"Cắt -- !!" Đạo diễn Trương ném kịch bản xuống đặt, vẻ mặt phấn khởi mà đỏ rần lên, "Rất đẹp đẽ! Rất tuyệt vời!"
Nói xong, đạo diễn Trương vỗ tay, các nhân viên cũng lần lượt vỗ theo, mặt Đỗ Vu Thư hơi ửng hồng.
"Rất hoàn hảo." Đạo diễn Trương không nhịn được mà phấn khởi, "Vô cùng tuyệt vời, y hệt cách diễn mà tôi muốn, chính là cái cám giác này." Đạo diễn Trương cố gắng biểu đạt ra tất cả, ngón tay giơ hẳn lên, "Chính là sự hoàn hảo lộng lẫy trong bóng tối này, là cái cảm giác này, tôi không nói nên lời nữa rồi."
Đạo diễn Trương thất bại cúi đầu xuống, ánh mắt vui vẻ nhìn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư, "Nhưng mà hai ngời lại diễn được nó, rất tuyệt vời, rất hoàn hảo, bây giờ tôi muốn cái cảnh đó phải được tái hiện một cách hoàn mỹ."
Đỗ Vu Thư ngại ngùng mỉm cười, cúi đầu thật sâu, "Cảm ơn đạo diễn Trương."
"Tổ đạo diễn đã bắt đầu công đoạn hậu kỳ các cảnh quay của thành phố B rồi, chỉ còn mỗi chiến trường ở thành phố Z thôi." Đạo diễn Trương cười nói: "Tối nay, lầu ba 'Lam Vũ' phòng bao 'Thanh', tôi mời mọi người!"
"Ớ!"
"Đạo diễn Trương vạn tuế!"
"Đạo diễn Trương, good job!"
"Các anh em, chúng ta ăn cho chết đạo diễn Trương luôn đi!"
Cả tổ đạo diễn cười ồ lên, hôm nay là cảnh quay cuối cùng của thành phố B rồi, ở giữa còn một đoạn ngắn phải quay trong rừng nữa, sau đó tổ đạo diễn có thể hậu kỳ cả phim rồi, Đỗ Vu Thư cười nhẹ nhõm.
Người kế bên hôm nay yên lặng một cách kỳ lạ, Đỗ Vu Thư theo bản năng liếc qua nhìn, chỉ thấy ngón tay trắng nõn của Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng vuốt gò má của mình, trong lòng chút đắc ý không nói rõ thành lời.
-- Đó chính là nơi mà Đỗ Vu Thư đã hôn nhẹ qua.
Ấm áp, mềm mại, mang theo chút ngây ngô của nụ hôn.
Anh nhẹ nhàng sờ má mình, mềm mại mà ngắn ngủi, bọn họ dựa vào nhau rất gần, anh có thể ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt trên người Đỗ Vu Thư.
Hoa mai lay động, tự nhiên mê hoặc.
Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần yên tĩnh đứng ở đâu đó, cũng đã hấp dẫn được anh rồi.
Cãi nhau kịch liệt, cười chế giễu, tất cả chỉ dùng để che dấu, cả tài năng của mình cũng để che đi cái động tâm kia.
Mình là diễn viên mà, diễn trong, diễn ngoài, ở đâu cũng diễn, có thể diễn bất cứ nơi đâu, đem tất cả mọi thứ giấu chặt trong lòng, ngay cả chính mình còn bị bản thân lừa nữa là.
Nhưng cuối cùng vẫn bị cô trêu chọc.
Chỉ là một động tác đơn giản trong cảnh quay, nhưng lúc đôi môi mềm mại kia động vào má anh, Diệp Tĩnh An có thể nghẽ rõ tiếng tim đập.
Hùng hồn, mạnh mẽ, sức sống dào dạt.
Trong khoảnh đó, anh hơi mê muội.
Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An vài lần, thấy vẻ mặt anh hình như không được bình thường lòng, cô đột đột nhiên cảm thấy xấu hổ và tức giận, cô dùng tay chà sát môi mình, Vương Tiệp nhào lên cười nói: "Cục cưng giỏi quá đi."
Vừa đúng lúc phá hành động của Đỗ Vu Thư, sau đó kéo cô ra hậu đài.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, không ngờ cô gái vừa trêu chọc mình kia, lại ghét mình như vậy.
Đúng là, vô tình quá mà.
Diệp Tĩnh An xoay người, vẻ mặt không thay đổi đi vào phòng nghỉ, nhìn cũng không khác gì bình thường mấy, nhưng Vệ Mông ở cạnh anh, lại có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Vương Tiêp hi hi ha ha vỗ đầu Đỗ Vu Thư, cười nói: "Sáng mai 10 giờ rưỡi em phải lên máy bay, buổi chiều thì phải gặp mặt các thành viên và bắt đầu quay, lần đầu quay chương trình thực tế, sẽ khó khăn đó."
Bây giờ khách mời cố định vẫn chưa quen với nhau lắm, nhất định sẽ hơi ngại ngùng, quay có được hay không còn phụ thuộc vào ý thức của khách mời cố định nữa, nhưng tới giờ phút này, độ ăn ý của mọi người vẫn chưa có gì.
"Cục cưng diễn hay quá." Thấy Đỗ Vu Thư vẫn chưa lấy lại tinh thần, Vương Tiệp cười ha hả đổi đề tài, "Lúc nãy ở ngoài, chị cũng bị cục cưng thu hút luôn đó!"
"Nếu lúc trước em không..." Đỗ Vu Thư hơi đỏ mặt, cô lúng túng ngậm miệng lại, Vương Tiệp hiếu kỳ nói: "Không cái gì cơ?"
"Chị im đi." Đỗ Vu Thư trẻ con đáp lại, rồi nhanh chân đi vào phòng nghỉ, bỏ lại Vương Tiệp ở đằng sau, chị nghi ngờ nhìn Đỗ Vu Thư, chuyện gì vậy?"
Đạo diễn Trương rất khó tính, trong công việc càng kỹ càng hơn, còn là chòm sao Xử Nữ bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa, bệnh nhân của chủ nghĩa hoàn mỹ, lúc trước chỉ vì cảnh quay này, mà ông còn phải nghiêm túc bàn bạc với Đỗ Vu Thư, không thể nhớ nỗi, mà lúc đó Đỗ Vu Thư cũng đã đồng ý rồi.
Thế mà bây giờ lại hơi xấu hổ.
Biết rõ người ta ghét mình, đã vậy còn không chừng anh đã có bạn gái rồi, thế mà mình còn dám mạo muội đi hôn người ta nữa.
Không ngại bị người ta ghét sao?
Đỗ Vu Thư ủ rũ tự chê bai mình, sao lúc trước mình lại đồng ý làm gì vậy? Ít ra cũng nên hỏi ý kiến người ta trước chứ.
Để mặt thợ trang điểm chơi đùa trên mặt mình, Đỗ Vu Thư hơi mơ màng, nhưng chỉ vài phút sau, một đám người ồn ào kéo tới, gõ cửa phòng nghỉ của Đỗ Vu Thư, lớn tiếng gọi Đỗ Vu Thư ra, thợ trang điểm đành làm đơn giản cho cô, rồi bị đám người hò hét kéo đi 'Lam Vũ'.
Đây chính là quyết tâm muốn chặt đạo diễn Trương một bữa ra trò.
Cảnh quay được hậu kỳ, đạo diễn Trương mời khách quá nhiệt tình, Đỗ Vu Thư ngồi trong phòng riêng hơi đau đầu, tửu lượng của cô không tốt, bị mọi người ép uống mấy ly đã không chịu nổi, Vương Tiệp vẫn luôn chăm sóc cô, nhưng Đỗ Vu Thưu lại lắc đầu ra vẻ mình không sao, đang muốn ăn chút gì đó lót dạ, nhưng nhìn thấy Diệp Tĩnh An cầm ly rượu nhanh nhẹn đi tới, ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng lại có mũi nhọn ngầm.
Đầu óc Đỗ Vu Thư lập tức khởi động chuẩn bị vũ khí.
"Ảnh hậu Đỗ." Giọng nói Diệp Tĩnh An vô cùng trong sáng, nhưng lộ ra chút khàn khàn, có sự gợi cảm không nói nên lên, anh thấp giọng nói: "Chúng ta cũng nên uống chút rượu chứ nhỉ, một ly tan hận, sao?"
-- Dĩ nhiên là tới để làm hòa rồi!
Đỗ Vu Thư khó tin nhìn, nhưng trong lòng cô không hề muốn uống ly rượu, sâu tận bên trong, cô cảm thấy, uống xong ly này, bọn họ thật sự chẳng còn quan hệ gì nữa.
Cô tình nguyện thà là đối thủ chết đi sống lại của nhau, còn hơn là người dưng hoa thuận như lúc đầu.
Nhưng trước mặt mọi người, cả Vương Tiệp cũng vui vẻ nhìn chằm chằm, thì làm sao cô có thể từ chối được?
"Thiên vương Diệp cứ nói đùa." Đỗ Vu Thư bưng ly rượu lên, giả vờ cười: "Chúng ta có mâu thuẫn với nhau từ khi nào chứ?"
Diệp Tĩnh An khẽ cười, Đỗ Vu Thư cười cũng giả tạo thật, anh nghĩ.
Ngửa đầu uống ly rượu, Diệp Tĩnh An khẽ cười nói: "Cứ tự nhiên như vậy là tốt nhất, ảnh hậu Đỗ."
Diệp Tĩnh An sảng khoái uống, mọi người trong phòng náo loạn lên, có ai còn nhớ tới bọn họ còn trong đây không vậy?
Đỗ Vu Thư ngửa đầu uống sạch, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn lại, mỉm cười nói: "Tự nhiên như vậy à, thiên vương Diệp..."
Không thèm nói gì, Diệp Tĩnh An xoay người rời đi.
Đỗ Vu Thư hơi ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng anh, từ trước tới giờ bọn họ đã như vậy rồi, ngoại trừ cãi nhau, thì cũng chưa từng nói chuyện quá ba câu.
Nếu có cách, thì cô còn cần gì phải suy nghĩ cách tốt hơn?
Đỗ Vu Thư khẽ cười, ánh mắt hơi đau lòng, Vương Tiệp thấy không rõ lắm, mơ hồ hỏi: "Sao thế?"
Đỗ Vu Thư thờ ơ đứng lên, nói: "Không có gì, em muốn đi toilet, chị cứ ở lại đây là được rồi."
Lúc đau khổ, tôi không muốn bị ai nhìn thấy cả.
Tôi vốn rực rỡ như vậy đó, kiên cường không sợ gì, là một cô gái kiêu ngạo vô song.
Từng có người, nhìn thấy lúc tôi khó khăn nhất, chỉ có mỗi mình anh thôi, tôi cũng chỉ nguyện ý để một mình nhìn thấy tôi như vậy.
Nhưng bây giờ, tôi lại sợ nhất là khi anh ấy nhìn thấy đau khổ.
Dòng nước lạnh chảy xuống tay, Đỗ Vu Thư từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy hình dáng trong tấm gương kia.