"Cậu, không xứng với cục cưng nhà tôi."
Câu nói kia như một nhát dao găm thẳng vào tim anh.
Vẻ mặt Diệp Tĩnh An không thay đổi, trong lòng vô cùng đau đớn, chẳng lẽ trong mắt người ngoài, anh và cô, không hợp nhau sao?
"Chuyện này thì có liên quan gì tới anh?" Diệp Tĩnh An bình ĩnh nói, đôi mắt để lộ sự châm chọc, giọng nói trầm thấp: "Anh có thể quyết định giùm cô ấy được rồi?"
"Anh lấy danh nghĩa gì mà đứng trước mặt tôi nói những lời này?"
Trong mắt Diệp Tĩnh An hiện lên vài phần chắc chắn, "Anh là anh trai của cô ấy."
Gương mặt cũng không giống nhau lắm, nhưng chính là ánh mắt lại giống nhau như đúc, Diệp Tĩnh An nhớ lại hôm trên máy bay, cô gái nhỏ vừa khóc vừa gọi anh trai mình.
Khóc, hô, giùng giằng, đau khổ, tuyệt vọng, cô vẫn liên tục gọi anh trai
Chính là người này sao?
Trong mắt Đỗ Ngôn Tố không có chút cảm xúc gì, anh ấy ngồi đối diện Diệp Tĩnh An, lịch sự nhưng lạnh lùng, nói: "Con bé là cục cưng trong tay tôi, Diệp tiên sinh."
"Tôi nghĩ chắc cậu cũng hiểu là một người lớn trong nhà lo lắng cho cô nhóc nhà mình, sợ con bé phải bị tổn thương, tuy tôi chỉ là anh trai nó thôi, nhưng thứ tình cảm này còn hơn một nửa ba mẹ." Hành động của Đỗ Ngôn Tố vô cùng lịch sự, đôi mắt hiện lên ý cười nhạt nhẽo, "Nên tôi cũng không muốn thấy con bé phải bị tổn thương chút nào, tâm trạng này, tôi hy vọng Diệp tiên sinh có thể hiểu được."
"Tôi hiểu chứ." Diệp Tĩnh An bình tĩnh mở miệng, "Nên..."
"Đương nhiên Diệp tiên sinh có thể hiểu được rồi." Đỗ Ngôn Tố dịu dàng cười, cắt ngang lời nói của Diệp Tĩnh na không để cho anh nói tiếp, "Anh trai Diệp Cẩm Thịnh của cậu là một người lăng nhăng, có vô số tình nhân, là em trai của hắn, tôi sợ cậu bị di truyền bản tính đó, tôi cũng không muốn cục cưng nhà tôi phải sống trong tình trạng nguy hiểm thế nào."
"Mà." Đỗ Ngôn Tố cười, thờ ơ nói: "Làm kẻ địch cãi nhau với Đỗ Vu Thư suốt tám năm liền, bây giờ lại đột nhiên quen nhau, Diệp tiên sinh."
Đỗ Ngôn Tố từ từ đúng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Tĩnh An, ánh mắt như con dao sắc bén, "Cuối cùng là cậu làm vậy vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì thích rồi." Diệp Tĩnh An không quan tâm, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đỗ Ngôn Tố, không có ý định nhường một bước nào, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, bây giờ là năm nào rồi mà còn có tư tưởng cổ hủ như vậy, Đỗ tiên sinh cũng chịu khó duy trì tới bây giờ."
"Mỗi người là một cá thể riêng biệt, ai cũng có tính cách của riêng mình, tôi không muốn nhận xét về hành vi của anh trai mình, nhưng tôi với anh ấy là hai người hoàn toàn khác nhau." Nói tới đây, Diệp Tĩnh An đột nhiên cười, giọng nói từ từ nhẹ nhàng lại, "Cũng giống như anh với ba mẹ của anh thôi, anh và ba mẹ cũng có giống nhau đâu, đúng không?"
Đỗ Ngôn Tố sững người, anh ấy lạnh lùng nhìn anh, Diệp Tĩnh An không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Cậu bây giờ, làm tôi có ấn tượng tốt đấy." Đỗ Ngôn Tố khẽ cười, ánh mắt sắc bén như dao, "Nhưng mà..."
"Cậu cũng không xứng với bảo bối của tôi đâu, Diệp tiên sinh."
Đúng lúc Diệp Tĩnh An muốn mở miệng, một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên: "Anh? Diệp Tĩnh An?"
Sấm chớp rền vang giữa hai người đàn ông đang giằng co đột nhiên tan biến, hai người nở nụ cười lịch sự, giống như từ nãy tới giờ không hề có chuyện cãi nhau nào cả, cả hai lịch sự gật đầu, không khí có vẻ rất yên bình.
"Anh, sao tự nhiên anh qua đây vậy?" Đỗ Vu Thư đi tới, nghi ngờ hỏi: "Thiên vương Diệp cũng ở đây à?"
