Không khí yên lặng như chết.
Vương Tiệp và Vệ Mông lúng túng nhìn nhau, rồi tự giác đi ra đứng canh chừng bên ngoài, để lại không gian cho hai người.
"Vì sao?"
Diệp Tĩnh An hỏi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, muốn nhận được một câu trả lời.
"Sao lại không muốn công khai?"
Diệp Tĩnh An hỏi lại lần nữa, anh vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Đỗ Vu Thư.
"Không có lý do gì." Đỗ Vu Thư im lặng một chút rồi tránh ánh mắt của Đỗ Vu Thư, cô chỉ thờ ơ nói tiếp: "Em chỉ không muốn công khia mà thôi."
Vì sao à? Chẳng lẽ bây giờ cô phải nói mình lo lắng cảm thấy không an toàn sao? Nói chuyện mà mình nghi ngờ? Hay phải nói gì mà mình đang lo lắng đây?
Cô không muốn mình phải yếu lòng trước mặt anh.
"Sao lại không muốn công khai."
Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sâu, rồi lặp lại lời nói.
"Em nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết, tại sao em không muốn công khai?"
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, anh không hiểu sao cô lại không muốn công khai, chẳng lẽ công khai xong thì không còn yêu được nữa à? Hay cô nghĩ sẽ chẳng có ai chúc phúc cho bọn họ cả? Vậy tới lúc kết hôn rồi sinh con, Đỗ Vu Thư cũng không có ý định công khai sao?
"Vì sao?"
Diệp Tĩnh An nhìn cô, giọng nói lạnh lùng, cố chấp muốn có được đáp án.
Vì sao không công khai à? Là hối hận ư? Hay cô không muốn quen mình?
Không chấp nhận mình sao?
Hay là vì lý do khác? Nhưng tại sao lại không chịu công khai?
Hai người quen nhau, bước tiếp thì phải công khai thôi?
Trong giới giải trí này, bọn họ đã định được vị trí của mình rồi, khó mà bị người khác ảnh hưởng tới, công khai chuyện tình cảm cũng chả mất mát thứ gì, ngược lại, những báo đài nào muốn tung tin đồn cũng đều phải suy nghĩ kỹ lại, nếu không cẩn thận thì dễ mang danh tiêu tam lên đầu lắm, đã vậy nếu quan hệ xã hội bị sai sót, ít nhiều gì cũng sẽ có vài thứ bị tổn thât.
Tại sao lại không muốn?
Đỗ Vu Thư không trả lời, trong lòng Diệp Tĩnh An chợt nóng bừng, xen lẫn chút đau đớn trong tim, như vừa bị một con thú cào ngang, nỗi đau làm anh hơi sững người, anh đi tới phía trước, nắm chặt vai Đỗ Vu Thư, gằn từng chữ: "Nói cho anh biết, vì sao?"
"Nhìn vào mắt anh, nói anh biết, sao em lại không muốn công khai."
Im lặng.
Im lặng tới đáng sợ.
Đỗ Vu Thư không mở miệng, cũng chẳng trả lời, chỉ giữ sự im lặng cho mình.
Diệp Tĩnh An mệt mỏi rũ tay xuống, anh cũng im lặng.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Tĩnh An mới bình tĩnh lại, xoay người rời đi nói: "Anh hiểu rồi."
Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh nhìn Đỗ Vu Thư vẫn dịu dàng lưu luyến như cũ, anh đã yêu thầm cô gái này suốt mười mấy năm trời, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô trong giới giải trí, anh thật sự rất vui sướng, tới mức anh không thể diễn tả nổi.
Nhưng anh đã sai rồi, cô gái mà anh thích, lại không hề thích anh.
"Anh không làm phiền em nữa, tạm biệt."
Diệp Tĩnh An chậm rãi đi tới cửa, anh nắm chặt ngón tay, cúi đầu hỏi: "Em không giữ anh lại sao?"
Vẫn là sự im lặng đó.
"Được rồi, anh đã hiểu."
Mọi hi vọng đều tan biến như bọt biển, Diệp Tĩnh An lạnh lùng rời đi.
Anh đi rồi.
Đỗ Vu Thư ngồi trên ghế dựa, trong đầu chỉ có mỗi thông tin này.
Anh đi rồi.
Đỗ Vu Thư đau khổ cười.
Vương Tiệp và Vệ Mông đứng bên ngoài nhìn thấy Diệp Tĩnh An đằng đằng sát khí đi ra, hai người sững sờ, Diệp Tĩnh An chỉ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, ánh mắt như băng không có chút cảm xúc nào, hai người vô cùng ngạc nhiên, Vệ Mông vội vàng đuổi theo.
Vương Tiệp vội vàng mở cửa phòng nghỉ ra, nhìn Đỗ Vu Thư hồn bay phách lạc ngồi trên ghế, chị đau lòng vô cùng, khóa cửa lại, chị cẩn thận ôm Đỗ Vu Thư trong lòng, hỏi: "Sao em lại không muốn công khai?"
Đỗ Vu Thư nhìn chị cười khổ, trong mắt có vài giọt nước trong suôt.
Vương Tiệp đau lòng tới mức không thể diễn tả nên lời!
"Vương Tiệp, em và anh ấy..." Giọng nói của Đỗ Vu Thư không hề run rẩy, "Em và anh ấy, không hợp nhau..."
"Không hợp?!" Vương Tiệp cất cao giọng, "Không hợp cái quái gì?! Em đang nói bậy bạ gì vậy! Chị cho em biết, Vu Thư, nếu em đã thích rồi thì phải theo đuổi tới cùng, hai đứa cũng đã quen nhau cả rồi, còn nói cái gì mà không hợp nữa?!"
"Nếu em dám thì hãy tự nói với mình đi!" Vương Tiệp tức giận chỉ vào ngực cô nói: "Nói với nó đi!"
"Vương Tiệp..." Đỗ Vu Thư nghẹn ngào, cô lắc đầu, cúi đầu nói: "Bọn em..."
"Em đừng xem chị là đồ ngốc, Đỗ Vu Thư." Vương Tiệp lạnh lùng nói: "Những chuyện những của các em, chị đã thấy nhiều rồi, chị lớn hơn em mười tuổi đấy, Đỗ Vu Thư!"
"Em nghĩ em đã giấu diễm kỹ càng lắm à? Chỉ là chị không muốn nghĩ theo hướng đó mà thôi! Nói đúng ra, là chị thật sự không muốn nhẫn tâm nghĩ tới!" Vương Tiệp hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, "Chị không biết vì sao, hai em lại trở mặt với nhau, nhưng chị có thể xác định, lúc ở đoàn phim 'Hiền Vương', em có biết cái gì là yêu đơn phương không, Thư Thư?"
"Yêu đơn phương chính là, em không hề biết biết, lúc nào cũng chú ý tới cậu ta.
"Lúc tuyên truyền 'Hiền Vương', đó là lần đầu tiên em tham gia tuyên truyền cùng cả đoàn phim, sau đó lúc hai đứa đã quen nhau, chị có xem lại đoạn clip ngày hôm ấy, Thư Thư, em lừa được mọi người, nhưng em không thể nào lừa được chính mình đâu."
"Đối với một người mà em không thích, thậm chí là không thèm để ý, em cũng chẳng bao giờ muốn châm chọc người ta quá hai câu, em là người nội tâm, lúc chị vừa dẫn dắt em một năm, những gì em nói hằng ngày với chị, chị có thể đếm được trên đầu ngón tay, em không hề thích nói chuyện tí nào."
Vương Tiệp im lặng nhìn cô, "Nhưng em và Diệp Tĩnh An lại cãi vả suốt tám năm trời, nói nhiều tới mức cả chị cũng không thể đếm được nữa."
"Em thích cậu ta, đúng không?"
"Em đã thích cậu ta tám năm rồi, tại sao cuối cùng lại muốn buông tay hả, Thư Thư?"
Vương Tiệp ngồi xổm xuống, đối diện mặt cô, ánh mắt mềm mại như nước, chị đau lòng, "Em thích cậu ta tám, khó khăn lắm mới được ở bên cậu ta, cuối cùng em lại quyết định bỏ đi, em thật sự buông tay được à?"
"Thư Thư, em có buông tay được không?"
"Như vậy thì sao!" Đỗ Vu Thư đột nhiên thét lên, lồng ngực phập phồng liên tục, "Anh ấy có thích em đâu!"
"Em thích anh ấy thì đã sao?! Trên thế giới này có tới trăm nghìn người thích anh ấy! Ai anh ấy cũng có thể đáp lại tình cảm được sao?! Không thể!"
"Chị có biết anh ấy nói em thế nào không?! Anh ấy nói em chỉ biết dựa vào mấy mối quan hệ ngu xuẩn mà thôi!"
"Anh ấy vốn không hề yêu em!"
"Anh ấy yêu em à? Yêu em cái gì?! Bởi vì trên đời có rất nhiều người thích anh ấy, nên anh ấy mới không từ chối tình cảm của một người anh ấy ghét sao? Đây cũng không phải là phim tình cảm giả tạo nào cả!"
"Đây là đợi thực! Đây là đời thực! Chị nói cho em biết, anh ấy yêu em vì cái gì?!"
"Anh ấy thích một Đỗ Vu Thư chỉ biết chống lại anh ấy suốt tám năm qua sao? Nhưng Đỗ Vu Thư đó chỉ là vai diễn của em! Là em đã lừa anh ấy! Em vốn không hề ghét anh ấy! Em chỉ hy vọng một điều, rằng anh ấy có thể nhớ em thật kỹ!"
"Vậy rốt cuộc anh ấy thích ai? Người anh ấy thích thật sự là em sao?!"
"Không! Cái đó không phải là thật lòng đúng không? Là yêu hay chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi? Có phải vì chiếm không được mà sinh ra lòng ham muốn không? Có phải anh ấy có hứng thú với người đầu tiên từ chối anh ấy không?!"
"Vậy thì là thích một con cún hay là thích một con mèo? Thích búp bê hay ưa món đồ chơi khác?"
"Đó không phải là tình yêu!"
Đỗ Vu Thư rống xong, kinh hồn bạt vía ngồi xuống ghế, cô đưa hai tay lên che mặt, giọt nước mắt che qua kẽ tay, "Vương Tiệp."
Giọng nói của cô mệt mỏi, vô cùng đau lòng, "Anh ấy yêu em à? Yêu em vài ngày? Hay về tháng? Sau khi biết khuôn mặt thật của em, anh ấy sẽ vẫn yêu em sao? Công khai rồi, nếu sau đó chia tay thì phải làm sao đây?"
"Nếu không có được, sẽ không nhung nhớ, không khổ sở ghen tị, bọn em quen nhau, em không còn nhịn nổi những cảm xúc đó nữa."
"Nếu còn khai thì thì sao? Công khai rồi chia tay thì phải sao đây?" Đỗ Vu Thư khẽ cười nói: "Lúc đó, chắc em sẽ còn khó coi hơn những cô gái bị chồng mình ruồng bỏ."
"Thư Thư..." Vương Tiệp im lặng thật lâu mới nói: "Sao em không tin tưởng vào tình cảm của mình một chút? Cả Diệp Tĩnh An nữa, sao em không chịu thử tin tưởng cậu ta mộ lần?"
"Vậy chị nói thử cho em biết." Đỗ Vu Thư cười thắm thiết, "Chị nói cho em biết... Làm sao để em có thể tin tưởng anh ấy đây."
"Chị nói cho em biết... Làm sao để em có tin tưởng anh ấy đây."
Vương Tiệp á khẩu không trả lời, chị lẳng lặng nhìn Đỗ Vu Thư cười.
Khắp phòng im lặng.
Mấy phút sau.
Đỗ Vu Thư dường như đã tỉnh táo lại, cô lấy khăn giấy lau mắt, nhìn Vương Tiệp, rồi khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu nói: "Không sao đâu, Vương Tiệp."
"Không nhận được thì không nhận được, nếu vậy thì sẽ không sợ mất nữa, vậy cũng tốt."
Đã không có ngay từ đầu, hay có rồi mà để mất, cuối cùng rồi, kết quả nào sẽ đau lòng hơn?
Đỗ Vu Thư không biết.
Nhưng cô tình nguyện xem như chưa từng có, cũng không chấp nhận cuối cùng lại mất đi, nếu cứ sống mãi ở địa ngục mà chưa bao giờ chạm tới thiên đường đẹp dẽ, vậy thì không cần phải mong chờ thứ gì, còn nếu từ thiên đường mà rơi xuống địa ngục, nhưng vậy cô sẽ mãi đấu tranh với oán hận mà thôi.
Đỗ Vu Thư nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn đau đớn như cũ.
"Tĩnh An..." Từ lúc ra khỏi phòng Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An luôn đáng sợ như vậy, Vệ Mông cẩn thận nói, "Đừng quá đau lòng."
"Tôi không đâu lòng." Diệp Tĩnh An khẽ động môi, bình tĩnh nhấn gọi một số, "Anh, anh tra giúp em Hạ Ngưng Hoa đang ở đâu, chắc chắn cô ta vẫn đang ở trong thành phố này."
"Đừng hỏi vì sao, em chỉ muốn đi xác thực một chuyện."
"Cô ta đã chọc tới em."
Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói, giọng nói làm thời tiết tháng tám dù có oi bức nhưng cũng phải lạnh người.
Số 23 đường Ngô Đồng, quán bar 'Bầu Trời'.
Diệp Tĩnh An lạnh lùng xông tới, Hạ Ngưng Hoa ngạc nhiên nhìn anh, cô ta muốn bỏ chạy, nhưng lại bị nhóm người chặn lại, Diệp Tĩnh An thản nhiên cầm lấy điện thoại trên giường của cô, trong giây lát, đôi mắt anh nhiễm màu máu, nổi giận đùng đùng.
"Rốt cuộc thì cô đã nói gì với Đỗ Vu Thư hả?"
Lúc nói câu này, giọng nói của Diệp Tĩnh An vẫn rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt anh, lại lộ ra một con ác quỷ tàn nhẫn muốn ăn thịt người.