Tới gần bãi xe, xe từ từ đi chậm lại, nghe có người gõ cửa sổ, Vương Tinh ngạc nhiên hô lên, "Đại thiếu?"
Đỗ Ngôn Tố thản nhiên ngồi vào xe, tao nhã nói: "Đi 'Điều Sắc', tôi đã đặt chỗ rồi."
"Bảo bối vẫn chưa ăn cơm à?"
"Hôm nay mệt lắm sao? Đau đầu không?" Đỗ Ngôn Tố ngồi ở ghế sau, thấy Đỗ Vu Thư nghệch mặt ra, anh ấy ấm áp cười, "Chưa ăn cơm đúng không? Nếu như anh không tới có phải em sẽ đi ngủ luôn không?"
Đỗ Vu Thư sựt tỉnh, không tin nói: "Anh?!"
"Đúng, là anh." Đỗ Ngôn Tố mỉm cười, "Không ôm anh một cái à? Bảo bối nhìn anh lạ lùng như vậy, anh sẽ đau lòng lắm đó."
Đỗ Vu Thư vui vẻ nhào tới, làm nũng nói: "Anh, sao anh lới đây vậy?"
"Anh nhớ bảo bối nhà anh, muốn tới thăm em, không được sao?" Đỗ Ngôn Tố nhẹ nhàng cười nói, đưa vuốt sợi tóc của Đỗ Vu Thư, cảm nhận được sợi tóc mềm mại, anh ấy càng cười sâu hơn, "Không giống người vô tư vô lo như em, lâu rồi không gặp mà cũng không nhớ anh."
"Em có nhớ anh mà." Đỗ Vu Thư nói: "Em nhớ anh lắm luôn đấy!"
"Nhưng em biết anh cũng nhớ em, nên không dám liên lạc cho anh thôi, lỡ như anh nhớ em hơn thì sao?" Đỗ Vu Thư cười híp mắt, xảo quyệt nhưu tiểu hồ ly, "Lỡ mà anh nhớ em ngày đêm không chịu ăn cơm, vậy thì chẳng phải em còn đau lòng hơn à?"
"Toàn nói ngon nói ngọt để dỗ anh." Đỗ Ngôn Tố khẽ thở dài, vẻ mặt dịu dàng không ít, anh ấy nhẹ nhàng ôm Đỗ Vu Thư, bất đắc dĩ cười nói: "Nhưng mà hết lần này tới lần khác anh đều phải giơ tay đầu hàng, vậy phải làm sao đâu?"
Cũng đã trễ rồi, bầu trời chiều bên ngoài không còn sáng nữa, giọng nói của Đỗ Ngôn Tố dịu dàng, trong xe hơi tối, ánh sáng tình yêu ấm áp phá vỡ màn đêm đen kịt, để hiện ra một chút tia sáng dịu dàng.
Đỗ Vu Thư nhào vào lòng Đỗ Ngôn Tố, đã lâu lắm rồi Đỗ Ngôn Tố mới dịu dàng như vậy, anh ấy vuốt ve sống lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Anh ở đây."
Lời nói chỉ ngắn gọn vậy thôi, nhưng lại rất có hiệu lực.
Nếu mà một người khác nói câu này với Đỗ Vu Thư thì đã khác nhau rồi.
Chạy qua dòng màu, đi qua xương tủy, tim liền tim, tay trong tay, đó chính là sức mạnh của máu mủ không bao giờ phá vỡ được, đây chính là anh trai của cô, thương cô, cưng chiều cô, chăm sóc cô, xem cô như là trái tim che chở trong lòng bàn tay, anh trai sẽ không bao giờ làm cô phải đau lòng.
Cô tin tưởng anh ấy, cũng như tin tưởng chính bản thân mình, cô tình nguyện dựa vào anh, ở cạnh anh, cô chỉ như một đứa trẻ sơ sinh, không cần phải quan tâm bất cứ thứ gì, cũng chẳng cần phải nghi ngờ, lo lắng, hay cẩn thận từng li từng tí.
Đây chính là anh trai của cô.
Người anh trai duy nhất của cô.
Kẻ cả khi hai người ở hai nơi, thì cô vẫn là em gái duy nhất của anh ấy, cô em gái quan trọng nhất mà anh ấy đã cẩn thận nâng niu trong tay như bảo bối.
Đỗ Ngôn Tố mỉm cười vuốt ve mái tóc Đỗ Vu Thư, mang theo sự an ủi dịu dàng, nhưng đôi mắt lại vô cung lạnh lùng, nhìn odnfg xe phía trước, Vương Tiệp nghiêm túc lái xe, tuyệt đối không nhìn đằng sau qua kính chiếu hậu.
Trợ lý nhỏ ngồi ở sau, tự khóa mình trong bóng tối, hận không thể tự ném mình thẳng ra cửa sổ, cũng không dám để Đỗ Ngôn Tố nhìn tới mình.
"Anh..." Đỗ Vu Thư dụi mắt, giọng nói hơi khàn, như đang làm nũng, cô nắm chặt góc áo của Đỗ Ngôn Tố, gương mặt ửng hồng, "Em đói rồi, em muốn ăn mì cà chua trứng gà, anh tự làm."
"Được được được." Đỗ Ngôn Tố cười dịu dàng như nước, "Nấu cho em, nấu cho em."
"Nên là, ảnh hậu Đỗ Vu Thư, em buống áo của anh ra được không?" Đỗ Ngôn Tố hơi trêu chọc, "Nếu co Đỗ cứ kéo thế này, chắc anh phải chạy bộ khỏa thân trên đường rồi."
"Không đâu." Đỗ Vu Thư cúi đầu nói: "Em nào có mạnh tay như vậy chứ."
"Được rồi, em không có." Đỗ Ngôn Tố hùa theo, "Là anh tự làm, không liên quan gì tới ảnh hậu Đỗ, hài lòng chưa?"
"Cái này cũng không tệ."
Xe nhanh chóng ngừng lại, Đỗ Ngôn Tố bước xuống xe trước, rồi xoay người cúi đầu, anh ấy cười khẽ: "Không biết tại hạ có vinh hạnh được mời ảnh hậu Đỗ ăn một bữa cơm không đây?"
Anh ấy mỉm cười, sau lưng như sáng bừng lên, nhìn vô cùng ấm áp.
"Nể mặt anh đấy." Đỗ Vu Thư hừ nhẹ, cô giãn mày ra, vừa dịu dàng, vừa tươi cười làm nũng.
Cô đặt tay mình lên tay anh ấy, Đỗ Ngôn Tố dịu dàng dìu cô xuống, dẫn cô vào 'Điều Sắc', đồng thời đưa tay ra hiệu cho tài xế, bảo họ có thể đi về được rồi.
Đúng lúc Vương Tiệp chạy xe đi, một chiếc xe màu đen khác lại đi vào, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn cùng với cái kính mát.
Đỗ Ngôn Tố đặt một phòng vô cùng trang nhã, 'Điều Sắc' không có phòng riêng, nhưng dù sao đẹp đẽ tráng lệ, rèm châu ngọc xuyến, họa mộc cỏ trúc, ngăn cách thành mỗi một khu nhỏ, vô cùng kín đáo, Đỗ Ngôn Tố mỉm cười nhìn cô.
Đỗ Vu Thư rất thích nhà hàng kiểu Trung Quốc, thích ăn rau nhà xào, ăn hải sản, Đỗ Ngôn Tố là anh ruột của cô, đương nhiên cũng rất hiểu ý cô, anh ấy gọi hai ba món mà Đỗ Vu Thư thích ăn, rồi cái nút thực đơn lại, nói với phục vụ: "Cứ vậy trước đi, rồi nếu cần thêm gì nữa tôi sẽ gọi."
"Còn nữa, phòng bếp ở đâu?"
Người phục vụ cảm thấy hơi kỳ lạ, rồi chỉ về một hướng, hỏi: "Xin hỏi, ngài..."
"Tôi muốn mượn tạm phòng bếp một chút." Đỗ Ngôn Tố khẽ vuốt cằm, khuôn mặt hơi vui vẻ, "Trong nhà có cô công chúa nhỏ, nên tôi muốn lấy lòng một chút mà thôi."
Mặt Đỗ Vu Thư đỏ ửng, cô trừng mắt liếc anh ấy, rồi nói với phục vụ: "Không có chuyện đó đâu, cô cứ đi trước đi, cảm ơn."
Người phục vụ khó hiểu nhìn hai vị khách trước mắt, cuối cùng, Đỗ Ngôn Tố cũng ra hiệu xuống đi, rồi mang theo thực đơn ròi.
"Sao vậy, sao tự nhiên không muốn ăn mì cà chua trứng gà nữa rồi?" Đỗ Ngôn Tố cười: "Cũng đúng, so với đầu bếp chuyên nghiệp, anh cũng đâu có làm bằng người ta được, em không thích cũng đúng."
Nói xong, anh ấy tiếc nuối phất tay.
"Hừ, tối nay anh phải làm lại cho em đấy, để em có một bữa ăn khuya nữa!" Đỗ Vu Thư chép miệng, khuôn mặt dịu dàng, "Đừng hòng em sẽ bỏ qua cho anh."
"Được rồi, bảo bối nhà anh ốm như vậy, đúng là nên ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể."
"Ốm à?" Đỗ Vu Thư mất hứng bĩu môi, "Vậy mà hồi chiều còn có người chê em mập đó."
"Hình như cũng hơi mập thật." Đỗ Vu Thư nhéo eo của mình, hơi nản lòng nói.
"Nói bậy ba gì đó." Đỗ Ngôn Tố nhíu mày, đưa tay rót trà cho Đỗ Vu Thư, "Em ốm tới vậy rồi, còn mập cái gì nữa hả? Ai nói đấy, để anh xem thử cậu ta có thành cây đũa chưa? Ôm như vậy mà còn có người chê nữa à?"
"Toàn nghe người ta nói bậy bạ."
Đỗ Vu Thư bị chọc cười, cô vuốt cằm nói: "Đó là tại vì anh bao che khuyết điểm của em, nên anh mới thấy vậy thôi."
"Anh không che cho em thì còn biết che cho ai nữa đây?" Đỗ Ngôn Tố ngạc nhiên trừng mắt, "Bảo bối, em không cần anh nữa sao?"
"Anh sẽ đau lòng lắm đây." Đỗ Ngôn Tố đau lòng nói.
Đỗ Vu Thư mỉm cười, Đỗ Ngôn Tố cúi đầu nhấp trà, rồi ung dung đặt xuống, anh ấy thờ ơ nói: "Bảo bối, em và Diệp Tĩnh An đóng cùng một bộ phim có vui không?"
Đỗ Vu Thư hoảng sợ, nước trong ly hơi trào ra ngoài, Đỗ Ngôn Tố nói nhỏ: "Sao lại bất cẩn như vậy? Có nóng không?"
Tuy nói vậy thôi, nhưng anh ấy lại lấy khăn tay lau cho cô, Đỗ Vu Thư gượng cười nói: "Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
"Cả nước ai cũng biết em và Diệp Tĩnh An không hợp nhau mà?" Đỗ Ngôn Tố hơi nhấn mạnh: "Lần này biết em đóng phim với cậu ta, anh còn lo lắng suốt mấy ngày liền, bây giờ hai đứa lại cùng nhau tham gia một show truyền hình, mấy show như vậy còn dễ bị thương hơn, anh cũng thấy lo lắng cho em hơn."
Đỗ Ngôn Tố nhìn Đỗ Vu Thư, anh ấy bình tĩnh quan sát phản ứng của cô, chỉ cần một vài giây, Đỗ Vu Thư đã phản ứng lại kịp, cô bất đắc dĩ cười nói: "Mấy tin giải trí báo lá cải như vậy mà anh cũng tin à? Lá cải thì cũng chỉ là lá cải mà thôi, quan hệ của em và Diệp Tĩnh an cũng có tệ tới vậy đâu chứ?"
Nghĩ một chút, Đỗ Vu Thư nói tiếp: "Anh ấy là người đáng tin cậy lắm đấy, không làm ngáng chân việc gì đâu."
"Vậy là tốt rồi." Ngón tay Đỗ Ngôn Tố lướt qua tách trà, cười nói: "Công việc vui vẻ không? Mệt không? Nếu mệt thì đừng nhận nhiều quá, con gái con đứa trong nhà, làm việc mệt tới vậy mà không cho anh đau lòng à?"
"Được rồi, anh." Đỗ Vu Thư bất đắc dĩ cười nói: "Anh nói câu này 180 lần rồi đó, em thuộc hết cả rồi này!"
"Em đi rửa tay chút, anh đợi em xíu nhà."
Nói xong, Đỗ Vu Thư xoay người rời đi, Đỗ Ngôn Tố nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng, anh ấy khẽ cười ra tiếng, đứng lên, đi tới một bàn ăn được gỗ trúc ngăn lại, anh ấy đưa tay gõ lên mặt bàn, cười nói: "Thiên vương Diệp Tĩnh An, đi thoe chúng tôi lâu như vậy, có thấy mệt không?"
Tuy miệng thì cười, nhưng trong đôi mắt chỉ có lạnh lẽo, không hề có chút ý cười nào.
"Không mệt." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, "Cảm ơn anh đã quan tâm."
"Thú vị." Đỗ Ngôn Tố nhếch mép cười, anh ấy nhìn chằm chằm Diệp Tĩnh an, đột nhiên nói: "Diệp Cẩm Thiêm là cái gì của cậu?"
Không cho Diệp Tĩnh An cơ hội nói chuyện, Đỗ Ngôn Tố lạnh lùng nói: "Anh cả?"
"Vậy thì ngại quá." Đỗ Ngôn Tố cúi đầu cười nói, đôi mắt hời hợt để lộ sự lạnh lùng và nguy hiểm trước nay chưa từng có, giọng nói đè thấp, anh ấy gằn từng chữ một, "Nghe này, nhóc con, cậu cách xa cục cưng nhà tôi một chút đi."
"Cậu, không xứng với cục cưng nhà tôi đâu."