Đúng giữa trưa, mọi người trong nhóm của Đỗ Vu Thư tới nơi tập hợp đạo diễn đã chỉ định trước đó, đầu óc cô liên tục quay vòng, trên đường cũng không đông lắm, Đỗ Vu Thư không dám bước xuống khỏi xe.
Vừa mở cửa xe, hơi nóng đập thẳng vào mặt, khác biệt rõ ràng so với hơi lạnh trên xe, Đỗ Vu Thư đóng của lại theo bản năng, không hề có một chút ý định bước xuống nào, Vương Tiệp im lặng đứng cạnh cô, Đỗ Vu Thư sờ mũi, cố gắng hết sức để mở cửa xe, rồi bước xuống.
"Nóng quá..." Vừa xuống xe, Đỗ Vu Thư không nhịn được than thở, Vương Tiệp đứng cạnh đưa cho cô một chai sữa chua, nói: "Hôm nay ba mươi mấy độ, đã vậy bây giờ còn lại buổi trưa, không nóng mới lạ, vào rừng rồi chắc cũng nhiều cây thôi."
"Hừm..." Đỗ Vu Thư lên tiếng, cô cắm ống hút vào, chậm rãi đi theo sau Vương Tiệp vào khu rừng đằng trước.
Ê kíp và tổ đạo diễn đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn trường quay y hệt ngày hôm qua, thái dương nóng bừng, cô đưa tay lên xoa thái dương. Mọi người ai ai cũng đứng chỉ một chút, mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc Đỗ Vu Thư tới, Diệp Tĩnh An và Đổng Hoa Niên đã tới trước, hai người đang nói gì đó, có vẻ rất thân thiết, Đỗ Vu Thư lên tiếng chào hỏi hai người, tham gia vào cuộc trờ chuyện, thành nhóm ba người.
Đổng Hoa Niên có vẻ đã được nghỉ ngơi sung sướng rồi, nhưng vẻ mày vẫn hơi uể oải, Đỗ Vu Thư cười cười, giả vờ không hay biết gì, cô và Đổng Hoa Niên ít khi giao tiếp với nhau, ngoại hình của anh ta không phải là hoa mỹ nam gì, mà thuộc kiểu mạnh mẽ, lúc mới vào showbiz, anh ta cũng chả có tài nguyên nào tốt, tuy nổi lên với một vai diễn, nhưng cũng không được nhiều người biết tới lắm, đã nhiều năm trôi qua, anh ta không nóng không lạnh sống trong cái giới này, không lên nổi được tuyến ba, trước khi tham gia chương trình này, Đỗ Vu Thư và Đổng Hoa Niên chưa hề xuất hiện cùng nhau, có một sỗ việc vẫn nên giả vờ không biết thì hơn.
Ê kíp chương trình dựng vài cái ô lên, che bớt nắng lại, tốt hơn chút rồi, đợi khoảng năm phút, Mạnh Vân Duệ, Vương Hiểu Thần đã tới, hai người vội vàng xin lỗi Đỗ Vu Thư và ê kíp chương trình, Đỗ Vu Thư ra vẻ không để bụng lắm, rồi bắt đầu chuẩn bị quay.
Mọi người được sắp xếp theo thứ tự ngày hôm qua, tổ chương trình phát manh mối cho mọi người, đạo diễn nói: "Các bạn đã chuản bị salad trái cây rồi, tiếp theo, chúng ta phải mời công chúa Angie tới, công chúa Angie đang ở thành Thiên Không, đem salad tới tay công chúa, sẽ nhạn được sự khen thưởng của công chúa Angie.
"Thành Thiên Không..." Mạnh Vân Duệ há hốc mồm, kêu rên: "Không phải đạo diễn sẽ bắt chúng ta đi trèo cây đó chứ?"
"Đừng quậy nữa." Đỗ Vu Thư buồn bực xoa thái dương, "Chắc đạo diễn cũng không ác nhân cho chúng ta đi trèo cây đâu?"
"Phì..." Diệp Tĩnh An khẽ cười, cẩn thận quan sát Đỗ Vu Thư, khóe miệng hơi cong, "Vậy nữ thần Đỗ nghĩ đạo diễn sẽ bắt chúng ta làm gì đây?"
Đỗ Vu Thư liếc nhìn Diệp Tĩnh An một cái, "Với tính cách của đạo diễn, ít ra cũng sẽ không bắt chúng ta lên núi nhảy dù xuống đâu..."
Đỗ Vu Thư vừa dứt lời, Dương Ngọc Ba sợ hãi ôm đầu, nói lớn: "... Đừng nói nữa! Sợ chết mất!"
Diệp Tĩnh An gật đầu tán thành, trêu chọc nói: "Đúng vậy, nữ thần Đỗ nói ít thôi, lỡ mà linh nghiệm thì chết, nữ thần Đỗ cũng là một cô quạ xinh đẹp mà."
Đám người Mạnh Vân Duệ không nhịn cười được, cậu ta đưa tay ra làm tư thế quạ bay, Vương Hiểu Thần ngây thơ nói: "... Ý là mồm quạ sao?"
Vương Hiểu Thần tung chiêu cuối một cái làm mọi người thi nhau ôm bụng cười, Đỗ Vu Thư khẽ nhướng mày cười nói: "Tôi phải nói nhiều một chút rồi, trận này, thiên vương Diệp nhất định sẽ không lấy được một cái manh mối nào, đã vậy còn biến thành một con quạ đen."
"Là cái con mà không thể bay được ấy." Đỗ Vu Thư nói.
"Ha ha ha ha."
Sau khi vui đùa ầm ĩ, mọi người được ê kíp dẫn vào rừng, nhìn thấy một sợi xích trước mặt, Đỗ Vu Thư cảm thấy không ổn, "Chắc sẽ không bắt chúng ta đeo xích rồi đi đấy chứ..."
"Có khi là bon họ sẽ lấy dây xích khóa cô lại rồi dẫn đi đấy." Diệp Tĩnh An khiêu mày, cười như không nhìn cô.
Đỗ Vu Thư khẽ cười đi lướt ngang qua Diệp Tĩnh An, ngoài mặt cười nhưng còn bên trong thì không: "Thiên vương Diệp nên tự lo cho mình thì hơn."
Đỗ Vu Thư hạ mắt xuống, nói: "Ngoại hình thiên vương Diệp vậy thôi, nhưng chắc chắn là nặng lắm, tuyệt đối đừng để rơi xuống dưới nhé, tôi sợ anh sẽ xuống đó làm bạn với cây cối, không ai cứu anh được đâu."
"Nữ thần Đỗ cứ đùa." Diệp Tĩnh An lưu luyến nhìn Đỗ Vu Thư thêm vài phút, cười nhẹ nói: "Dù sao thì tôi cũng không bị người đại diện lôi tới phòng gym, còn ai kia thì..."
Diệp Tĩnh An cố y kéo dài, "Thì khác rồi ha."
Đỗ Vu Thư: "... Ha ha, thiên vương Diệp, không biết có ai nói anh đáng yêu chưa nhỉ."
Đáng thương không có ai yêu, Đỗ Vu Thư nhíu mũi một cái.
"Có chứ." Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói: "Tất cả mọi người đều nói tôi đáng yêu."
"Thù ra mọi người cũng cảm thấy giống như tôi." Đỗ Vu Thư gật đầu, cô đi lên phía trước vô vai Mạnh Vân Duệ một cái, cười nói: "Vân Duệ, cậu hiểu ý không?"
"Đáng thương không có ai yêu!" Mạnh Vân Duệ thuận miệng nói.
Đỗ Vu Thư không nhịn cời được, cô vỗ vai Mạnh Vân Duệ một cái rồi bỏ đi, để lại một Diệp Tĩnh An xoa xoa cái mũi của mình.
Cái cô này, không thể đáng yêu một chút được sao?
Diệp Tĩnh An bất lực xoa huyệt thái dương, mặc dù bây giờ cũng rất đáng yêu, nhưng đừng hiếu thắng vậy được không?
Nhường anh thắng một lần thì có sao đâu chứ?
Nhưng mà, hình như mỗi lần giành được chiến thắng cô cười rất đáng yêu.
Diệp Tĩnh An khẽ cười một tiếng, nuốt lời vừa tới bên miệng xuống, Đỗ Vu Thư như vậy cũng đáng yêu mà.
"Công chúa nhỏ Angie muốn đưa lễ vật cho mọi người ở thành Thiên Không, mời mọi người tự nhận lấy,trèo lên dây xích, rồi nhận lấy lễ vật mà công chúa đã chuẩn bị.
Dây xích trên cao, tên trên mặt chữ, một sợi dây xích được treo ngược xuống, trong quá trình trèo, phải cố gắng lấy được phong thư treo trên cây, trong phong thư có chứa manh mối có lợi cho mọi người.
Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói: "Đạo diễn, xin hỏi sợi dây xích này cao cỡ nào?"
"Chắc cũng không tới mười mét đâu."
"Dây xích dài cỡ nào?" Diệp Tĩnh An hỏi.
"Tầm bảy mét, tám mét thôi."
"Đạo diễn!" Dương Ngọc Ba giơ tay lên, tức giận nói: "Bây giờ tôi viết di chúc kịp không?"
Đạo diễn ác độc nói: "Không kịp đâu."
"Nào! Các anh em! Không nhịn được nữa thì bùng nổ đi, chúng ta đừng khách sáo với đạo diễn làm gì, lật người làm chủ đi!" Mạnh Vân Duệ vung tay lớn tiếng nói như đang mở một cuộc khởi nghĩa, nói xong, chính cậu ta cũng bị minh chọc cười.
Ôn ào một hồi, đối mặt với sợi xích dài gần mười mét, mặc dù lúc trèo cũng không tới mức đó, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên leo lên tuột xuống trên dây xích như vậy, nhìn dây xích thế này, chắc tốc độ trượt xuống cũng khôn chậm đâu, đã vậy lúc trượt xuống còn phải tìm được phong thư, mới nghĩ thôi đã thấy...
Muốn đánh đạo diễn một trận!
Nhất là đối với hai cô gái như Dương Ngọc Ba và Đỗ Vu Thư đây.
Không biết dựa theo thứ tự gì, Dương Ngọc Ba là ngời đầu tiên, tiếng thét chói tai của Dương Ngọc Ba thật sự có thể dọa một đứa trẻ phải bật khóc, bước xuống khỏi dây xích, Dương Ngọc Ba sắp khóc tới nơi luôn rồi, cầm phong thư trong tay, đầu tóc rối tung, vẻ mặt tái xanh, nhìn vô cùng đáng thương.
Đỗ Vu Thư nắm chặt tay mình, chồng hai tay lên nhau, nhìn gương mặt tái xnah của Dương Ngọc Ba, lúc cô ấy được thả xuống, Đỗ Vu Thư liền đưa cho cô ấy một chai sữa chua, nhỏ giọng an ủi vài câu, rồi đỡ cô ấy xuống.
Dương Ngọc Ba uống một ngụm sữa chua, vẫn còn hoảng sợ nói: "Bây giờ chân em mềm nhũn hết cả rồi..."
"Chân chị cũng nhũn hết cả rồi đây này..." Đỗ Vu Thư được xếp sau, không thấy ổn chút nào.
Người thứ hai là Đổng Hoa Niên, Diệp Tĩnh An nhìn Đổng Hoa Niên như có gì đó đang suy nghĩ, theo thứ tự này, thì người kế tiếp chắc là anh rồi?
Thật là, không an ủi Đỗ Vu Thư được chút nào cả.
Nếu Đổng Hoa Niên làm tốt hơn Dương Ngọc Ba thì sẽ lấy được ba phong thư, nhưng từ lúc lên dây xích, sắc mặt của anh ta đã trắng bệch hết cả, anh ta cười khổ lau mồ hôi nói: "Anh sắp giao xác cho nơi này luôn rồi."
Đạo diên hô lớn: "Diệp Tĩnh An."
Người thứ, quả nhiên là mình.
Diệp Tĩnh An đã hiểu rõ, đi đến cạnh Đỗ Vu Thư, dùng tay áo che lại, cẩn thận nhéo tay áo của Đỗ Vu Thư, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư đã hiểu được ý của Diệp Tĩnh An, bước theo Diệp Tĩnh An đúng nửa bước.
Diệp Tĩnh An khẽ nói: "Chú ý số thứ tự."
"Em có thể làm được."
Chỉ với vài chữ, mà Đỗ Vu Thư cảm thấy được tiêp sức rất nhiều.
Diệp Tĩnh An đột nhiên bước nhanh, khoảng cách hai người xa dần, nhờ tay áo che dấu, Diệp Tĩnh An cầm tay Đỗ Vu Thư, chỉ mấy giây ngắn ngủn, nhưng lại giống như truyền hết sức mạnh của mình cho Đỗ Vu Thư, rồi anh quay đầu lại, khẽ cười với Đỗ Vu Thư, giống như đang gây sự, nhưng trong mắt lại hiện lên sự an ủi và dịu dàng.
Sau đó, anh dứt khoát quay đầu đi, nghiêm túc bước lên phía trước như một chiến sĩ, nhân viên chương trình chạy tới mang trang bị vào cho anh, rồi khóa lại.
Đột nhiên, Diệp Tĩnh An tuột 'bịch' xuống, lúc trượt xuống, anh vẫn không quên quay đầu lại nhìn Đỗ Vu Thư.
Vừa an ủi, vừa khiêu khích.
Đỗ Vu Thư im lặng một chút, nhìn chằm chằm Diệp Tĩnh An, nhìn anh từ đằng sau chẳng đẹp tí nào, trên người toàn là túi rồi trang bị này nọ, bị dây xích treo lên, cánh tay thì được thả thoải mái, để lấy các phong thư, Diệp Tĩnh An lúc giơ tay lên rồi thả tay xuống, không hề giữ hình tượng tí nào, cố gắng lấy mấy phong thư trong không trung.
Rõ ràng là không còn chút hình tượng gì nữa, tóc tai rối tung, tay chân loạn xạ, thế nhưng trong lòng cô, anh vẫn là một anh hùng nhưu cũ.
Tự hào à?
Đỗ Vu Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên có một giọng nói truyền tới, "Đỗ Vu Thư."
Mình là số bốn, số bốn.
Đỗ Vu Thư đột nhiên hiểu được Diệp Tĩnh An phát hiện ra cái gì.