nguyệt lúc này lại kêu lên, bây giờ đã quá giờ ăn trưa, cô bé đã đói đến chân tay rã rời mất rồi.
" Dì ơi, con thấy đói rồi!" Cô bé xấu hổ nói.
Lạc Ninh Hinh nghe nói mà cũng không biết làm sao đây, nơi này làm gì có cái để ăn." Tiểu Nguyệt ngoan, chờ lát nữa có người đến cứu chúng ta rồi, con sẽ được ăn ngay thôi!"
Hai dì cháu đang nói chuyện, thì cánh cửa lại bất ngờ mở ra, nhưng không phải là Âu Dương Tư Thần và Lục Thần Vũ.
Bọn bắt cóc đã trở lại, vẻ mặt của chúng rất khó coi.
Lạc Ninh Hinh nhìn biểu hiện liền biết bọn chúng đang rất tức giận, xem ra chữ ký giả đã bị phát hiện mất rồi.
Cô di chuyển đến trước mặt Tiểu Nguyệt, tiện che chắn cho cô bé.
" Con khốn này, mày dám lừa bọn tao?" Một trong hai tên ném mạnh vỏ chai bia về phía cô, cái chai lập tức vỡ nát, một mảnh thủy tinh bắn trúng vào mặt của Lạc Ninh Hinh.
Làn da trắng mịn bị cắt trúng, một dòng máu tươi chảy ra.
" Ah!" Cô đau đớn ôm lấy gương mặt kêu lên.
" Dì Ninh Hinh, dì có sao không? Chảy máu rồi!" Tiểu Nguyệt hoảng sợ lên tiếng, cô bé hỏi han Lạc Ninh Hinh, nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt.
" Tiểu Nguyệt, dì không sao? Con mau trốn ra sau lưng dì đi, nhắm mắt lại đừng nhìn!" Không muốn để cô bé sợ hãi với vết thương trên mặt, cô nhanh chóng trấn an Tiểu Nguyệt, kéo cô bé ra phía sau.
" Thân mày lo còn không xong, còn muốn lo cho con của người khác hả? Ông đây hôm nay phải đánh chết mày, nếu không tại mày, thì bây giờ tụi tao đã có tiền ở đây rồi!" Bọn chúng lửa giận ngùn ngụt, chỉ tay vào mặt Lạc Ninh Hinh rống lên.
" Các người biết Âu Dương Tư Thần chứ? Tôi là vợ của anh ấy! Nếu như các người hại tôi và đứa trẻ trong bụng, thì cho dù các người có trốn xuống địa ngục, anh ấy cũng sẽ lôi các người lên mà trừng trị!" Lạc Ninh Hinh đe dọa bọn chúng, cô đang mang thai không thể đánh nhau được, Tiểu Nguyệt cũng không nên nhìn thấy cảnh đánh đấm, chỉ có cách này là tốt nhất.
Nhưng bọn chúng đang cực kỳ phẫn nộ, giận quá lại mất khôn, chúng cảm thấy lời của Lạc Ninh Hinh không có gì là đáng sợ cả.
" Mày lại muốn hù dạo bọn tao sao? Cả đời này tao chưa ngán ai cả! Âu Dương Tư Thần? Hừ, chắc cũng chỉ là một thằng nhãi nhép không ra gì, hôm nay mày đừng mong thoát khỏi đây!" Hắn ta chỉ vào mặt Lạc Ninh Hinh nói.
" Có thai sao? Tao sẽ cho con của mày một món quà vậy? Mau lôi nó đến đây!" Hắn ta nhìn tên còn lại ra lệnh.
" Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra!" Ký ức lúc mang thai Tiểu Duệ lại ùa về, Lạc Ninh Hinh liền cảm thấy sợ hãi.
Tại sao ai nấy cũng đều muốn nhắm vào con của cô vậy?
Danh Sách Chương: