Âu Dương Tư Thần tiến vào trong, một âm thanh the thé hét lên inh ỏi.
Là Lâm Như Tuyết, cô ta đang tìm kiếm Lạc Ninh Hinh, sau khi làm cho tên kia nguôi giận.
" Con khốn, mày trốn ở đâu rồi hả? Tao biết mày đang bị thương, sẽ không chạy thoát được tao đâu!" Lâm Như Tuyết gào lên điên cuồng, một khi chưa tận mắt nhìn thấy Lạc Ninh Hinh chết đi, ả ta sẽ chưa dừng lại.
" Sếp, lần này thu hoạch lớn rồi! Không chỉ bắt Hàn Mặc Phong, mà cả người phụ nữ này cũng ở đây!" Du Cảnh lên tiếng nói.
" Mau bắt cô ta lại! Chờ đem về cho người chăm sóc đặc biệt một chút, để cô ta biết thế nào kinh hoàng khi dám động vào bảo bối của tôi!" Âu Dương Tư Thần lạnh lùng ra lệnh.
Nhanh như chớp, người của Du Cảnh đã xông vào, nhẹ nhàng bắt gọn Lâm Như Tuyết, mặc cho cô ta liên tục giẫy giụa.
" Âu Dương Tư Thần?" Nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, ả ta sợ hãi kêu lên.
" Lâm Như Tuyết, lâu rồi không gặp! Trốn cũng kỹ thật đấy!" Âu Dương Tư Thần đi đến trước mặt cô ta, nhàn nhạt lên tiếng.
" Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra!" Lâm Như Tuyết run rẩy nói, quả thật Âu Dương Tư Thần ở trước mặt cô ta rất rất đáng sợ.
" Muốn làm gì? Lâm Như Tuyết, nợ mới nợ cũ tôi sẽ từ từ, chậm rãi mà tính cả lên đầu cô! Hỏa hoạn 5 năm trước, nhớ chứ? Tôi nghĩ cô nên cầu phúc trước đi, vì tháng ngày sau này của cô sẽ kinh khủng lắm!" Anh ngồi xổm xuống, đưa tay bóp chặt cằm cô ta, nhấn mạnh từng chữ một.
Mỗi một lời anh nói, chính là văn bản tuyên án tử cho cô ta.
Lâm Như Tuyết sợ đến mức cứng đờ tại chỗ, cô ta lắp bắp nói không thành lời.
Người ở trước mặt đúng thật là không nên chọc vào, cô ta nghĩ bây giờ nếu mà có thể chết liền ngay lúc này, có khi còn tốt hơn là để Âu Dương Tư Thần bắt đi.
Anh nói xong nhẹ nhàng đứng lên, đi tiếp vào trong tìm Hàn Mặc Phong.
Người của anh cũng kéo cô ta đi.
" Không! Không thể! Các người mau buông tôi ra!" Lâm Như Tuyết vùng vẫy dữ dội hơn, nhằm thoát khỏi người của Âu Dương Tư Thần.
Nhưng sức của cô ta làm sao có thể, bọn họ nhanh chóng lôi cô ta ra ngoài.
" Câm miệng lại đi!" Nanh Sắt không thể chịu nổi tiếng kêu khó nghe của cô ta, dùng súng đập mạnh vào gáy, khiến Lâm Như Tuyết ngất đi.
Ở bên cảnh sát quốc tế, bọn họ cũng đã tiếp cận được phòng làm việc của Hàn Mặc Phong.
Steven nhanh tay gom hết tài liệu đen của chúng, để mang về cục cảnh sát xử lý.
" Đội trưởng, bên này có tài liệu của một người! Chúng ta hình như chưa có thông tin của người này! Ông ta là ai?" Một cảnh sát trẻ đưa cho Steven một bộ tài liệu, bên trong đều là thông tin của Hắc Dực, mà người điều tra không ai khác là Hàn Mặc Phong.
" Hắc Dực?" Người này làm sao mà giống Âu Dương Tư Thần nhiều như vậy?" Đến cả Steven cũng ngạc nhiên, khi thấy ảnh của ông ta.
" Chúng ta vẫn là nên mang về cho người điều tra thêm!" Người cảnh sát trẻ nói thêm.
" Thứ này đưa cho tôi! Cần để Âu Dương Tư Thần xác nhận lại một việc!" Steven đáp.
Ở nơi khác, Hàn Mặc Phong cũng đang thất thủ, hắn ta dù sao cũng chỉ là một thư sinh, nơi nào đủ năng lực để đấu lại người của Âu Dương Tư Thần và cảnh sát.
" Chủ nhân, tôi nghĩ chúng ta phải rút thôi! Ở đây chúng ta căn bản là không thắng nổi!" Trợ lý của hắn thương tích đầy mình lên tiếng, sau khi chống trả quyết liệt.
Hàn Mặc Phong thở dốc, bây giờ hắn mới nhận ra bản thân thật sự còn rất yếu, không thể nào chống lại được Âu Dương Tư Thần.
" Khốn kiếp! Đi!" Hắn đành bất lực nói.
Chỉ đáng tiếc là lúc này hắn còn có thể rời đi thật sao? Làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy.
Âu Dương Tư Thần đang chờ hắn ở phía sau, để dành tặng cho hắn một món quà bất ngờ.
Thủ hạ của Hàn Mặc Phong đã cầm chân cảnh sát, để hắn có thể thoát thân.
Hắn dẫn theo trợ lý và một vài người đi nhanh về phía lối thoát hiểm.
Ở đây người của Âu Dương Tư Thần đang phục kích sẵn, chỉ chờ bọn chúng ngu ngốc đi vào mà thôi.
" Đoàng, Đoàng, Đoàng!" Tiếng súng đột nhiên vang lên liên hoàn, làm cho người của hắn trở tay không kịp.
Trước mắt Hàn Mặc Phong chỉ còn lại những cái xác bất động, nằm trên vũng máu tươi tanh nồng.
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Hàn Mặc Phong kinh hách kêu lên.
" Ayo, xin lỗi nhé! Lần đầu gặp mặt hơi phấn khích một chút!" Nanh Sắt cầm súng xuất hiện, cơ thể cường tráng khiến người nhìn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
" Chủ nhân, kẻ này rất nguy hiểm! Anh hãy chạy trước đi, để tôi xử lý hắn!" Tên trợ lý cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn ta liền lên tiếng.
Hàn Mặc Phong lúc này lộ ra là kẻ ham sống sợ chết, hắn không nói một lời nào, xoay người chạy đi.
Nanh Sắt nhìn thấy cảnh này, hắn phá lên cười ghê rợn." Hahaha! Ngươi nhìn xem, hắn thật giống một con chó cụp đuôi! Ngươi quả thật rất dũng cảm, nhưng ta phải chia buồn với ngươi rồi.
Bởi vì hôm nay các ngươi, một người cũng đừng mong chạy thoát!" Ánh mắt của hắn lúc này liền thay đổi.
Phía này Hàn Mặc Phong vẫn cắm đầu chạy đi, nhưng hắn muốn mang Lạc Ninh Hinh theo, vì vậy đã chạy đến phòng nghiên cứu tìm cô.
Đột nhiên bước chân của hắn chậm dần, phía trước chính là Âu Dương Tư Thần.
Anh đã chờ hắn ở đây từ lâu rồi.
Danh Sách Chương: