• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuong 1
Trần gian tháng ba, hoa đào nở.
Cánh hoa hồng nhạt nhảy múa tung tăng khắp bầu trời, ánh mắt trợi rực rỡ soi xuống, như dát một mảnh lụa mỏng mờ ảo.
Giống như đã lạt vào cảnh đẹp trong mơ, khiến người khác chỉ nhìn thôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Trong giấc mơ ảo mộng này, có hai người đang đứng cạnh nhau dưới cơn mua hoa đào lãng mạn.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ trắng, nụ cười tràn đầy sức sống, giọng nói nhẹ nhàng, dưới cả bầu trời đầu hoa, cô quay đầu lại, dịu dàng cười như một bức tranh, dễ dàng thu hút vô số ánh mắt của người khác.
Người đàn ông tuấn tú, sáng sủa, trên mặt không có biểu tình mấy, khóe môi khẽ nhếch, dịu dàng như ngọc, anh cầm ô, chậm rãi tới cạnh cô gái, như một chàng công tử từ tranh đi ra.
Hai người bọn họ nhìn nhau --
"Cắt cắt cắt....!" Đạo diễn Trương vứt cuốn kịch bản xuống đất, tức giận nói: "Thâm tình thâm tình thâm tình đi!!! Diệp Tĩnh An, biểu hiện của cậu phải thâm tình!!! Cái đó là thâm tình của cậu sao! Đó là ánh mắt run rẩy đấy nhé!"
Đỗ Vu Thư khẽ cười, bất kể khi nào, đối thủ một mất một còn của mình bị mắng khiến thể xác và tinh thần con người ta vô cùng sung sướng.
"Còn cô nữa, Đỗ Vu Thư!" Thấy Đỗ Vu Thư cười, đạo diễn Trương lập tức thay đổi đạn, "Cô có biết thế nào là chim nhỏ nép vào người, điềm đạm đáng yêu như bạch liên hoa không! Không biết thì tự tra từ điển đi! Cô xem ánh mắt cậu đi! Ánh mắt của cô như đang cãi nhau với con gái thứ của tộc trưởng vậy!"
Khóe miệng Đỗ Vu Thư giật giật, nghe thấy tiếng cười nhạo của Diệp Tĩnh An từ bên cạnh, không biết là mình đã bị khinh bỉ bao nhiêu.
"Hai cô cậu!" Thấy vẻ mặt của hai người kia, đạo diễn Trương gầm lền, "Tôi không quan tâm hai cô cậu có mâu thuẫn với nhau thế nhau, nhưng đừng đem tới nơi làm việc của cô! Cút về nghiên cứu kịch bản cẩn thận đi, lần sau mà NG nữa, tôi đem hai người đi hầm canh!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Tổ kế tiếp chuẩn bị đi!" Đạo diễn Trương lớn tiếng nói: "Hai người còn đứng đây làm gì? Còn chưa đủ chướng mắt à? Mau đi đọc lại kịch bản đi!"
Người đại diện của Đỗ Vu Thư - Vương Tiệp vội vàng kéo nghệ sĩ nhà mình đi, trợ lý Tiểu Bạch cũng cười làm lành với đạo diễn, Vương Tiệp đưa cho Đỗ Vu Thư một ly nước, cầm quạt phẩy phẩy, thời tiết tháng tám, đúng là nắng rất rực rỡ, nhưng cũng là lúc nóng nhất trong năm.
"Đạo diễn Trương khó lắm, làm tốt thì phải tốt hơn nữa, điển hình của chòm sao Xử Nữ đó, nói chuyện hơi khó nghe một chút, nhưng không tệ đâu." Sau khi kéo người về, nhìn khuôn mắt xinh đẹp của Đỗ Vu Thư im lăng uống, lông mi chớp chớp, vừa đen vừa dày, đường cong gò má vô cùng hoàn mỹ, cho dù là Vương Tiệp đã thấy nhiều rồi, nhưng cũng không khỏi rung động, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Người đẹp lúc nào cũng được ưu tiên đấy nhé, Vương Tiệp nghĩ.
"Cái chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế của chòm sao Xử Nữ đó, chuyện gì không hoàn hảo sẽ lập tức nổi giận, hôm nay em cũng NG bảy tám lần rồi, trách đạo diễn Trương nổi giận làm gì, chòm sao Xử Nữ ai cũng nóng nảy như vậy, chứ không có ghim cô đâu, Diệp Tĩnh An cũng mới bị mắng đấy thôi, đừng để ý mà." Vương Tiệp vỗ Đỗ Vu Thư, muốn an ủi cô.
"Đừng nói xấu chòm sao Xử Nữ nữa." Cuối cùng, Đỗ Vu Thư cũng chịu mở miệng, Vương Tiệp cười ha ha, Đỗ Vu Thư cầm chặt cốc nước, thở dài nói: "Rốt cuộc là chị ghét sao Xử Nữ tới cỡ nào, mà ngày nào chị cũng dìm người ta vậy."
"Chị đâu có!" Vương Tiệp tỏ ra vô tội, "Chị chỉ nói sự thật thôi mà."
Đặt lý nước của Đỗ Vu Thư lên ghế, ngồi bên cạnh, kéo Vương Tiệp ngồi xuống, tiếng quạt lúc mất lúc có, cô ghét bỏ nói: "Được rồi, đừng quạt nữa, ở đây gió mát mà, tốn sức làm gì nữa."
Vương Tiệp cười, không nói gì, Đỗ Vu Thư ném cây quạt qua một bên, quay đầu lại thấy Diệp Tĩnh An, vẻ mặt lập tức vặn vẹo, sát khí khắp nơi, Vương Tiệp căng thẳng, cũng nhìn theo ánh mắt của Đỗ Vu Thư, thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Tĩnh An.
Vương Tiệp thầm kêu khổ trong lòng, hai tổ tông này đấu đá nhau 1800 lần, làm sao mà diễn cặp tình nhân được đây!
Đây chẳng phải là ép người rồi à?
"Em không sao đâu, chị đừng quá lo lắng. " Đỗ Vu Thu dùng ngón tay đâm cây quạt, giọng nói vô cùng không quan tâm.
Vương Tiệp nghĩ cô không sao mà NG nhiều vậy à, có phải cô gái mới xuất đạo đâu, tình tiết đơn giản như vậy mà một chút cũng không làm được, đã vậy còn NG bảy tám lần nữa chứ.
"Còn chả phải là tại cái tên khốn kiếp nào đó à!" Đỗ Vu Thư quay đầu nhìn Vương Tiệp, lạnh lùng nói, giọng nói không hề nhỏ tí nào, "Kỹ thuật diễn xuất của anh ta quá kém, đã vậy còn làm liên lụy tới tôi nữa."
Vương Tiệp cười khổ, "Tiểu tổ tông à, em đừng quậy nữa mà, em không nói nhỏ xíu được sao? Người ta ngồi ngay đây nè, đừng quậy nữa nhé, ngoan."
Đừng làm như đang dỗ con nít nữa được không? Đỗ Vu Thư trừng mắt, dựa ra sau, nhắm mắt không nói gì.
Vương Tiệp ngồi cạnh thở dài, rốt cuộc nghệ sĩ nhà mình và thiên vương Diệp có thù sâu hận lớn cái gì vậy, mỗi lần gặp hay không gặp nhau, cũng phải hắc hai cái mới chịu, mở miệng là châm chọc, khiêu khích, mình và tên bên cạnh kia vì hai người này mà vỡ tim.
Vương Tiệp quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư nhắm mắt dưỡng thần, váy trắng tinh khiết, tóc cột kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp như chưa trang điểm, giống như vẻ đẹp trong sáng của thời học sinh.
Vương Tiệp nhìn cô, tâm trạng cũng bình tĩnh lại phần nào.
Quả nhiên, mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Đỗ Vu Thư, mình không thể trách móc gì co được.
Mình đúng là một người quản lý khổ sở, Vương Tiệp cảm thấy thất bại nghĩ.
Đỗ Vu Thư nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hiện lên tình tiết của tác phẩm, cái tên vừa mới diễn cùng kia lại xuất hiện nữa, rõ trong kịch bản đã kêu hai người phải nhìn nhau mỉm cười, sau đó anh sẽ vứt ô xuống chạy tới, hai người thâm tình ôm nhau, kết quả lúc ở đối diện nhau, người đàn ông kia lại không nhìn cô, mà lại nhìn vào vai, ngón tay cầm ô cứng đờ, ánh mắt vô cùng nghét bỏ.
Giống như là đụng chạm vào mình thì làm anh ta đau khổ lắm vậy.
Đỗ Vu Thư lạnh lùng cời, người hợp tác quá kém, còn đòi cô làm gì được nữa đây?
Cảnh trước đã xong rất nhanh, đạo diễn Trương lại hô to, "Đỗ Vu Thư! Diệp Tĩnh An! Hai người mau lại đây thử lần nữa! Nếu còn NG nữa tôi lột da cô cậu đem đi nấu canh luôn nhé!"
Đỗ Vu Thư khinh thường 'hừ' một tiếng, đồng nghiệp kém cỏi như vậy, không NG mới là lạ.
Vương Tiệp dẫn Đỗ Vu Thư xuống, "Bảo bối, cố lên nha."
Tổ đạo diễn và nhân viên công tác ai cũng có vị trí riêng của mình, Diệp Tĩnh An lạnh lùng nhếch môi với Đỗ Vu Thư, rồi khẽ cười, giọng nói vô cùng tao nhã vô cùng mát lạnh nư tới từ một ngọn núi cao, "Xin cô chỉ bảo nhiều hơn, ảnh hậu Đỗ."
Giọng nói kia có một chút ác ý không nói nên lời, mí mắt Đỗ Vu Thư giật giật, chỉ nghe người kia thầm nói: "Nghe nói một diễn viên giỏi chắc chắn sẽ không bị người họp tác làm liên lụy, diễn viên nổi tiếng phái diễn xuất, đương nhiên sẽ không bị người ta làm mình NG, đúng không?"
"Tôi đợi cô dẫn tôi vào chơi cùng đây, ảnh hậu Đỗ."
Giọng nói tuy bình thường nhưng lại có chút khinh bỉ, đôi mắt yên lặng hiện lên vẻ giễu cợt, Đỗ Vu Thư thở hổn hển, lạnh lùng cười: "Vậy cũng phải để xem cái người hợp tác kia không xấu thê thảm trước đã."
"Xin lỗi nhé, tôi là người nổi tiếng, thấy sinh vật ghê tởm tôi đây thấy sợ lắm đó, nên mới không nhịn được mà trêu chọc thôi."
Đỗ Vu Thư khẽ nhếch môi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, "Nhất là, anh đó."
Sấm chớp giữa hai người vang rền, ngập tràn sát khí, nhưng trong kịch bản lại yêu cầu phải diễn một cặp tình nhân ngọt ngào, đạo diễn Trương đập kịch xuống, tức giận nói: "Hai người phải diễn vai tình nhân! Tình nhân đó, biết không hả! Khong biết thì đi tra Baidu ngay cho tôi! Hai cô cậu có đang có mối thù giết cha à, hay là giết cả dòng họ vậy, hả?! Hai cô cậu suýt nữa là đánh nhau luôn rồi!"
"Cút cút cút! Cút hết cho tôi! Đừng ở đây làm lãng phí phim của tôi nữa!"
Chưa kịp quay đã bị đuổi xuống, đã vậy chỉ là một phần thôi, từ lúc ra hậu trường, Đỗ Vu Thư không nhịn được cười lạnh.
"Xì..." Người bên cạnh cười châm chọc, Đỗ Vu Thư lạnh lùng mở miệng, "Thiên vương Diệp có cao kiến gì không nhỉ?"
Diệp Tĩnh An không quay đầu lại, giọng nói mát lạnh như nước, "Cao kiến thì không có, nhưng mà..."
Diệp Tĩnh An dừng lại một chút, giọng nói vô cùng khinh bỉ, "...Không có cái gì hơn ảnh hậu Đỗ được mà."
"Anh!" Đỗ Vu Thư đang định mở miệng, liền nhìn thấy Diệp Tĩnh An nghênh ngàng rời đi, đã vậy còn không thèm quay đầu một cái nữa, trong lòng cô chán nản, nhỏ giọng trách, rồi về chỗ ngồi.
Đúng lúc này, Vương Tiệp và đạo diễn Trương đã trao đổi xong, thấy Đỗ Vu Thư im lặng ngồi trên ghế, liền tự nhiên sờ đầu cô, nói: "Đi thôi, đi thay áo đi, hôm nay tới đây là được rồi, đạo diễn Trương tha cho hai người một mạng, ngày mai sẽ tiếp tục."
"Ừm." Đỗ Vu Thư gật đầu, cầm đồ đi vào phòng thay, vừa tới cô, cô rầu rĩ nói: "Cảm ơn chị nha, Vương Tiệp."
Nói xong cô đi vào, Vương Tiệp hơi sững sốt, rồi cười mắng, "Cái con bé ngốc này, còn khách sáo gì nữa?"
Nhưng mà, nếu không phải vì tính cách của Đỗ Vu Thư, chắc chắn lúc đầu chị sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua những nghệ sĩ khác, chỉ tập trung vào một mình cô.
Vương Tiệp lắc đầu cười, hết cách rồi, cô nhóc này rất được lòng người khác.
Vương Tiệp lấy điện thoại di động ra, gọi cho thợ trang điểm, trợ lý và tài xế, công việc hôm nay chỉ có vậy thôi, đưa Đỗ Vu Thư về nhà được rồi.
Đỗ Vu Thư thay đồ rất nhanh, lúc hai người đi ngang qua hậu trường, thần xui quỷ khiến, Đỗ Vu Thư quay đầi lại nhìn, hậu trường tạm thời dừng quay, Diệp Tĩnh An đang nói gì đó với đạo diễn, người đại diện Vệ Mông của anh khổ sở đứng cạnh, Đỗ Vu Thư chỉ cảm thấy uất ức, lạnh lùng mắng, đáng lắm.
"Cậu nhìn lại cậu đi." Đạo diễn Trương xem đoạn phim vừa quay, tận tình khuyên nhủ anh: "Cậu tư mà xem, đây là tài năng của cậu sao? Ánh mắt của cậu bị sao vậy? Cậu không nhìn thẳng mặt Đỗ Vu Thư được à!"
"Cái này cũng không tới nỗi nào, cậu xem ánh mắt lúc này của cậu đi, dịu dàng lưu luyến, nói còn nghe được, cậu xem lại ánh mắt lúc sau đi, cái gì vậy hả! Tôi nói với cậu nhé Diệp Tĩnh An, ngày mai, nếu không tìm được trạng thái cũ, tôi thật sự sẽ lột da cậu ra!"
Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng cười, không nói gì, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào đoạn phim.
"Cái này, cả cái này nữa." Đạo diễn Trương chỉ vào hình, nói, "Mấy đoạn này cậu làm không tệ, vẻ mặt, động tác đều rất tốt, nhưng mà lúc nhìn thẳng vào mặt Đỗ Vu Thư, cậu lại như vậy! Cứng đờ tới vi diệu, nhìn vẻ mặt này của cậu, người không biết còn tưởng cậu mới gia nhập showbiz đấy!"
Diệp Tĩnh An cười cười, không nói gì.
... Nhìn vào mặt cô ấy, tôi vô cùng hồi hộp.
... Thấy cô ấy coi thường mình, tôi rất khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK