Đỗ Vu Thư tham gia một chương trình, sau khi chương trình kết thúc, đang chuẩn bị rời khỏi trường quay, thì bị một nhóm phóng viên chặn lại.
Nhóm phóng viên như động vật ăn thịt bị bỏ đói lau ngày tìm được thức ăn, vây quanh Đỗ Vu Thư, tới mức một con kiến cũng không thể lọt qua dược, Vương Tiệp cố gắng bảo vệ Đỗ Vu Thư, che chở cô ở bên trong, nhưng nhóm ký giả vẫn liên tục hỏi như nhát đao kiếm đâm vào màng nhĩ của Đỗ Vu Thư.
"Đỗ Vu Thư, xin hỏi cô và Tống Thần là bạn thân sao? Vậy cô có biết gì về việc Tống Thần làm không? Cô đánh giá thế nào về chuyện của Tống Thần? Cô vẫn thân thiết với Tống Thần trong giới chứ?!"
"Đỗ Vu Thư, xin hỏi cô có đồng ý với câu vật hợp theo loài trong chuyện lần này không? Xin hỏi cô có cảm nghĩ gì sau chuyện của Tống Thần không? Xin hỏi cô đã từng làm chuyện tương tự vậy chưa? Xin hỏi, cô và Tống Thần sao có thể trở thành bạn bè với nhau được vậy?!"
"Đỗ Vu Thư, xin hỏi cô có cảm thấy Tống Thần phóng đãng không?!"
"Đỗ Vu Thư, về chuyện bà Khinh Văn Xương có nói mình bị Tống Thần đánh, có phải là thật hay không?"
"Xin hỏi cô sẽ cắt đứt mối quan hệ với Tống Thần chứ?"
"Xin hỏi có phải Tống Thần có quan hệ với tổng giám đốc nào đó mới có thể lên được tới vị trí như ngày hôm nay không?!"
"Xin hỏi cô có biết Tống Thần bán dâm không?!"
"Câm miệng!" Cuối cùng, tên phóng viên kia chọc trúng chỗ bực tức của Đỗ Vu Thư, cô lạnh lùng nói: "Tống Thần sẽ không làm những chuyện như vậy."
Đỗ Vu Thư lạnh lùng lướt nhìn đám phóng viên đang hứng khởi, bọn họ mở miệng khép miệng như một đám quái vật bẩn thỉu, làm mấy hành vi khiến người ta thấy ghê tởm.
Đỗ Vu Thư từ từ nhận lấy túi của Vương Tiệp, rồi chậm rãi giơ lên.
'Bộp'
Tiếng vật nặng đập xuống đất làm đám phóng viên sững sờ, trước khi bọn họ kịp phản ửng lại, Đỗ Vu Thư đã tự đập điện thoại của mình, cô lạnh lùng nói: "Thứ nhất, mấy người vây quanh đây chật kín, có thể gây nguy hiểm tới an ninh xã hội, dễ xảy ra thương cong, ngoài ra cũng uy hiếp tới tính mạng của tôi, thứ hai, các người liên tục nói xấu và vũ nhục Tống Thần, làm danh dự của Tống Thần bị tổn hại nghiêm trọng, chúng tôi hoàn toàn có thể kiện mấy người vì 'tội phỉ báng', thứ ba, tôi đã ghi âm lại tất cả, mấy người có muốn nghe một chút không?"
"Thứ tư, ác giả ác báo, cuối cùng rồi cũng sẽ bị quả báo đâu, không phải là nó không tới, mà là vì chưa tới lúc." Đỗ Vu Thư nhàn nhạt nói: "Tôi khuyên mấy người một câu, lo mà tích đức cho mình đi, không sợ mình bị quả báo à, hay là không sợ thế hệ sau của mình bị quả báo à?"
Tất cả mọi người im lặng ba phút, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Đỗ Vu Thư như vậy, nữ minh tinh bình thường lạnh lùng ít nói vậy mà hôm nay lại mở miệng mắng bọn họ, tin tức trang bìa hôm nay đã có rồi!
Để tiêu đề 'Nữ minh tinh mắng chửi phóng viên, sự thật khó nói!"
"Đỗ Vu Thư, cô chột dạ như vậy là vì chính cô cũng làm những chuyện tương tự sao?"
Sau khi một người phóng viên lên tiếng hỏi, những phóng viên khác cũng đua nhau lên tiếng
"Đỗ Vu Thư cô là đồng lõa với Tống Thần phải không?"
"Đỗ Vu Thư cô cũng từng được người khác bao nuôi rồi đúng không?"
"Đỗ Vu Thư để có được địa vị như bây giờ, có phải cô đã lấy chính mình ra để đánh đổi không?"
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, phóng viên sững người, theo bản năng muốn bỏ chạy, ai ngờ vừa quay đầu lại bị bảo vệ chặn lại, bắt hết, đưa lên xe cảnh sát.
"Chúng tôi nhận được báo án, nghe nói ở đây có người cố ý phỉ báng người khác, làm tổn hại tới danh dự và tôn nghiêm của người khác, còn gây nguy hiểm cho an ninh xã hội, mời mọi người lên đồn viết tường trình."
Đỗ Vu Thư nhìn xe cảnh sát đã đi xa, mới bước lên xe xoa huyệt thái dương, trước khi tham gia hoạt động, Đỗ Vu Thư đã cố gắng suy nghĩ nên giải quyết việc này thế nào, so với tới tận chỗ Lý Mặc Thanh để lấy chứng cứ chứng mình Tống Thần hoàn toàn trong sạch, thì phải để đám phóng viên muốn ép người ta phải nhảy lầu câm miệng lại trước đã.
Đám phóng viên đã câm miệng rồi, nhất định phải để bọn họ bị cảnh cáo, chỉ nhắc nhở không bọn họ sẽ không để ý, phải để bọn họ biết cô thật sự nghiêm túc.
Trong túi cô có đựng vào cục đá, buổi sáng cô lượm được trước của khu dân cư, nên cứ vậy mà nhét vào, lúc ném xuống rất có lực, cô phải tranh thủ vài phút đó, thì mới có thể nói hết lời.
Làm chuyện như vậy, ít ra bọn họ sẽ bắt đầu dời tầm mắt lên người cô, cũng coi như sẽ dời sự việc qua cô, cộng đòng mạng là người hay quên, bây giờ lại bị chuyển tầm mắt như vậy, chuyện Tống Thần sẽ tạm thời được gác lại.
Đỗ Vu Thư xoa huyệt thái dương, đây là lần đầu tiên cô phải nhờ tới lực lượng bên gia đình mẹ, cô và cấp cao của đồn cảnh sát kia, có chút quan hệ ruột thịt, mỗi ngày tới lễ tết, cô còn có thể nhận được một ít tiền lì xì của những người đo.s
"Thư Thư, hôm nay em thật là..." Vương Tư dường như không biết phải nói như thế nào, chị thở dài một hơi, "Em tức giận đúng là rất mạnh mẽ."
Đỗ Vu Thư híp mắt lại, hờ hững nói: "Bọn họ không làm gì được em đâu."
"Nhưng mà..." Vương Tiệp sáng mắt nói, "Thật sự rất đẹp trai."
Đỗ Vu Thư: "..."
"Cô bạn manh mẽ! Ánh mắt nhỏ cao cao tại thương, dáng vẻ lạnh thấu xương, đúng là y hệt một nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo! Đẹp trai xỉu!" Vương Tiệp lấy một cuốn sổ nhỏ ra, mong đơi: "Ký tên một cái cho chijd dược?"
Đỗ Vu Thư: "..."
Người đại diện của mình, cứ vài ngày là lại không được bình thường.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trung tâm sự việc đã dời lên người cô, sau khi đoạn video được phóng viên đăng lên mạng, có khen cũng có chê, có người nói Đỗ Vu Thư chột dạ, không phải là người một nhà thì làm sao vào chung một của, Đỗ Vu Thư cũng không phải loại tốt lành gì, cũng có người nói Đỗ Vu Thư đúng là tốt tính, bảo vệ bạn của mình thì sai cái gì, chẳng lẽ ai cũng phải đi dìm bạn mình sao? Mà bộ dạng nữ vương lạnh lùng cũng rất hấp dẫn fan hâm mộ, cô gái mạnh mẽ đúng là phải là một đám người kêu nữ vương dưới Weibo.
Hai phe, hai quan điểm vô cùng đối lập, không thèm nói nhiều nữa, hai bên bắt đầu cãi nhau âm ĩ, kéo theo không ít người, nhưng cũng không ít người hiểu chuyện suy nghĩ về những lời Đỗ Vu Thư nói, bắt đầu thảo luận việc tuôn ảnh giường chiếu của nghệ sĩ ra, còn các tạp chí có ý ác với nghệ sĩ có bị xem là phạm tôi phỉ báng người khác hay không?
Có một nhóm người cho rằng, chuyện này cũng khong được xem như là xâm phạm, dù sao bọn họ cũng là nhân vật công chúng, bọn họ phải ý thức được việc bảo vệ đời sống riêng tư của mình, nhưng nhóm kia thì ngược lại, nói, nghệ sĩ thì cũng là người, cũng có quyền lợi của chính mình, quyên danh dự của nghệ sĩ thì cũng là quyền, dựa vào cái gì mà được phép giẫm lên như vậy?
Cộng đồng mạng cứ tiếp tục thảo luận, nháy mắt, chuyện của Tống Thần đã chìm dần, nhưng cũng có người không hài lòng, Khinh Văn Xương công khai tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, cứ liên tục nói mình bị Tống Thần tát!
Lúc này đây, Đỗ Vu Thư ngồi trong xe, nhắm mắt lại ngáp, "Buổi chiều còn việc gì không?"
"Có, chiều nay, đạo diễn Uông đã hẹn em uống trà, hình như là bộ 'Kiếm đoạn tình ti' của ông ấy muốn mời em đóng, mấy hôm trước em cũng nói để em xem rồi quyết định sau." Vương Tiêp quơ tài liệu trong tay mình, nói."
"Em không rõ." Đỗ Vu Thư xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Bên Lý Mặc Thanh có động tĩnh gì hay không?"
"Không có.' Vương Tiếp nhíu mày, "Bên đó không hề có chút đồng tĩnh nào cả, à đúng rồi, hắn ta đã chia tay cô nàng kia rồi, đuổi cô ta ra khỏi nhà luôn."
"Chia tay?" Đỗ Vu Thư nhíu mày, đằng sau chuyện Lý Mặc Thanh chia tay, hình như có dụng ý khác.
"Ừm." Vương Tiệp nhìn Đỗ Vu Thư mệt mỏi, muốn đổi chủ đề, nên cười hì hì nói, "Thư Bảo, sau này em là ngời kiếm tiền nuôi gia đình đây, thiên vương Diệp xinh đẹp như hoa đúng không? Em xem, em bạo lực như vậy, cũng không phải sợ dọa thiên vương Diệp bỏ chạy."
"Hừ." Đỗ Vu Thư khẽ hừ, "Sợ cái gì chứ?"
"Anh ấy phải phụ trách cái đẹp, đi kiếm tiền nuôi gia đình, phải phụ trách luôn việc làm ấm giường, nấu cơm nữa." Đỗ Vu Thư nói một hơi, "Chị còn câu hỏi gì nữa không?"
Vương Tiệp nghiêm túc nói: "... Chị hơi đồng cảm với thiên vương Diệp rồi."
Đúng lúc đó, điện thoại Đỗ Vu Thư vang lên..., cầm lên xem, đương nhiên là Diệp Tĩnh An rồi, Đỗ Vu Thư nhìn ánh mắt hài hước của Vương Tiệp, vốn là thấy hơi kỳ lạ, nhưng vừa quay qua một cái là mắt sáng bừng lên.
Cô đâu phải bánh bèo, sao phải xấu hổ trước cẩu độc thân Vương Tiệp chứ?
"Alo?"
"Alo?" Tiếng cười của Diệp Tĩnh An vang lên bên tai, rõ ràng giọng nói trong điện thoại có hơi khác, nhưng cũng đủ khiến Đỗ Vu Thư yên lòng, cô không nhịn được gợi khóe môi.
"Bảo bối, em đẹp trai lắm đó." Diệp Tĩnh An mỉm cười: "Lúc anh xem video, thật sự là bị em mê hoặc rồi đó."
Mặt Đỗ Vu Thư đỏ bừng.
"Mê tới mức thân hồn điên đảo, hận không thể phi tới bên em luôn." Diệp Tĩnh An chậm rãi nói: "Làm sao đây, bảo bối, hình như anh thích em hơn rồi."
Mặt Đỗ Vu Thư nóng bừng bừng, ánh mắt cũng sáng ngời, Diệp Tĩnh An như gần kề bên cô, tiếp sức cho cô rất nhiều.
"Mỗi ngày..., anh phát hiện tình cảm của anh dành cho em đã sâu hơn một chút rồi, mỗi lần thấy em nhìn anh, anh liền cảm thấy vô cùng thích em, mỗi khi hôn em, anh cảm thấy cả đời này anh không rời xa em."
"Em nói xem, anh nên làm gì bây giờ, Thư Thư?"
Giọng nói trầm thấp của Diệp Tĩnh An vang lên bên tai Đỗ Vu Thư, cô đỏ mặt, nói nhỏ một câu, rồi cúp mạnh điện thoại.
Thấy Vương Tiệp ngồi cạnh tươi cười, Đỗ Vu Thư không nhịn được đánh chị một cái, cắn răng nói: "Chị nhìn cái gì vậy!"
Vương Tiệp hi hi ha ha nói: "Em nhìn em đi nè."
Đỗ Vu Thư: "... Em từ chối."
Rõ ràng đã xác định quan hệ, nhưng mỗi lần nghe anh nói lời 'sến súa' như vậy, cô vẫn không thể quen được mà ngại ngùng.
Đỗ Vu Thư xoa mặt mình, cô nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được nữa, chỉ là vài lời thôi mà? Cô lên Baidu kiếm một chút cũng được mà, nếu không thì cô đi mua một quyển bách khoa tỏ tình cũng được!
Nói chung là, cô tuyệt đối không thể thua cuộc như vậy.
DIệp Tĩnh An nhớ lại những gì mình vừa nói bên tai Đỗ Vu Thu..., câu đó, anh không nhịn được khẽ cười, nụ cười mang theo mùi vị ngọt ngào của tình yêu, Vệ Mông đột nhiên thấy anh cười như vậy, cũng tự ôm mặt chạy đi, không thể yêu thương người khác một chút sao? Tình yêu đúng là thuốc độc của cẩu độc thân!
Diệp Tĩnh An cười, rồi mở Weibo lên, đăng một bài.
Diệp Tĩnh An V: Ác giả ác bảo, lẽ trời luân hồi, nếu không tin thì ngẩng đầu lên mà nhìn, xem ông trời sẽ 'ôm' ai.
Vệ Mông nhận được thông báo Weibo, vừa mở lên, anh ta không nhịn được đỡ trán.
Diệp Tĩnh An đang lấy hành động thực tế để ủng hộ người yêu mình à.
Hương vị ân ái sắp tràn ra tới màn hình điện thoại luôn rồi!
Vệ Mông bĩu môi, nhìn thấy người đàn ông đang yêu đương, anh ta thở dài một tiếng.
Đúng là, khi yêu đường, đàn ông ai cũng bốc đồng.
Tuy trước kia Diệp Tĩnh An cũng rất tùy hứng, cãi nhau với Đỗ Vu Thư thôi cũng được lên trang đầu, ấy vậy mà bây giờ yêu nhau rồi, cũng làm tất cả vì người yêu mình.
Cuối cùng, Vệ Mông vẫn share Weibo của Diệp Tĩnh An, thầm nghĩ, không ít phút nữa, anh ta sẽ nhận được tin nhắn của đại thiếu.
"Đúng rồi." Diệp Tĩnh An nheo mắt, thờ ơ nói, "Lấy từ chuyện của anh tôi và Hạ Ngưng Hoa, có thể sẽ có ích đó."
Cùng lúc đó, Khinh Văn Xương vừa phỏng vấn xong được mười mấy phút, đã nhận được sự cảnh cáo của người đại diện.
Diệp Tĩnh An thờ ơ xoay điện thoại, cứ giải quyết xong mỗi người, đúng là dễ hơn chút rồi.
Chẳng phải mỗi người, không sợ cái gì sao.