Đối mặt với ánh mắt giận dữ xen lẫn sự sợ hãi của cô, Đại Trạch không có chút gì e ngại, hắn vẫn tiến chậm từng bước đến gần cô." Thôi nào, cô em không cần phải sợ như vậy đâu! Anh đây sẽ nhẹ nhàng với em!" Hắn ta cười hề hề như một kẻ điên dụ dỗ cô.
Lạc Ninh Hinh biết mọi chuyện sắp không xong rồi, cô cũng bắt đầu đứng lên, chân lùi về sau hai bước.
Cô vận dụng những gì Âu Dương Tư Thần đã dạy cho mình, chậm rãi quan sát nhất cử nhất động của đối thủ, để tìm thời cơ tấn công ngược lại.
" Thằng khốn!" Cô trừng mắt lên tiếng mắng hắn.
" Đây là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt sao?" Hắn ta nhướng mày nói, nhìn cô đầy thách thức.
Tiếp đó liền lao đến chỗ cô, hắn hung hăng tấn công cô trước, nhằm khiến cô không kịp trở tay.
Nhưng Lạc Ninh Hinh đã nhìn thấu hành động của hắn, cô xoay người né sang một bên, rồi cầm một cây viết chuyên dụng đâm mạnh vào ngực của hắn.
Đây là vũ khí mà Mike đã đưa cho cô, sau khi cô bị Hàn Mặc Phong quấy rối.
" Gyaaaa! Con khốn này, tao sẽ giết mày!" Bị đâm đau hắn gào lên thống khổ, miệng lại chửi rủa cô.
Nhưng Lạc Ninh Hinh lúc này làm gì có lựa chọn, một là hắn chết hai thì chính là cô.
Dĩ nhiên cô phải bảo vệ mình rồi, làm sao để tên khốn này chạm vào mình chứ?
" Đi chết đi!" Lạc Ninh Hinh phẫn nộ gầm lên, cô lại quyết tuyệt vung vũ khí của mình lên, đâm thêm nhiều nhát vào người hắn.
Máu của Đại Trạch bắn đầy lên người cô, nhưng bây giờ cô không còn thấy sợ nữa rồi.
Một tháng trời bị giam cầm ở đây, tâm cô dường như đã chai sạn.
Đại Trạch bị đâm quá nhiều, đặc biệt là trên cây viết này có độc, và hắn tất nhiên sẽ phải chết rồi.
Nhìn hắn gục trên vũng máu tươi, Lạc Ninh Hinh nội tâm có chút co rút, nhưng cô tuyệt nhiên không hề sợ hãi.
" Ngươi đáng chết!" Cô lạnh lùng nhìn hắn nói, ngữ khí này chẳng khác Âu Dương Tư Thần chút nào.
Mike lúc này cũng vừa chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này liền có chút bất ngờ đi.
Bình thường nhìn Lạc Ninh Hinh yếu đuối như thế, ai biết là cô lại ra tay dứt khoát như vậy chứ?
" Lạc tiểu thư, cô không bị làm sao chứ?" Ông ta nhìn Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Tôi ổn! Chỉ có hắn là có sao thôi!" Cô đưa đôi mắt bình tĩnh nhìn ông ấy trả lời.
" Âu Dương Tư Thần đang đến đây! Ngay cả Steven cũng vậy! Họ bảo chúng ta cứ yên tâm chờ đợi, họ sẽ đến ngay! Vì bên ngoài có rất nhiều người canh gác, nên chúng ta không thể trốn ra ngoài được! Hàn Mặc Phong sau khi ký hợp đồng sẽ bị cảnh sát bắt ngay thôi!" Ông ta nói thêm.
" Cứ làm như vậy đi! Tôi cũng không còn sức đi tiếp rồi!" Cô ngồi xuống giường trả lời, tâm trạng vô cùng mệt mỏi.
Nhưng nhưng gì họ nói lại bị Lâm Như Tuyết nghe thấy cả rồi, cô ta tức giận nghiến răng nói." Con khốn! Hóa ra là mày không bị mất trí nhớ, vậy thì càng tốt! Tao sẽ nói cho Mặc Phong biết, mày đừng mơ trở về với Âu Dương Tư Thần! Cũng đừng mơ hại được Mặc Phong" Nói xong ả xoay lưng bỏ đi, là muốn tìm người để tố cáo tội trạng của cô.
Hàn Mặc Phong vẫn chưa lái xe đến địa điểm ký kết, thì người ở đây đã gọi đến cho hắn." Mặc Phong, anh phải nghe em nói! Anh mau trở về đi, đó là một cái bẫy! Lúc nãy em đã nghe Lạc Ninh Hinh và gã Mike đó nói chuyện với nhau, cô ta không bị mất trí nhớ! Mike cũng chính là người của cảnh sát, anh phải về ngay đi!
" Bọn họ còn nói Âu Dương Tư Thần đang trên đường đến đây, nếu anh không về chúng ta sẽ gặp nguy mất!" Lâm Như Tuyết nhanh tay giật lấy điện thoại nói chuyện với hắn.
" Cô vừa nói cái gì? Không bị mất trí nhớ?" Hàn Mặc Phong kinh ngạc hỏi lại, hắn ta lúc này mới xâu chuỗi lại mọi việc, và nhận ra điểm bất thường của Mike và Lạc Ninh Hinh.
" Cho xe quay về đi! Nhanh lên!" Hắn ta lập tức ra lệnh cho trợ lý của mình quay về.
" Mike? Thật khốn kiếp mà!" Hàn Mặc Phong đập mạnh vào cửa kính gào lên.
Bên này Lâm Như Tuyết đã cho người canh gác bao vây phòng của Lạc Ninh Hinh và Mike, bọn chúng lăm le súng và dao sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
" Các người muốn làm gì vậy? Có tin tôi báo lại với Hàn thiếu không?" Mike kinh ngạc lên tiếng hỏi.
" Thằng khốn, mày mau ngậm cái miệng chó lại! Chờ chủ nhân trở về, mày sẽ chết rất là khó coi!" Một tên trong đó hung hăng cầm bán súng đập mạnh vào đầu Mike nói.
Khiến ông ta loạng choạng muốn ngã xuống sàn.
" Ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
" Mike, ông có sao không?" Lạc Ninh Hinh bất ngờ kêu lên, cô đỡ ông ấy dậy hỏi han.
" Lạc Ninh Hinh, mày muốn giả vờ đến bao giờ? Lát nữa tao nhất định sẽ lột da mặt mày ra!" Lâm Như Tuyết khinh khỉnh nhìn cô lên tiếng.
" Lâm Như Tuyết?" Lạc Ninh Hinh giận dữ trừng cô ta.
" Bây giờ thì nhớ ra tao rồi sao? Mày làm tao buồn cười rồi đó!" Ả ta nhếch môi khinh bỉ nói.
Mười lăm phút sau, xe của Hàn Mặc Phong cũng đã trở lại, hắn gấp gáp xuống xe đi vào trong.
Nhanh như gió chạy đến phòng của Lạc Ninh Hinh.
" Mặc Phong, anh về rồi! Em đã giữ hai người họ ở đây! Anh mau xử lý họ đi!" Lâm Như Tuyết vô sỉ tiến đến níu lấy cánh tay của hắn nói, bộ dáng này là muốn kể công với hắn.
Danh Sách Chương: