• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44

Diệp Tĩnh An cũng không rõ tâm trạng hiện tại của mình.


Nếu như không có cái điện thoại kia, không mở Weibo lên, chắc anh sẽ mãi mãi không thể phát hiện được bí mật này đúng không?


Nếu anh không mở Weibo, phát hiện được một bí mât, có phải anh và Đỗ Vu Thư sẽ giống như những cặp yêu đương trên thế giới này, có duyên yêu nhau nhưng không nợ nhau hay không, chia tay, sau đó ai cũng có hôn lễ của riêng mình?


Trên đời này, tiếc nuối thì nhiều, mà viên mãn quá ít, cứ một đôi viên mãn, thì đó chính là ban ân của thượng đế.


Diệp Tĩnh An nắm chặt điện thoại.


Vậy thì, có phải, cuối cùng thượng đế cũng ban ân cho anh không?


Hình avatar con thỏ màu hồng, ID, An An nhà tôi giỏi nhất.


Đây đúng là tổ hợp quen mắt.


Trước mặt Diệp Tĩnh An đột nhiên hiện lên rất nhiều chuyện cũ, ký ức dần dần lướt qua, anh càng nhớ tới cô bé năm đó.


Dù đã khóc cạn nước mắt trên máy bay, nhưng vì một viên kẹo mà nở nụ cười.


Hay là nơi đầu đương mưa to năm ấy, rõ ràng đang khóc thút thít không nhưng, nhưng lúc anh vươn tay ra, cô bé đó lại rất an lòng.


Anh nhớ từng chút một.


Nhớ lại lúc anh tự nhốt mình lại sau những lần tranh cãi ầm ĩ với ba, yếu ớt chôn đầu vào gối nỉ non, giống như sắp ngừng thở.


Nhớ lại khi còn thiếu niên, thích một con thỏ, nhưng ngại ngùng không dám nói, để rồi tới khi ba anh đã giết chết con thỏ kia, anh lại khóc một mình.


Thấy cả cái thoi quen che giấu, không quan tâm tới ai, quen giữ khoảng cách, nghĩ một đằng nói một nẻo..., lần nào cũng cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố lừa lòng mình, rồi cô sẽ hiểu thôi mà.Ngay cả tấm lòng của mình mà cũng không dám biểu đạt ra ngoài, thì ai dám tin tưởng chứ? Ai sẽ hiểu được đây?


Đoán nhiều, rồi cũng sẽ mệt.


Huống chi, anh và Đỗ Vu Thư, trở mặt, quan hệ kém, tranh cãi, chưa bao giờ hòa hợp với nhau.Ngay cả lúc tỏ tình thì cũng như một trò đùa.


Thậm chí, anh còn chưa một lần thật lòng, nghiêm túc nói cho cô biết, anh thích cô, anh muốn được đi cùng cô trên đoạn đường, cả đời.


Anh thậm chí chưa từng một lần, lấy lòng cô, thể hiện mình thích và quan tâm cô.


Anh như vậy, thì ai có thể làm cô tin tưởng được?


Anh không hề biết, cô đã thích anh lâu như vậy, đúng là cô ấy rất thích mình, đã thích từ lâu lắm rồi.


Trên thế giới này, còn có cái gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn việc người trong lòng mình cũng thích mình?


Cố gắng chôn giấu tình cảm, chậm chọc để giấu giếm, anh chán nản, có phải đây chính là thương hại người khác?


Sao không thể tỏ tình một cách rõ ràng được chứ?


Diệp Tĩnh An tự hỏi chính mình, tại sao lại không thẳng thắn một chút?


Sao phải cố châm chọc cười nhạo để diễn tả tình cảm?


Thể hiện như vậy, cho dù có là thần tiên đi chăng nữa, cũng không thể nào hiểu nào?


Vừa mới đây, anh và Đỗ Vu Thư vẫn cãi nhau một trận, chỉ vì một chút việc lông gà vỏ tỏi.


Không muốn công khai thì không công khai, dù sao thì đợi tới lúc bọn họ đăng ký kết hôn rồi, lúc đó công khai thì cũng có gì khác đâu?


Sao cứ nhất định phải so đo, ai thích ai nhiều hơn? Có lẽ lúc không biết, cô ấy yêu mày, còn nhiều hơn chính mày yêu cô ấy.


Mày yêu cô ấy, nhiều hơn cả tình yêu cô ấy dành cho, là một chuyện xấu hổ khó nói, tới mức phải châm chọc lẫn nhau để che giấu sao.


Mày thật sự phải từng bước một tính kế, ai trả giá nhiều hơn ai sap?


Diệp Tĩnh An tự hỏi chính bản thân mình, cứ lặp lại liên tục, trời hôm nay cực kỳ nóng, bởi vì đã chạy tới chạy lui xuống một ngày dài, trên người anh chảy một chút mồ hôi, nhưng anh cũng không quan tâm tới.


Anh muốn đi tìm cô, xin lỗi hết những chuyện đã qua, nói cho cô biết, anh thật sự rất thích cô, muốn được ở cạnh cô suốt đời.


Đời người ngắn ngủi, bọn họ đã lãng phí nhiều năm rồi, thời gian cũng trôi qua nhiều, tuổi trẻ đẹp nhất cũng lãng phí hơn một nửa, thì còn có lý do gì để mà lãng phí tiếp đây?


Avatar con thỏ màu hồng, ID An An nhà tôi giỏi nhất.


Đã làm bạn với anh rất nhiều năm, hình như từ năm đó, hình avatar và tên ID quen thuộc lại xuất hiện xướng Weibo của mình.


Từ lúc chỉ có vài fan, tới lúc có mấy nghìn vạn fan, cái ID quen thuộc này đều xuất hiện dưới Weibo anh, lúc nào cũng cổ vũ anh.


Xem từng cái -- "An An, anh giỏi lắm!" "An An, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi đây!" "An An, em thích anh!" "An An, anh lúc nào cũng là người giỏi nhất!"


Tình cảm của anh và cô, thì ra cũng giống nhau.


Anh dùng tài khoản 'Yên tĩnh cũng yên tĩnh", theo cô từ lúc đầu, dù có chuyện gì không hay, anh vẫn luôn làm bạn bên cô, còn cô lại dùng tài khoản 'An An nhà tôi tuyệt nhất', đi cùng anh từ lúc anh xuất đạo, cô vẫn làm bạn bên anh từ đó đến giời.


Tại sao anh lại để tên là 'Yên tĩnh cũng yên tĩnh'?


'Yên tĩnh cũng', đọc ngược lại, là Diệp Tĩnh An.


'Yên tĩnh cũng yên tĩnh', có nghĩa là 'Diệp Tĩnh An yên tĩnh'.


Là Diệp Tĩnh An lúc nào cũng yên tĩnh bên Đỗ Vu Thư.


Lúc trước anh đặt tên này chri vì lý do đơn giản vậy thôi, nhưng, anh chưa từng làm được như tên.


Lúc đó, anh muốn bảo vệ trái tim, nhưng giờ thì không sao?


"Vu Thư."


"Diệp Tĩnh An'


Hai người gặp nhau như vậy, làm người ta trở tay không kịp.


Trên thang bộ, anh đang đi lên, còn cô thì đi xuống, vội vội vàng vàng, trùng hợp gặp nhau.Im lặng một lát, Diệp Tĩnh An mỉm cười, trong ánh mắt không có chút châm chọc nào, chỉ có sự dịu dàng, "Chúng ta nói chuyện một chút, được không?"


"Được."


Cơn khủng hoảng khi nãy lập tức biến mất, hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên bình.


Anh muốn nói cái gì với em vậy, Diệp Tĩnh An?


Đỗ Vu Thư khẽ cười, sau đó đi lên lầu với Diệp Tĩnh An, hai người chưa nói gì cả, anh bước đi chậm rãi, hai người vai kề vai, đi trên cầu thang không có bóng người.


Không khí bình thản yên tĩnh, đây chính là bầu không khí đã từ lâu lắm rồi hai người chưa cảm nhận được.


Phòng Diệp Tĩnh An.


Đỗ Vu Thư ngồi xuống ghế, Diệp Tĩnh An lấy cho cô một ly nước, sau đó im lặng lấy điện thoại để dưới gối, mở lên, vào Weibo, rồi để trước mặt Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Đây chính là bí mật mà anh giấu giếm suốt mấy năm qua, lúc nào cũng muốn nói cho em nghe, nhưng không thể nào mở miệng được."


Đỗ Vu Thư nhận lấy cái điện thoại, tên ID Weibo và tấm avatar quen thuộc làm cố phải ghé mắt nhìn.


"Yên tĩnh cũng yên tĩnh"


Cái tên ID này vô cùng quen thuộc.


Tất cả bài viết đều là share từ bài cô về, lần đầu tiên lập tài khoản Weibo, người đầu tiên chúc mừng chính là anh.


Đỗ Vu Thư hốt hoảng.


Nhìn Weibo trong điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ.


Tâm trạng lúc này là gì nhỉ?


Vừa bực mình mà cũng vừa buồn cười.


Thời gian qua, hai người sống chết cãi nhau, nhưng trong thế giới ảo này lại quan tâm trân trọng nhau, ngọt ngào tới từng chút một.


Nhưng ở ngoài, hai người không hề để lộ cái gì.


Nhưng mà, sao khóe mắt lại ướt đẫm thế này?


"Vu Thư."


Đỗ Vu Thư chợt nghe thấy giọng nam quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy trong mắt anh là sự trân trọng, giọng nói anh vô cùng kiên định, "anh thích em."


"Con đường đời này, anh muốn đi cùng anh, có được không?"


Có được không?


Chóp mũi Đỗ Vu Thư hơi đau xót, sao lại không được cơ chứ?


Cuối cùng ngày mà cô mong chờ cũng đã tới, cô đã từng rất hy vọng, Diệp Tĩnh An sẽ thích mình.


Trên thế giới này, còn có gì có thể làm người ta vui vẻ hơn được người mình thích đáp lại?


Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.


Đỗ Vu Thư nắm chặt điện thoại trong tay, thấp giọng nói: "Sao tự nhiên lại thẳng thắn vậy?"


Cãi nhau rồi 'giết' nhau lâu như vậy, Đỗ Vu Thư rất hiểu Diệp Tĩnh An, anh lúc nào cũng cố gắng giấu giếm tất cả, sao hôm nay lại thắng thắn kể hết vậy?


"Đây." Do dự một chút, Diệp Tĩnh An vẫn lấy điện thoại, điện thoại nằm trong tay anh, chiếc điện thoại màu đen quen thuộc đập vào mắt Đỗ Vu Thư.


Đôi mắt cô chợt lóe lên.


Chả trách, chả trách Diệp Tĩnh An lại lựa chọn thẳng thắn với cô.


"Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, "Anh còn nhớ rõ không, mấy hôm trước tôi đã nói rồi mà, chúng ta chia tay."


Không khí đột nhiên im lặng hản, ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng.Đỗ Vu Thư không thèm quan tâm tới sắc mặt của Diệp Tĩnh An, cô chậm rãi nở nụ cười, "Câu hỏi vừa nãy của anh, tôi cũng không muốn trả lời."

"Mà nói đi cũng phải nói lại, cho tới bây giờ, anh có từng theo đuổi tôi không? Tỏ tình như vậy, có vẻ hơi bị hạ giá?"

Tôi chờ anh theo đuổi tôi, Diệp Tĩnh An.

Dứt lời, Đỗ Vu Thư mở cửa phòng ra, khẽ cười rồi rời đi.

Diệp Tĩnh An đứng sau lưng cô, cũng nở nụ cười.

Em đã để anh có cơ hội theo đuổi em, vậy em cũng đừng hối hận, Vu Thư.

Hai tập show truyền hình đã quay xong, thời gian của tổ chương trình không còn nhiều lắm, bọn họ phải dành một ngày để quay clip tuyên truyền nho nhỏ, lúc đó cũng đang quay tập ba của chương trình, 'Tung hoàng ngang dọc' chuẩn bị ra mắt khán giả.

Từ khi quay xong ba tập chương trình, cuộc sống của Đỗ Vu Thư như ngồi trên lửa.

Bây giờ, cô cảm thấy, Diệp Tĩnh An giống như bị uống nhầm thuốc, từng giây từng phút, cô đều muốn đá anh ra khỏi!

Mấy ngày nay, anh càng ngày càng quá đáng, tổ chương trình cũng thấy hai người không bình thường, cả Vương Tiệp cũng lôi kéo cô 'tâm sự' nhiều lần, phần của cô đã xong từ hôm qua, nên mới có thể trốn khỏi ê kíp.

Hôm qua, lúc Tống Thần nhìn thấy, cô ấy rất tò mò, hỏi cô chuyện hai người.

Đỗ Vu Thư âm thầm nghiến răng, cô nheo mắt lại, gần đây, Diệp Tĩnh An theo đuổi một cách hoàn hảo như vậy, dù sao thì cô cũng phải 'báo đáp' lại chứ nhỉ?

Ngày mười tám tháng tám, thứ sau, tám giờ ba mươi tối, 'Tung hoàng ngang dọc' tập 1, gặp nhau tại đài Cam.

Đỗ Vu Thư định tắt điện thoại, trốn ở nhà xem tập đầu tiên, nhưng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Chẳng lẽ là Tống Thần? Đỗ Vu Thư ngáp một cái, rồi đi mở cửa.

Dù sao thì cũng không thể nào là Diệp Tĩnh An được, anh vẫn còn đang ở trường quay mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK