• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27
Vương Tiệp tưởng bọn họ vì sợ công ty ngăn cản mà giả vờ như là kẻ địch của nhau, cãi vả khắp nơi, cố kìm nèn tình cảm của mình, nhưng thật ra, bọn họ thật lòng yêu nhau, mỗi lần cãi nhau là như cầm dao đâm vào tim giống mấy truyện máu chó trên mạng, chị bị trí tưởng tượng của mình làm cảm động, nói: "Cho dù công ty có muốn chia rẽ hai người đi chăng nữa, tôi cũng sẽ giúp hai người, thậm chí, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt!"
"Hai người có biết không, vì hai người, mà tim tôi rơi lên rớt xuống biết bao nhiêu lần, tóc cũng rụng không ít." Vương Tiệp tức giận nói: "Trước giờ, trái tim tôi chưa từng bị thương, mà bây giờ lại bị mất một góc vì lo lắng cho hai người đấy, hai người định bồi thường cho tôi sao đây?!"
"Đừng nhắc tới tiền, tục lắm!" Vương Tiệp tức giận nói thêm, "Cả quãng thời gian thanh xuân của tôi có thể dùng tiền để đánh đổi được sao? Đừng có mà quá đáng nhé!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Nói chuyện đi! Câm à?" Vương Tiệp hống hách nói: "Tôi không dễ dàng bị hai người mua chuộc đâu nhá!"
Đỗ Vu Thư: "..."
Diệp Tĩnh An: "..."
Một lát sau, Đỗ Vu Thư chán nản xoa trán mình, nói sâu xa: "Vương Tiệp, em đã nói với chị nhiều lần rồi, chị đừng có xem mấy bộ phim tình máu chó như vậy nữa, đau đầu chết đi được."
"Chị nhìn chị bây giờ đi." Đỗ Vu Thư đau khổ nói: "IQ của thằng nhóc ba tuổi còn cao hơn cả chị đấy!"
Vương Tiệp trợn mắt há mồm: "Em dám...!"
Diệp Tĩnh An rầu rĩ vỗ vai Đỗ Vu Thư, cô thả lỏng cơ thể ra, dường như Diệp Tĩnh An không chú ý tới điều này, anh bình tĩnh mở miệng: "Vất vả cho em rồi."
Diệp Tĩnh An tốt bụng nói: "Hay là để anh bảo Vệ Mông tới giúp em vài ngày được không? Con gái đừng để khổ quá, sẽ mệt lắm."
Vương Tiệp trợn mắt há mồm: "Hai người...!"
"Vậy thì phiền anh rồi." Đỗ Vu Thư giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Vương Tiệp, cô đau lòng nói: "Em cũng thấy mình mệt mỏi quá rồi, thật lòng mà nói, em ước Vệ Mông thật thà dũng cảm mà lại nghiêm túc làm viếc tới giúp em lâu rồi, mấy lần em có mời anh ấy đi 'ăn' máng nhà khác, nhưng tiếc là anh ấy không đồng ý."
Đỗ Vu Thư tiếc nuối lắc đầu.
Vương Tiệp: ".."
Chảng lẽ mình không dũng cảm, không thật thà, không nghiêm túc làm việc sao?
Vương Tiệp giả vờ ra vẻ trái tim bị tan nát.
Chị đã từng tượng tượng tới cảnh tượng Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An không còn đánh nhau nữa, nhưng chị không ngờ, hai người bọn họ không hề có các trường hợp nào như vậy, mà ngược lại, người đầu tiên bị tổn thương chính là chị.
Bị hai người độc mồm độc miệng tu luyện lâu năm, kẻ xướng người họa thi nhau công kích chị, tuy bọn họ không thề nói gì thô tục, nhưng cũng có thể làm người ta tức ngất.
Vương Tiệp ôm lấy trái tim thủy tinh của mình, dùng ánh mắt khiển trách hai người kia, cuối cùng chị u ám nói: "Bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi, xin hỏi thiên vương Diệp và ảnh hậu Đỗ có nhớ hai giờ chiều nay có lịch quay không? Chúng ta phải chuẩn bị một chút."
Nói xong, chị tự nhiên đưa tay hất tóc một cái rồi bỏ đi.
Vương Tiệp vừa đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An, hai người như học sinh cấp hai vừa mới bắt đầu quen nhau, nhìn tời nhìn đất không nhịn người kia, ánh mắt khẽ thoáng qua, rồi lại nhìn đi nơi khác, cả căn phòng đều bị nhiễm bầu không khí lúng túng đầy sắc hồng, nói trắng ra chính là mùi của tình yêu.
"Khụ." Diệp Tĩnh An ho nhẹ một tiếng, âm thanh rất nhỏ, có chút mềm mại, anh cố ý không nhìn Đỗ Vu Thư, anh chỉ cần thận lén lút nhìn cô, "Bây giờ em sao rồi? Còn khó chịu không?"
"Không khó chịu." Đỗ Vu Thư cũng nhẹ nhàng đáp lại, "Không đau đầu nữa, vô cùng ổn."
...
Hai người lâm vào im lặng, sau đó Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói: "Anh đi đây, em chuẩn bị đi, nên ăn thêm chút gì đó nữa, nếu không chiều nay sẽ khó chịu lắm."
Đỗ Vu Thư gật đầu đáp: "Ừm."
Diệp Tĩnh An đi tới của, anh quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư, trong ánh mắt lại hiện lên chút ý cười, làm đôi mắt đen láy thêm chút gợn sóng, anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mềm mại tình cảm, "Đỗ Vu Thư, không biết anh đã từng nói với em chưa, em rất đẹp."
"Thật lòng đó."
Tiếng cười tràn đầy tình cảm của Diệp Tĩnh An vang lên bên tai Đỗ Vu Thư như một vườn hoa đang nở rộ, rất đẹp, trong giây phút đó, cả thế giới của cô dường như đã đứng im lại.
Đỗ Vu Thư nghĩ, vẻ mặt lúc đó của cô chắc chắn rất buồn cười, nên Diệp Tĩnh An mới cười ra tiếng như vậy/
Rồi anh cúi đầu, khẽ hôn lên tránh cô.
Lúc ấy, Đỗ Vu Thư cảm thấy cả thế giới bị đảo lộn cả rồi, nụ hôn chúc mừng và chân thành dịu dàng rơi xuống trán cô.
Tới lúc cô tỉnh táo lại, Diệp Tĩnh An đã mở cửa đi ra.
Đỗ Vu Thư xoa mặt mình, bóp má mình như một đứa trẻ, "Vậy là phạm quy đấy...!"
"Thật là..." Đỗ Vu Thư khẽ than thở: "Học ai không biết, dám làm như vậy, hừ..."
Nhưng đúng là, chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Đỗ Vu Thư không thể không chế được nụ cười trên môi mình.
Lúc Diệp Tĩnh An đi ra, Vương Tiệp đang đứng ở chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy anh đi ra, Vương Tiệp lập tức nở nụ cười, đôi mắt bình tĩnh, chị đưa tay ra hiệu, thản nhiên nói: "Chúng ta nói chuyện chút không?"
Hành động mạnh mẽ của chị không để ai từ chối được.
"Được." Diệp Tĩnh An vuốt cằm đáp.
Vương Tiệp dẫn Diệp Tĩnh An tới căn phòng bên cạnh của mình, lúc mở cửa, chị quay đầu nhìn Diệp Tĩnh An, anh cao lớn khỏe khoắn, khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm lạnh lùng, đứng ngược ánh sáng, anh có vẻ cũng khá khoan thai, như một chàng công tử vừa bước ra từ tranh thủy mặc, tuấn tú lịch sự, mọi hành động đều rất hàm súc, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, không thấy rõ đáy hồ, nhưng có chút nghiêm nghị cao cao tại thượng không thể động tới được.
Người đàn ông thế này, tuyệt đối không phải là tầm thường.
Vương Tiệp nhẹ nhàng thở dài, nếu anh thật lòng với Đỗ Vu Thư, thì chị chắc chắn sẽ ủng hộ, nhưng lỡ như...
Đôi mắt của Vương Tiệp hơi độc ác, dù sao chị cũng là người nhìn Đỗ Vu Thư lớn lên, trải qua tám năm như một người thân một người bạn, chị tuyệt đối sẽ không để ai tổn thương tới cô gái này!"
"Mời ngồi." Vương Tiệp rót hia ly nước, cười nói: "Hơi đơn giản, thiên vương Diệp đừng để ý."
"Chị Vương cứ gọi em là Tĩnh An." Diệp Tĩnh An lịch sự cười, Vương Tiệp đã đi theo Đỗ Vu Thư tám năm, cô hơi ỷ lại người đại diện này, người như vậy, tốt nhất anh không nên đắc tội thì hơn.
Anh cũng không muốn vì mình và Vương Tiệp không hòa bình được, sẽ làm Đỗ Vu Thư đau khổ.
Biết Diệp Tĩnh An nể mặt mình vì Đỗ Vu Thư, Vương Tiệp cũng hơi yên tâm, xem ra, hai người hai người này đều có tình cảm với nhau, dù sao cũng tốt hơn cả.
Nghĩ vậy, Vương Tiệp bật cười, bệnh đa nghi của mình càng lúc càng nặng rồi.
Trong cái giới này, Diệp Tĩnh An rất xứng với hai chữ 'quân tử', anh có hậu trường lớn, rất bí ẩn, có người đồn rằng, anh là quý tộc Pháp gì đó, trong lòng Vương Tiệp thầm nghĩ, dù Diệp Tĩnh An không phải quý tộc gì, nhưng chắc chắn sẽ không thua gia đình của Đỗ Vu Thư.
Người như bọn họ, không cần phải giả vờ yêu đương trong cái giới này, cũng không hiệu quả mấy.
"Vậy tôi đành mạo muội gọi cậu là Tĩnh An rồi." Vương Tiệp cầm ly giấy lên, ngón út tay trái vẽ gì đó trên thân ly theo bản năng, chị khẽ cười nói: "Ánh mắt của Đỗ Vu Thư cũng không tệ, chọn được một người đàn ông danh tiếng lẫy lừng, hoàn hảo tới mức không tìm được một tật xấu nào như thiên vương Diệp đây."
Diệp Tĩnh An cúi đầu cười, "Chị Vương quá lời rồi, em không dám nhận đâu."
Vương Tiệp không để ý tới lời nói của Diệp Tĩnh An, chị chỉ yên lặng nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cậu thích Đỗ Vu Thư à?"
"Thích." Im lặng một lát, Diệp Tĩnh An cúi đầu mở miệng, thân hình anh cao tao, ngồi nơi khuất bóng, nhưng lúc đó, ánh mắt như đang phát ra ánh sáng tự nhiên, "Em thích Vu Thư."
Diệp Tĩnh An cẩn thận nói, giọng nói của anh không to, nhưng lại như một lời hứa hẹn, khi nào còn sống, anh tuyệt đối sẽ không vi phạm điều gì, nghiêm túc mà chăm chú.
"Cả đời này, em chỉ thích một người."
Đây là lời hứa mà Diệp Tĩnh An đã nói.
Vương Tiệp thở dài một hơi, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều, chị cười nói: "Tôi yên tâm rồi."
"Tôi đã biết lâu rồi, cách đối xử của cậu và Đỗ Vu Thư không giống nhau, con bé nhất định cũng thích cậu." Vương Tiệp chắc chắn nói: "Cô bé đó, gặp người mình ghét, cũng chỉ trưng ra bộ mặt người chết, chứ không chịu hé răng nửa lời."
"Nhưng đối với người mình thích, con bé mới nói nhiều, đùa giỡn, vui vẻ như vậy, lúc đó, nó chỉ giống như những cô gái bình thường mà thôi."
"Trước đây, con bé nó khổ quá rồi." Vương Tiệp khẽ thở dài, "Hy vọng cậu sẽ chăm sóc tốt cho nó, làm ơn."
"Em nhất định sẽ làm vậy." Diệp Tĩnh An trịnh trọng nói, "Em nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Em nhất định sẽ không để cô ấy khóc, chuyện này, chỉ cần nhìn thấy một lần, trái tim em cũng bị vỡ vụn.
Vương Tiệp vỗ vai anh, rồi cười nói thân mật: "Mau về đi, vừa nãy Vệ Mông còn gấp gáp đi tìm cậu đấy, đi đi."
Diệp Tĩnh An gật đầu, biết đây là lệnh đuổi khách của Vương Tiệp, nên anh lịch sự cáo lui.
Lúc cánh cửa phòng Vương Tiệp đóng lại, Diệp Tĩnh An thầm thở dài một hơi, cảm giác này không khác gì lúc đi gặp ba mẹ, làm anh cố gắng biểu hiện xuất sắc một chút, tốt hơn, sợ mình để lại ấn tượng xấu với Vương Tiệp.
Vương Tiệp đã lăn lộn trong giới suốt mười mấy năm, danh tiếng, quan hệ đều có đủ, năng lực thì không cần phải nói nữa, nếu Diệp Tĩnh An mà tin mấy cái hành động của Vương Tiệp lúc ở trong phòng Đỗ Vu Thư, thì chắc IQ của anh bị chó ăn hết rồi!
Vương Tiệp làm vậy, cũng chỉ muốn Đỗ Vu Thư thoải mái hơn một chút, dù sao lúc Vương Tiệp xông vào, chị không ngờ tới trường hợp này, sự ngạc nhiên trong ánh mắt không lừa được ai cả.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, nếu người đại diện đã biết rồi, vậy chẳng phải bây giờ anh có thể chờ tới ngày tình yêu của anh được đưa ra ánh sáng sao?
Vài phút sau, Vương Tiệp gõ cửa phòng Đỗ Vu Thư, thấy cô mở cửa, chị khẽ cười, "Hello, bảo bối, có phải em nên báo cáo lại chút chuyện vừa xảy ra khi nãy cho chị nghe rồi không?"
"Em nên biết, cách đây vài ngày, à không đúng, phải là mới hôm qua thôi chứ nhỉ, anh còn hận không thể bóp chết được Diệp Tĩnh An nữa cơ mà." Vương Tiệp giơ tay xoay điện thoại của mình, "Ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, hai người lại ôm nay, chắc ngày hai đứa sẽ hôn môi rồi gọi nhau là cục cưng đó chứ?"
"Khụ." Đỗ Vu Thư ho nhẹ một tiếng, "Em không biết."
Bọn em đã hôn từ hôm qua rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK