Lê Như Nhã cũng nhìn đến giấy xét nghiệm trên tay Lâm Văn Thành, bà ta tay chân cũng bắt đầu run lẩy bẩy." Xin hỏi ngài thật sự chắc chắn sao? Có gì đó sai sót ở đây không? Lâm Như Tuyết không thể nào không cùng chung huyết thống với chúng tôi!" Bà ta hai mắt hơi ửng đỏ, lắc đầu liên tục ngước nhìn Cố viện trưởng hỏi thêm một lần nữa.
" Tôi biết là các người sẽ khó mà tin được mà! Để tôi cho các người xem thêm một thứ nữa!" Cố viện trưởng trước câu hỏi của Lê Như Nhã vẫn rất bình tĩnh, ông ta lấy máy tính xách tay ra, tay thao tác nhanh trên máy, rồi đưa đến trước mặt ba người họ.
Trên màn hình là một người phụ nữ già nua, mặt mày đã đầy nếp nhăn và vết chân chim, bà ta đưa đôi mắt tràn trề hối hận nhìn về bọn họ.
[ Tôi tên là Chỉ Vận, cũng chính là y tá đã giúp Lưu bác sĩ đỡ đẻ cho phu nhân của Lâm Gia.
Ngay lúc này tôi không thể làm gì khác, ngoài việc cúi đầu lạy tạ tội với Lâm Gia.
Chỉ vì tình nghĩ Hứa Vân Du, mà tôi đã làm những chuyện thương thiên hại lý.
Trong một phút nông nổi, tôi đã đồng ý với yêu cầu của Hứa Vân Du, giúp bà ta tráo đổi đứa trẻ vừa mới sinh.]
[ Bé gái mà các người nuôi nấng bấy lâu nay, hoàn toàn là một kẻ xa lạ, cô ta không phải là con ruột của hai người.
Đứa trẻ thật sự mang trong mình dòng máu Lâm Gia, đã bị tôi đổi đi rồi, chính Hứa Vân Du đã mang nó đi.
Tôi chỉ biết đến đây mà thôi, xin lỗi vì không thể nói cho các người biết con ruột của các người đang ở đâu.
Tôi thật sự không hề biết!]
[ Tội lỗi của tôi không thể nào chuộc lại được! Tôi chỉ có thể hằng ngày cầu trời phật phù hộ, để Lâm Gia có thể tìm ra con gái của mình!] Sau những lời thú tội của Chỉ Vận, đoạn phim trên màn hình cũng dừng lại.
Lê Như Nhã đầu ong lên một tiếng, bà ta chưa thể tiếp thu câu chuyện này.
Bên cạnh Trương Nga cũng không chịu nổi mà ngất đi.
Không khí trong biệt thự bỗng nhiên trầm lặng hẳn, còn Lâm Như Tuyết thì như chết sững tại chỗ.
Người hầu trong nhà cũng không thể tin chuyện này, bọn họ tròn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào.
" Hứa Vân Du? Là Hứa Vân Du!" Lê Như Nhã bỗng nhiên tiếp nhận một cú sốc cảm xúc dâng lên cao, bà ta thống khổ kêu lên, hai tay ôm lấy ngực đau đớn.
Lâm Như Tuyết lúc này nhận ra, cô ta đã không thể ở lại Lâm Gia được nữa rồi, lợi dụng cả nhà Lâm Văn Thành đang bối rối, cô ta muốn lẻn trốn ra ngoài.
Lâm Như Tuyết vừa chạy ra đến cửa, thì cảnh sát đã ập vào bắt cô ta lại.
" Lâm Như Tuyết, cô đã bị bắt vì tội lấy cắp thông tin tuyệt mật của Lâm Thị! Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát!" Cảnh sát nghiêm mặt lên tiếng.
" Các người không được bắt tôi! Tôi không có tội, mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra!" Bị cảnh sát còng tay lại, Lâm Như Tuyết kịch liệt la hét giẫy giụa, cô ta không thể để bị bắt được.
Lâm Văn Thành đang ngồi bất động dưới sàn, nghe đến tài liệu mật của Lâm Thị, ông ta hốt hoảng đứng lên." Lâm Như Tuyết, cô lấy tài liệu mật của công ty làm gì hả?" Ông ta đôi mắt đỏ đậm gầm lên.
Đến lúc này rồi, Lâm Như Tuyết cũng chẳng còn muốn diễn kịch làm gì nữa, dù sao mọi chuyện cũng bị phanh phui cả rồi.
Cô ta hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu nhìn Lâm Văn Thành.
" Lâm tổng, tôi rất cảm ơn vì các người đã yêu thương, và nuôi nấng tôi từ lúc lọt lòng đến giờ! Tôi thật sự không phải con của hai người, nhưng tôi cũng không muốn trở về làm đứa trẻ mồ côi, bị người người sỉ vả.
Tôi đã quen khi làm Lâm đại tiểu thư mất rồi, vậy nên tôi phải sống vì chính bản thân mình.
Chúng ta dù gì cũng không phải máu mủ ruột thịt mà!"
" Hứa Vân Du đã nói với tôi, chỉ cần tôi giúp bà ta cướp đoạt Lâm Thị, bà ta sẽ cho tôi những gì tôi muốn! Tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, ai kêu bà ta là người đã đưa tôi vào Lâm Gia chứ? Sau ngày hôm nay, Lâm Thị sẽ không còn là của ông nữa, đến lúc đó bà ta sẽ đưa tôi ra ngoài thôi!" Lâm Như Tuyết nở nụ cười quái dị trả lời.
Cảnh sát sau đó liền mang cô ta đi, mà Lâm Văn Thành như bị bức điên rồi, con bị tráo đổi, công ty cũng không thể giữ nổi nữa rồi.
Ông ta chính là một người đàn ông thất bại, thất bại hoàn toàn.
Sáng sớm tại Lâm Thị.
Nhân viên vẫn như mọi ngày đến công ty làm việc, ngoài cửa lớn, mọi người đang đi lại tấp nập.
Bỗng một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa, Hứa Vân Du hôm nay ăn mặc một bộ vest nữ màu đỏ rực, bà ta mở cửa bước xuống xe.
Trước ánh nhìn tò mò của mọi người, bà ta hiên ngang ngẩng cao đầu đi vào trong, trên mặt chỉ toàn là ý cười.
Hứa Vân Du nhanh chóng đi đến trước cửa phòng họp, bà ta ngang nhiên mở cửa bước vào, khiến vài cổ đông và đổng sự không khỏi kinh ngạc nhìn bà ta.
" Bà là ai hả? Mau cút khỏi đây ngay, nơi này không có phận sự của bà!" Một đổng sự tức giận đứng lên lớn tiếng với bà ta.
Danh Sách Chương: