Toàn khu vực đều có thể nghe thấy tiếng của cái loa, Đỗ Vu Thư nhíu mày nói: "Ai thế nhỉ, nhanh vậy."
Đỗ Vu Thư nhìn tầm thẻ bọn họ mới vừa lấy được, bên trong chỉ có một dòng chữ nhỏ.
-- Dưa hấu là đứa bé muốn được bay lên.
"Ý là dưa hấu nằm trên cây à." Đỗ Vu Thư thở dài, "Nóng thật, có tạm nghỉ giữa trận không?"
"Cô có thể tự động rút lui mà." Diệp Tĩnh An âm thầm nói, rồi đột ngột thu lại.
"Diệp Tĩnh An, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?" Đỗ Vu Thư nghiêm túc nói.
"Không thể." Diệp Tĩnh An chắc như đinh đóng cột.
Đỗ Vu Thư giả vờ không nghe thấy, nói tiếp: "Sao anh sống tới giờ được vậy?"
"Cứ mỗi lần anh mở miệng, là lại làm người ta muốn bóp chết anh luôn." Đỗ Vu Thư thành thật nói.
"Tôi nói cô không được hỏi rồi mà, cô còn hỏi tôi như vậy là có ý gì?" Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, "Còn về câu hỏi này, tôi không muốn trả lời."
"Là một người công dân tốt, tôi hoàn toàn có quyền tố cáo xâm phạm quyền riêng tư của người khác!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Hai người tiếp tục đi cùng nhau, vừa đi được mấy bước, lại bắt gặp Đổng Hoa Niên và Dương Ngọc Ba đang đi về phiá này.
Nhớ tới câu gợi ý trên tấm thẻ đầu tiên, Diệp Tĩnh An bắt đầu cảnh giác, anh và Đỗ Vu Thư vẫn chưa biết được sức mạnh của năng lực đặc biệt, vậy thì rất có thể là nằm trong bốn người còn lại, khả năng là Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân rất nhỏ, chỉ có Đổng Hoa Niên và Dương Ngọc Ba là đáng nghi, năng lực đặc biệt của Dương Ngọc Ba không thể coi thường dược.
Nghĩ vậy, Diệp Tĩnh An cúi đầu nói với Đỗ Vu Thư: "Chúng ta mau đi thôi."
Dứt lời, Diệp Tĩnh An như lùi về phía sau, Dương Ngọc Ba thấy bọn họ ở phía xa xa, cười nói: "Hai người trốn cái gì? Khó khăn lắm mới gặp được hai người, hợp tác với nhau được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Diệp Tĩnh An cười nó, đôi mắt hiện lên chút điềm đạm, nhưng hành động lùi về sau vẫn không dừng lại, "Rất vinh hạnh."
"Vậy anh còn lùi về sau làm gì nữa." Đôi mắt Dương Ngọc Ba rực lửa, làm động tác xét xử, hô to nói: "Năng lực đặc biệt!"
Diệp Tĩnh An mỉm cười, lúc này, hai nhân viên công tác sau lưng Dương Ngọc Ba thuần thục đeo mặt nạ lên, kéo Diệp Tĩnh An tới trước mặt Dương Ngọc Ba.
Diệp Tĩnh An: "Excuse me?"
Dương Ngọc Ba đưa tấm thẻ của mình cho Diệp Tĩnh An xem, cô ấy nhìn Đỗ Vu Thư cười híp mắt nói: "Bây giờ anh Diệp đã là người của tôi rồi!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An nhìn dòng chữ nhỏ trên tấm thẻ, xoay người, làm động tác bảo vệ, "Tôi là kỵ sĩ của ngài, sẵn lòng phục vụ cho ngài."
Đỗ Vu Thư: "... What?"
Năng lực đặc biệt, quyến rũ -- Trong phạm vi tầm nhìn, làm động tác xét xử, hô to 'năng lực đặc biệt' là đã kích hoạt, chỉ có tác dụng đối với thành viên nam trong vòng 15 phút, thành viên nam bị 'quyến rũ', đầu tiên với tuyên thệ với chủ, hô to "Tôi là kỵ sĩ của ngài, sẵn lòng phục vụ cho ngài', trong vòng 15 phút, thành viên nam bị 'quyến rũ' phải giúp đỡ chủ một cách vô điều kiện, nhưng chỉ có tác dụng năm lần.
Đỗ Vu Thư trợn mắt há mồm nhìn Dương Ngọc Ba dắt Diệp Tĩnh an đi, tâm trạng bất ổn, bây giờ cô mới nhớ tới mình đang ghi hình, cô lập tức nhìn anh quay phim, ra vẻ ngạc nhiên, đưa hai tay ra, không hiểu nói: "What? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đỗ Vu Thư đưa tay ôm ngực, nói đùa: "Tôi lại bị vứt bỏ nữa à? Đúng là đau lòng quá đi mà."
Đưa lưng về phía anh quay phim, Đỗ Vu Thư thở dài, hít sâu vài cái, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
Chỉ là một cái trò chơi, một chương trình thôi mà, không thể xem là thật được.
Đỗ Vu Thư lạnh lùng cười.
Lúc diễn thì anh ấy và mày còn là người yêu với nhau, hai người bọn mày vẫn là một đôi tình nhân, nhưng sự thật thì sao? Chẳng lẽ mày vẫn nghĩ mày và anh ấy là một đôi à? Chẳng biết cái gì cả!
Đỗ Vu Thư thầm nghĩ, vẻ mặt cô không thay đổi chút nào, cô chọn hướng khác, rồi đâm đầu chạy vào rừng.
Tập một này, cô nhất định phải thắng!
Đỗ Vu Thư tìm được một trái dưa hấu trên cây, quả táo dưới đất, cây quýt bên cạnh vòi nước, lúc tìm được cây quýt, khóe miệng cô khẽ giật, vòi nước chảy thành dòng, đối với cây quýt, thì đây chẳng khác gì một con sông.
Tổ chương trình sáng tạo thật!
Sau đó cô lại tiếp tục tìm được nho và chuối, lấy được một manh mối, mặt trời trên cao chiếu xuống, cả người cô toát đầy mô hồi, đúng lúc đó, tiếng loa lại vang lên lần nữa, "Trò chơi kết thúc, trò chơi kết thúc."
Đỗ Vu Thư thở dài, nhiệm vụ của cô vẫn chưa xong, còn thiếu hai trái nữa.
Được anh quay phim dẫn đường, Đỗ Vu Thư đã về tới khu tập hợp, lúc nhìn thấy Vương Tiệp, cô buồn bã không thôi, sắp khóc tới nơi luôn rồi.
Không biết lúc đó đầu óc cô đi đầu rồi mới đồng ý tham gia chương trình thực tế này?
Chạy trong rừng suốt cả buổi sáng trong cái nắng oi bức của tháng tám?
Excuse me?
Sao tự nhiên mình lại tự ngược đãi mình vậy trời!
Một vài nghệ sĩ đứng ngồi không yên, người đại diện và trợ lý vội vàng đưa canh đậu xanh tới giải nhiệt, còn Đỗ Vu Thư vì 'họ hàng' vừa mới tới thăm vài ngày, nên không thể ăn lạnh được, đành phải uống nước, thảm quá.
Vương Tiệp muốn lấy khăn lau mặt cho cô, nhưng Đỗ Vu Thư mệt mỏi vẫy tay: "Đừng làm nữa, quần áo dính vào người cả rồi, nếu lau nữa thì khó chịu lắm, em phải nhanh chóng hoàn thành để về tắm mới được, không chịu nổi nữa rồi."
Vương Tiệp: "..." Đau lòng quá QAQ.
Quần áo Đỗ Vu Thư dính đầy bùn, cả người đều là mồ hồi, mái tóc lộn xộn nằm trên trán, khuôn mặt ửng hồng, trong móng tay cũng có bùn, cả tay cũng dính một lớp đất, quần ảo chả chỉnh tề tí nào, nhìn vào vô cùng nhếch nhác.
Vương Tiệp đau lòng không thôi, chị trợn mắt nhìn đạo diễn.
Đạo diễn ho khan vài tiếng, quyết tâm không nhìn mấy bộ dạng thê thảm của các nghệ sĩ nữa, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Salad của công chúa Angie vẫn cần một chút gia vị nữa, mà bây giờ, mọi người chỉ có trái cây thôi, vì để công chúa Angie vừa ý khi ăn salad trái cây, nên hy vọng mọi người cố gắng tìm được gia vị."
"Nhiệm vụ tiếp theo là đại chiến gia vị, mọi người đem các loại gia vị đã lấy được về đây."
Một vài nghệ sĩ lập tức suy sụp, vẻ mặt thật sự sắp thành bánh bao chiều luôn rồi, mấy người đại diện cũng đứng ngồi không yên, ào ào đi thương lượng với đạo diễn, bây giờ là đúng giữa trưa, không thể quay tiếp được nữa, nghệ sĩ cũng phải dựa vào cái mặt để ăn cơm mà!
Đạo diễn thấp giọng nói: "Nhiều lắm là nửa tiếng nữa thôi, nhiệm vụ này rất đơn giản, quay xong sớm thì sẽ để mọi người về nghỉ ngơi, buổi tối sẽ không cần phải qua nữa, nếu không buổi tối bắt buộc phải quay tiếp, để bọn họ nghỉ ngơi, rồi chiều nay lại bắt đầu tiếp."
Vài người đại diện nghe vậy cũng miễn cưỡng gật đầu, để đạo diễn quay tiếp.
Giới giải trí rất nhiều người phức tạp, huống chi, ở đây có rất nhiều máy quay, bọn họ không ngu tới nỗi tự mình đi kháng nghị, lỡ bị quay phim quay trúng, thì kiểu gì cũng thành 'lịch sử đen tối' mà thôi, bây giờ, clip nào người ta cũng tùy tiện cắt đầu bỏ đuôi được cả, rất dễ bị hắc, ít làm vài chuyện thì cũng đỡ phiền phức hơn, dù sao thì cũng còn người đại diện nữa mà.
Người đại diện hoặc trợ lý có thể ra kháng nghị, còn bản thân bọn họ nếu tự 'ra trận' thì ý nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Nhìn người đại diện rời khỏi chỗ đạo diễn, trong lòng nghệ sĩ cũng hiểu được đôi chút, hôm nay chắc cũng sắp xong rồi.
Quy định của 'đại chiến gia vị' rất đơn giản, sáu người đều được phát một chén nước màu đen như nhau, bỏ thêm mười loại gai vị vào trong, chỉ cần tìm được năm lọa gia vị trong đó là đã giành được chiến thắng, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất để viết tên năm loại gia vị, nếu viết một cái, sẽ bị loại ngay lập tức.
Đỗ Vu Thư nhìn chất lỏng màu đen trong chén mình, từng giây từng phút trôi qua cô đều muốn chạy bỏ lấy người, nhưng cô không ngừng tự nhủ trong lòng, mày nhất định phải chiến thắng Diệp Tĩnh An, không thể để cái chất lỏng màu đen này đánh bại mày được!
Đỗ Vu Thư đau khổ uống vào, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, thân là một tham ăn 'ngầm', mà cô vẫn không thể chịu nổi cái mùi vị hỗn tạp này được!
Vừa ngọt vừa chua, lại mặn mặn cay cay hiếm thấy, ngũ vị tạp trần (ngọt chua đắng cay) là cái quái gì vậy.
Đỗ Vu Thư không dám uống thử cái thứ hai, cô run rẩy cầm muỗng múc từng miếng lên, tay Đỗ Vu Thư không ngừng run lẩy bẩy, chất lỏng màu đen bên trong đổ hết xuống.
"Phì..." Tiếng cười nhạo quen thuộc truyền tới, Đỗ Vu Thư lạnh lùng nhìn Diệp Tĩnh An, anh cười ngả ngớn, đôi mắt ra vẻ không quan tâm, bình tĩnh uống hai ngụm, rồi cúi xuống viết.
Đỗ Vu Thư: "..."
Đỗ Vu Thư tức giận nghiến răng, rồi một hơi cạn sạch, cả khuôn mặt nhăn nhó lại một chỗ.
Diệp Tĩnh An không nhịn được khẽ cười, bộ dạng này của Đỗ Vu Thư đúng là thật đáng yêu, cứ như một con mèo nhỏ mềm mại đang tủi thân vậy, làm người ta rất muốn bắt nạt, để cô nổi giận.
"Còn năm giây, năm..."
Đỗ Vu Thư vội vàng chạy tới viết chữ, quên mất mình cần phải viết cái gì luôn.
"Bốn, ba, hai, một, mời dừng bút."
"Xin mời giơ bảng theo thứ tự từ trái sang phải."
Đỗ Vu Thư giơ bảng lên, nhìn hai chữ 'coca' to đùng trên bảng của Diệp Tĩnh An, cô thầm cười hả hê.
-- Coca thì làm sao là gia vị được chứ! Diệp Tĩnh An thua chắc rồi!
"Bây giờ công bố đáp án, coca, mù tạc, tiêu, nước ấm..."
Đỗ Vu Thư: "..."
Mẹ nó, đùa với tôi đấy à?
Coca và nước ấm mà cũng được coi là gia vị nữa ư?
Ngoại trừ Diệp Tĩnh An, năm 'thí sinh' khác ai nấy cũng đều há mồm trợn mắt, thua tập thể.
Đỗ Vu Thư bình tĩnh hỏi: "Coca và nước ấm cũng được coi là gia vị à?"
"Gà KFC chả phải cũng dùng coca làm gia vị à? Còn nước ấm, có ai nấu cơm mà không dùng nước ấm không?" Đạo diễn thẳng thừng nói.
Sau khi món salad trái cây đã hoàn thanh, ba cái tên theo thứ tự là Diệp Tĩnh An, Dương Ngọc Ba, Đỗ Vu Thư, mỗi người được lần lượt, ba, hai, một manh mối.
Hôm nay chỉ ghi hình tới đây thôi, đạo diễn nói vài câu cho có rồi giải tán, mấy nghệ sĩ đều bị người đại diện lôi đi, Đỗ Vu Thư cầm điện thoại lên tự sướng, Vương Tiệp hỏi: "Em làm gì vậy?"
"Tự dìm." Đỗ Vu Thư phun ra hai chữ, cô mở Weibo, rồi đăng ảnh lên.
"Em bình tĩnh một chút đi nào!" Vương Tiệp kêu lên.
"Em bình tĩnh lắm mà." Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nói: "Chẳng phải chị đã bảo em phải thường xuyên đăng hình tự sướng lên Weibo sao, đừng ra vẻ nữa được không?"
Vương Tiệp khó khăn nói: "... Chị không có ý như vậy."
"Nói chuyện lật lọng không chịu giữ lời là đáng xấu hổ lắm đó." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
Vương Tiệp: "..."
Sốc nhân hai.
Đỗ Vu Thư vẫn đăng một ảnh lên Weibo.
Đỗ Vu Thư V: Hôm nay tôi có đẹp không? (icon chó) (icon chó) (icon chó) (hình ảnh)
Hình ảnh đương nhiên chỉ là một tấm ảnh xốc xếch không có chút hình tượng nào.
Vương Tiệp nghe thấy tiếng Weibo thông báo, chị vừa mở lên xem, liền cảm thấy trái tim đau nhói.
"Vu Thư." Vương Tiệp bình tĩnh nói, "Em đổi người đại diện khác đi."
"Chị bỏ em!"
Mặt Đỗ Vu Thư không thay đổi gì: "Vì em không đẹp nên chị không thèm em nữa à? Chị đúng là chỉ thích bề ngoài mà không chịu quan tâm tới nội tâm bên trong của em gì cả!"
"Chị là một người nông cạn!"
"Bây giờ em rất đau lòng! Rất đau lòng!"
Bị cắn ngược một nhát như vậy, Vương Tiệp suy sụp: "..."
Đỗ Vu Thư cúi đầu xem cái Weibo vừa phát, lượt share và bình luận đều tăng lên cao, cô theo thói quen mở Weibo của Diệp Tĩnh An lên, đột nhiên nhìn thấy bài post đầu tiên trên trang của anh là --
Diệp Tĩnh An V: Đẹp đẹp đẹp, đúng là người đẹp ( cười cry ) :: Đỗ Vu Thư V: Hôm nay tôi có đẹp không? (icon chó) (icon chó) (icon chó) (hình ảnh)
Đỗ Vu Thư: "..."
Đang khen hay là châm chọc cô vậy?
Đỗ Vu Thư cực kỳ khó chịu.
Đúng lúc này, cô lại nhận được thông báo, Diệp Tĩnh An gửi lời mời kết bạn Wechat với cô.
Đỗ Vu Thư: "Hôm nay bị sao thế?"
Đỗ Vu Thư nhìn lời mời kết bạn gửi tới, cô mới nhớ lúc sáng mình bị Diệp Tĩnh An bỏ rơi không chút do dự gì, mặc dù biết đó là 'năng lực đặc biệt' của Dương Ngọc Ba, nhưng Đỗ Vu Thư thật sự có hơi...
Khó chịu.
Tắt Wechat đi, Đỗ Vu Thư quyết đinh bơ anh một chút, rồi tiếp tục đi lướt Weibo.
Sau mười phút đồng hồ ngắn ngủi, bình luận của Weibo đã lên tới hàng nghìn, Đỗ Vu Thư đọc bình luận bên dưới, cô bỗng bật cười.
Bên Sông Có Đóa Hoa: Nữ thần à, chị sao thế?! Nữ thần, chị sao thế?! Nữ thần, chị sao thế?! (hoảng sợ) (hoảng sợ) (hoảng sợ)
Giày Trên Chân Rất Ẩm: OH MY GOD! Nữ thần à, chị đừng có ngừng 'trị bệnh' nhé! (khóc rống)
Hoa Đỏ Quá Vậy: Nữ thần, chị và nam thần có chuyện gì vậy (hoảng sợ), em cứ nghĩ hai người anh chị cứ cãi nhau chết đi sống lại, nhưng không ngờ hai anh chị lại, hòa, hợp, tới, vậy! Làm! Hòa! Rồi! (hoảng sợ) (hoảng sợ) (hoảng sợ) bây giờ hai anh chị chỉ share Weibo của nhau này nọ thôi, có khi nào ngày mai anh chị lại công bố hai người đang yêu nhau không?
Lúc đọc tới bình luận này Đỗ Vu Thư liền bật cười, cô đưa tay xoa mặt mình, cô bé này đáng yêu thật.
Não bắt đầu hoạt động hết công suất.
Đỗ Vu Thư vui vẻ đọc bình luận, có rất nhiều bình luận vừa đáng yêu vừa thú vị, bọn họ trêu chọc lẫn nhau trên cả Weibo của Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư, ví dụ như là bình luận của 'Ánh mặt trời rất đẹp'.
Ánh Mặt Trời Rất Đẹp: Nữ thần, chị phải nhớ chị, chị là người có gia đình rồi! Không được vứt bỏ 'người trong nhà' bọn em để tìm nam thần ôm ôm ấp ấp đâu đó! Không được đâu nha! (hô to) (hô to) (hô to)
Thanh Thanh Tử Cầm: Dù sao nữ thần cũng đẹp đẹp đẹp thế này cơ mà, đẹp tới nỗi ngây người (trái tim) (trái tim) (trái tim) nên nữ thần không được yêu đương với nam thần được à? (tò mò)
Truyền Thuyết Vả Mồm: CP lạnh lùng nhất trên thế giới dễ thương của tôi, cuối cùng cũng phát đường rồi, phát, đường, rồi! (vui mừng khắp nơi) (trái tim) (trái tim)
Đương nhiên, trong đó cũng có một vài bình luận ác ý, châm chọc Đỗ Vu Thư, thậm chí cũng có một vài bình luận chế giễu cả Diệp Tĩnh An.
Thực ra, cẩn thận mà nói, Đỗ Vu Thư cũng không thuộc nhóm nổi lên vì bị hắc, nói về nhan sắc muốn thì cô có đủ, muốn kỹ thuật diễn xuất cô cũng có luôn, sống khiêm tốn, không đi thảm đỏ để tạo nhiệt, cũng chả dùng scandal để nổi, hình ảnh khí chất đều được, chỉ có điều cô và Diệp Tĩnh An đã cãi nhau suốt nhiều năm trời.
Nếu không phải hậu trường của Đỗ Vu Thư vô cùng cứng rắn, thì chắc cô đã chết trong cái giới này từ lâu rồi.
Cũng vì cãi nhau với Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư cũng bị hắc không ít lần, mà cô chả tham gia show thực tế hay đăng Weibo này nọ, làm người ta luôn thấy cô rất lạnh lùng bí ẩn, nên đương nhiên sẽ bị đám người qua đường hắc thôi, bây giờ Đỗ Vu Thư đăng hình tự dìm mình như vậy, thì chắc chắc kiểu gì cũng có vài bình luận xấu.
Có điều Đỗ Vu Thư giả vờ như không thấy, nhưng khi cô nhìn thấy một bình luận hấp dẫn cô, cô hơi khó chịu.
Một Cái Chân: Lúc trước, cô khiêm tốn, không cãi vả, không làm khó dễ, không tạo nhiệt, không tham gia show bừa bãi, cũng chả dùng scandal để lăng xê mình, nhưng bây giờ thì sao? Cô bắt đầu tham gia show truyền hình, mấy lần tạo nhiệt với Diệp Tĩnh An, cô còn là cái người mà tôi thích lúc trước nữa không? (bái bai) Đúng là giới giải trí không ai là trong sạch, tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ vẫn như trước, nhưng không ngờ cô lại biến thành một người vậy, bước tiếp theo, chắc cô sẽ đi thẩm mỹ lại khuôn mặt của mình rồi tạo scandal với Diệp Tĩnh An chứ gì? (mỉm cười) hâm mộ cô năm năm, bây giờ tôi chính thức trở thành người qua đường, đã gác kiếm, tạm biệt (bái bai)
Bình luận này có hơn hai nghìn lượt thích, được lên top, trở thành một trong những bình luận hấp dẫn, nên chỉ cần liếc một cái là đã nhfin thấy.
Đỗ Vu Thư hơi đau lòng.
Thực ra chuyện này cũng không có gì to tát, fan lúc này lúc khác, khi còn trẻ, ai cũng nói sẽ hâm mộ thần tượng của mình cả đời, nhưng có ai đi được tới cả đời đâu?
Fan chỉ vì những điều này mà hắc mình rồi biến thành người qua đường, dường như là chuyện rất phổ biến.
Đỗ Vu Thư đã vào giới giải trí được tám năm, có rất nhiều fan của cô đã thành người qua đường rồi, rất nhiều ID quen thuộc từng bình luận khi cô mới tạo Weibo bây giờ đã không thấy đâu nữa, cô vẫn cứ nghĩ rồi sẽ thành thói quen, không u buồn nhưng khi đó nữa.
Nhưng bây giờ, lúc đọc tới bình luận này, Đỗ Vu Thư thật sự có hơi đau lòng.
Đỗ Vu Thư thở dài một hơi, rồi tắt Weibo đi, cô biết mình không thể đáp lại được, dù là một lời xin lỗi hay bất cứ câu trả lời nào khác, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ trở thành bạo lực internet, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô đành bỏ qua.
Lúc này, Diệp Tĩnh An vẫn chưa đi, nghe đạo diễn dịu dàng cười lải nhải kế hoạch ngày mai.
"Ngày mai, sẽ có trò chơi trên cao..." Đạo diễn thuận miệng nói.
"Trò chơi trên cao?" Diệp Tĩnh An rùng mình, "Nếu có người sợ độ cao thì sao?"
"Chuyện này thì..." Đạo diễn nhíu mày, "Chắc là cũng qua được thôi? Hơn nữa những người sợ độ cao mà chơi mấy trò như vậy, nhất định sẽ hot lắm đó, người xem đảm bảo thích."
"Không thể bỏ được à?" Diệp Tĩnh An nhíu mày
"Chẳng lẽ cậu sợ độ cao à? Không phải mà, lúc trước cậu chơi mấy trò trên cao rồi, có chuyện gì đâu." Đạo diễn nhìn Diệp Tĩnh An vài lần, rồi cười nói: "Nghệ sĩ sợ độ cao cũng nhiều lắm, nhưng chả phải mới mấy hôm trước, có một nghệ sĩ sợ độ cao có tiếng cũng chơi nhảy dù đó thôi?"
Diệp Tĩnh An khiêu mày, "Nhưng trong dàn khách mời chính thức thật sự có người sợ độ cao."
Đạo diễn buồn cười nói: "Sợ độ cao thì sao? Cũng có phải bị bệnh tim không thể chơi được đâu, ai mà chẳng sợ độ cao chứ? Trò chơi đã được kiểm tra độ an toàn hết cả rồi, công việc của nhân viên chúng tôi là sẽ làm chuột bạch trước, không cần lo lắng vấn đề an toàn đâu."
Diệp Tĩnh An mím môi muốn nói thêm, nhưng đạo diễn lại phất tay, bất lực nói: "Hay là cậu bảo cái người sợ độ cao kia tới nói chuyện với tôi đi, chúng tôi sẽ thương lượng kỹ một chút, nhưng trong dàn khách mời chính thức, hình như không ai có lịch sử sợ độ cao cả."
Diệp Tĩnh An không nói gì, cô gái kia kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu để người khác biết điểm yếu của mình được?
Cô chắc sẽ căng thẳng hơn, rồi tự ép mình thôi.
"Tĩnh An, đừng tạo thêm mấy cái vấn đề này nọ cho chúng tôi nữa, mấy trò chơi này, nhiệm vụ kia, tổ chúng tôi đã nghĩ mấy đêm rồi đó, từng con vít cũng được làm hết sức tỉ mỉ, cấp trên lại hối thúc, áp lực chúng tôi cũng lớn lắm, đừng làm khó dễ cho chúng tôi nữa được không?"
Đạo diễn này và Diệp Tĩnh An cũng thân thiệt với nhau, Diệp Tĩnh An khong nói gì nữa, đành phải gật đầu.
Nhưng Đỗ Vu Thư, hơi sợ độ cao mà.
Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lại hơi đau, cũng không ngủ được, cô chỉ nhắm mắt rồi ngồi đấy thôi, mãi tới khi đến khách sạn.
Cô xuống xe, rồi vào phòn tắm vệ sinh một cái, tùy tiện ăn uống chút gì đó, Vương Tiệp có vài việc phải xử lý, báo cho Đỗ Vu Thư biết trước mình sẽ đi ra ngoài, Đỗ Vu Thư không làm tóc, cô không thích dùng máy sấy, cô thích để tự nhiên hơn, rảnh rỗi không có gì làm cô lại mở Weibo lên.
Đỗ Vu Thư được hoàn toàn tự do không phải làm việc gì cho tới mười giờ sáng ngày mai.
Lúc Đỗ Vu Thư mở Weibo lên, cô chợt phát hiện đã có hơn mười nghìn bình luận trên Weibo của cô, mới ba tiếng trôi qua, mà đã được hơn mười nghìn bình luận rồi, nhanh vậy à?
Đỗ Vu Thư mở bình luận ra xem, nhìn thấy bình luận của 'Một Cái Chân' và 'Yên Tĩnh Cũng Yên Tĩnh' đã lên top, thậm chí cuối cùng còn có một số fan cũng bị lôi vào cuộc chiến, 'Yên Tĩnh Cũng Yên Tĩnh' mạnh mẽ đứng lên bình luận mà không dùng bất cứ từ ngữ thô tục nào đã giành được ciến thắng, nói thật thì chẳng khác gì chiến tranh ngôn từ.
Cuối cùng, 'Yên Tĩnh Cũng Yên Tĩnh' không quên làm một câu chốt thổ lộ với Đỗ Vu Thư, "Nữ thần, cô mãi mãi là một diễn viên giỏi nhất! Cô cứ yên tâm sống theo ý mình đi! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô hết mình (trái tim) (trái tim)"
Đỗ Vu Thư nhớ cái ID 'Yên Tĩnh Cũng Yên Tĩnh' này là một trong những fan tám năm hiếm có của cô.
Từ lúc mới mở Weibo, cô đã thấy ID này bình luận, bài post nào của cô cũng có ID này, cho dù cô chỉ đăng một bài chả có ý nghĩa gì, thì ID này cũng yên lặng gây chú ý với cô.
Đỗ Vu Thư muốn đáp lại chút gì đó, cô đánh một đoạn hồi âm thật dài, rồi lại tự xóa bỏ, bỏ di động xuống dưới, cho qua.
Đúng lúc đó, chuông cửa phòng Đỗ Vu Thư reo lên.
Đỗ Vu Thư nhìn qua mắt mèo, cô không thể tin được người mình nhìn thấy bên ngoài, cô ngạc nhiên mở to mắt nói: "Chờ một chút!"
Cô vẫn còn đang mặc đồ ngủ này!
Vội vội vàng vàng thay quần áo, rồi mở cửa phòng ra, Đỗ Vu Thư đứng trước cửa nhìn Diệp Tĩnh An, nhíu mày lạnh lùng nói: "Có chuyện gì à?"
Đúng là quá lạnh lùng cao quý rồi.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, đôi mắt xếch lên, có vẻ như anh không quan tâm gì cả, "Cách đãi khách của ảnh hậu Đỗ, tại hạ đã được hưởng rồi, thế mà cũng không cho tôi bước qua khỏi cửa luôn à?"
Đỗ Vu Thư cười nói, "Không phải con gì cũng vào nhà tôi được đâu."
"Trong nhà tôi, chỉ chào đón con người mà thôi."
Diệp Tĩnh An: "..."
Đỗ Vu Thư đổi cách nói mình không phải là người, thật đúng là...
Dễ thương quá thể.
"Thực ra đứng ở ngoài thế này tôi cũng không để ý lắm đâu." Diệp Tĩnh An khẽ cười, chọc tức cô nói, "Dù sao tôi cũng không sợ bị người khác thấy mình đâu."
Tôi để ý đấy!
Trong lòng Đỗ Vu Thư ầm thầm 'hỏi thăm' Diệp Tĩnh An một lần, rồi không tình nguyện tránh ra, nói: "Vào đi."
"Có gì thì nói mau đi, không thì đi ra khỏi cửa." Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói.
"Đương nhiên là có chuyện rồi." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Nếu cô không chịu thêm Wechat của tôi, tôi đành phải tự đến đây thôi."
Đỗ Vu Thư quên luôn chuyện Wechat khi nãy, bây giờ bị người ta nhắc tới như vậy cô cũng hơi xấu hổ, đành nói: "Wechat nào? Tôi có thấy gì đâu.'
Cô nói rất suông miệng, giống như cô thật sự không biết gì cả.
Diệp Tĩnh An không thèm so đo chuyện cô có thấy được hay không thấy, nên anh nói thẳng: "Ảnh hậu Đỗ còn nhớ trò đánh cược của chúng ta không?"
"Nhớ." Đỗ Vu Thư không hiểu anh muốn nói gì, nhưng vẫn đáp lại.
"Tốt." Diệp Tĩnh An hài lòng cười, "Vây bây giờ, ảnh hậu Đỗ phải hoàn thành lời hứa rồi."
"Cái quỷ gì vậy?" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trừng lớn mắt, "Tôi không thua sao tôi phải làm?"
"Trong cuộc thi sáng nay, cô đã thua rồi." Diệp Tĩnh An thản nhiên nói, vẻ mặt không thay đổi gì, "Cô thua rồi, thì phải hoàn thành lời hứa, đúng không?"
"Cái quỷ gì thế hả!" Đỗ Vu Thư tức giận nói: "Rõ ràng chúng ta đã cược, người giành được chiến thắng trong tập một có thể yêu cầu người thua làm bất cứ chuyện gì mà, nhưng tập một đã ghi hình xong đâu, thì làm tôi thua được?!"
"Đúng là trong tập một, người thắng có quyền yêu cầu người thua." Diệp Tĩnh An lẳng lặng cười, nhấn mạnh: "Người giành chiến thắng trog tập một."
Đỗ Vu Thư đột nhiên cảm thấy hơi bất an.
"Nói cách khác, chính là giành được chiến thắng trong bất kỳ trò chơi nào của tập một."
"Anh đúng là già mồm cãi láo! Nói chuyện toàn bẫy! Bậy bạ!" Đỗ Vu Thư tức giận nói.
"Sao, cô không phát hiện lời nói của tôi có bẫy à? Lúc trước tự cô đồng ý đánh cược đánh nhé, sao thua rồi lại không nhận?" Diệp Tĩnh An cười giễu cợt, "Tôi không hề bắt buộc cô cược với đâu nhé."
"Anh -- !" Đỗ Vu Thư nổi giận, nhưng không thể nói nên lời, đành nhẫn nhịn cắn răng, hận tới nỗi muốn anh hai bạt tay.
"Cô có muốn nhận không, ảnh hậu Đỗ?" Diệp Tĩnh An cười tươi như hoa.
Đỗ Vu Thư cắn răng không nói gì.
"Vậy là được rồi, tối hôm nay, chúng ta đi hẹn hò thôi." Diệp Tĩnh An cười dịu dàng nói: "5 giờ rưỡi tôi sẽ tới đón cô? Bây giờ còn chưa tới ba tiếng nữa, cô còn hai tiếng rưỡi để chuẩn bị."
Đỗ Vu Thư trừng lớn mắt: "..." Cái quỷ gì vậy?!"
"Mà này, nhớ thêm Wechat của tôi." Diệp Tĩnh An mỉm cười nói, rồi quay đầu mở cửa, nói xong là tốt rồi.
Đỗ Vu Thư đứng đó sững sờ một lúc lâu, cô đưa tay sờ trán mình.
Chẳng lẽ mình bị sốt rồi nên mới thấy ảo giác đó chứ?
Hẹn, hẹn hò?!
Diệp Tĩnh An mời cô đi hẹn hò!!