"Ừ." Đỗ Ngôn Tố cười nói: "Vừa nãy tình cờ gặp thiên vương Diệp, mới gặp lần đầu thôi mà đã thấy thân thiết rồi, nên bắt chuyện vài câu thôi, thiên vương Diệp cũng là người khéo ăn nói, rất lịch sự, chứ không hề giống như những gì em đã nói."
Đỗ Vu Thư nghi ngờ nhìn Đỗ Ngôn Tố, cô kể chuyện của Diệp Tĩnh An cho Đỗ Ngôn Tố nghe khi nào vậy?
Đỗ Ngôn Tố bước qua, vuốt tóc Đỗ Vu Thư, rồi nhìn Diệp Tĩnh An, khóe miệng khẽ cong lên, ngầm ra hiệu cảnh báo anh.
"Tôi cũng chỉ tới đây ăn cơm thôi, nhưng không ngờ lại gặp Đỗ tiên sinh." Diệp Tĩnh An cũng khẽ cười, thờ ơ nói: "Đỗ tiên sinh là người thanh cao, cầm kỳ thư họa đều hiểu rõ, chỉ cần gợi vài chủ đề là có chuyện để nói rồi, làm người khác phải nghiêng mình bội phục."
Đỗ Vu Thư nghi ngờ nhìn Diệp Tĩnh An, sao vậy được, cầm kỳ thư họa? Anh của cô cùng lắm chắc cũng biết chơi cờ ca rô mà thôi!
Hai người đàn ông nhẹ nhàng cười, hành động nhanh nhẹn, làm Đỗ Vu Thư cứ cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm, đứng giữa hai người bọn họ cứ như đang giữa miệng lốc xoáy vậy.
Vừa nãy hai người bọn họ thật sự hòa thuần lắm à?
Lừa ai vậy!
Đỗ Vu Thư im lặng một chút, rồi nói: "Vậy anh cứ tự nhiên đi, anh, chúng ta về chỗ thôi."
Đỗ Ngôn Tố càng cười tươi hơn, đang định trả lời lại, đột nhiên Diệp Tĩnh An lại mở miệng, "Tôi và Đỗ tiên sinh lần đầu gặp đã thân thiết, như tri kỷ, nói chuyện cũng rất vui vẻ, không ảnh hậu Đỗ có đồng ý ngồi cùng bàn với tôi không?"
"Bàn này chỉ có mình tôi mà thôi." Diệp Tĩnh An mỉm cười nói thêm,"Tôi rất quý Đỗ tiên sinh, mỗi lời nói hành động của Đỗ tiên sinh đều làm tôi phải suy nghĩ rất lâu, không biết Đỗ tiên sinh và ảnh hậu Đỗ có đồng ý hợp bàn lại không?"
"Để tôi có thể học hỏi Đỗ tiên sinh một chút." Diệp Tĩnh An cười nói.
Trong lòng Đỗ Ngôn Tố hơi hồi hộp, thằng nhóc này dám ngồi đây chờ mình!
"Làm phiền Diệp tiên sinh rồi, không được đâu." Đỗ Ngôn Tố cười cười, anh ấy đưa tay ôm vai Đỗ Vu Thư, "Tôi và Vu Thư đã lâu không gặp, nên có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, không dám làm phiền Diệp tiên sinh đâu."
Diệp Tĩnh An cười tươi một cái, nụ cười có vẻ vô cùng gượng gạo, trong mắt cũng không hề có ý cười nào, chỉ có sự cô đơn lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, "Tình cảm của ảnh hậu Đỗ và Đỗ tiên sinh tốt thật, tôi..."
Diệp Tĩnh An kịp thời ngậm miệng lại, rồi từ từ cười, "Vậy chúc Đỗ tiên sinh và ảnh hậu Đỗ ăn ngon miệng."
Đỗ Vu Thư nhìn sự cô đơn mắt Diệp Tĩnh An. Trong lòng cô chợt mềm nhũn, mỉm cười nói: "Chúng ta cứ phá vỡ quy tắc đi, có vẻ anh cũng rất thích nói chuyện với Diệp tiên sinh nhỉ, vừa nãy anh ấy còn nói cái gì mà vừa gặp đã thân mà, vậy thì em cũng xin phép không làm người thứ ba quấy rầy tình bạn của hai anh đâu."
Đỗ Ngôn Tố: "..."
Còn cái gì đau lòng hơn khi bị em gái ruột lừa gạt đẩy mình ra ngoài kia chứ?
Đỗ Ngôn Tố thở dài, xem ra, quan hệ của bảo bối và Diệp Tĩnh An chắc chắn không được binfht hường.
Không biết, hai người đã tới bước nào rồi.
Nhớ lại mấy hôm trước, Đỗ Vu Thư còn ngại ngùng hơi chuyện liên quan tới hẹn hò, mắt Đỗ Ngôn Tố lóe sáng, nếu đã hỏi chuyện hẹn hò, vậy thì chắc chắn hai người đã hẹn hò rồi.
Vậy là cũng đã tỏ tình, tỏ tình, hẹn hò, rất có thể sẽ tiển triển thêm bước nữa.
Ánh mắt Đỗ Ngôn Tố chợt trở nên nguy hiểm hơn.
Nửa tiếng sau, Đỗ Vu Thưu mới hiểu được mình đã tính toán sai sót tới cỡ nào.
Hai người bọn họ cãi nhau sấm chớp rền vang, còn ác liệt hơn mỗi khi cô và Diệp Tĩnh An cãi nhau gấp trăm lần!
Bọn họ cũng có phải tri kỷ lần đầu gặp đã thân thiết gì đâu!
Bữa cơm này đã làm trái tim của Đỗ Vu Thư tan nát.
Đỗ Vu Thư bình tĩnh 'khụ' một tiếng, trong chớp mắt, hai người đàn ông đã lấy lại thần trí.
Cô liếc mắt nhìn Đỗ Ngôn Tố, nói: "Vừa gặp đã thân?"
"Khụ." Đỗ Ngôn Tố cúi đầu uống một ngụm nước.
"Tri kỷ?" Ánh mắt bén nhọn của Đỗ Vu Thư đảo qua Diệp Tĩnh An.
Diệp Tĩnh An cúi đầu ăn cơm.
Dưới con mắt của Đỗ Vu Thư, cuối cùng hai người đàn ông cũng chịu yên tĩnh một chút, Đỗ Vu Thư quay đầu hỏi, "Anh, anh thấy ăn được không?"
"Ngon lắm." Đỗ Ngôn Tố mỉm cười trả lời, "Đi thôi, em cảm ơn Diệp tiên sinh đi, chúng ta phải đi thôi."
Diệp Tĩnh An muốn mở miệng, nhưng đột nhiên Đỗ Ngôn Tố buồn bã nói: "Mẹ cũng tới luôn rồi, đi cùng không?"
Câu nói của Diệp Tĩnh An bị nghẹn ở họng, bây giờ, anh thật sự không có lá gan nào để đi gặp mặt mẹ vợ tương lai cả.
Đỗ Vu Thư nhíu mày, gật đầu nói: "Được."
Đỗ Ngôn Tố vén tóc cho Đỗ Vu Thư, anh ấy khẽ cười, gật đầu với DIệp Tĩnh An, nói: "Cảm ơn Diệp tiên sinh đã chăm sóc cho bảo bối của tôi, bảo bối đã gây phiền phức cho cậu rồi, tôi thay mặt con bé xin lỗi cậu."
Đỗ Vu Thư nhướn mắt khẽ oán trách, Đỗ Ngôn Tố chỉ cười một cái, rồi xoa đầu cô, hành động kia vô cùng bảo vệ cô.
Diệp Tĩnh An nhìn bọn họ rời đi, nhìn hành động thân thiết của bọn họ, ánh mắt dấy lên vài tia lửa, trận đấu này, đã chém chết anh ngay từ ngọn gió, nhưng Diệp Tĩnh An cũng hiểu, từ đầu anh đã quá kém cỏi.
Đỗ Ngôn Tố có thể quang mình chính đại gắp thức ăn chô cô, nhéo mặt cô, xoa đầu cô, rất bảo vệ cô, cánh cáo mình, không anh tới gần cô.
Còn anh, thì không làm được gì cả.
Nhưng không sao, sớm muộn gì, anh cũng làm được thôi.
Anh mới là bạn đời của Đỗ Vu Thư.
Đỗ Ngôn Tố mới là người cần phải buông tay, Diệp Tĩnh An khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm như mực.
Sớm muộn gì, rồi cũng có một ngày, anh cũng sẽ nhận đôi tay của Đỗ Vu Thư từ tay Đỗ Ngôn Tố, rồi đi vào cung điện hôn nhân mà thôi.
Lúc ngồi trên xe, Đỗ Vu Thư nhíu mày hỏi: "Anh, sao anh cứ nhắm vào Diệp Tĩnh An vậy?"
Đỗ Ngôn Tố nói thẳng: "Tên nào ngấp nghé em gái anh, anh đều nhắm vào."
"Vừa nghĩ tới cái cảnh em gái bảo bối anh cưng chiều che chở trong lòng bàn tay, lại bị tên khác ngấp nghé, anh không thoải mái tí nào."
"Nhưng anh cũng chả làm gì được bọn họ, anh biết, cuối cùng rồi em gái của anh cũng sẽ bỏ anh mà đi thôi."
Ánh mắt Đỗ Ngôn Tố đầy mất mát, Đỗ Vu Thư níu áo anh ấy, khẽ gọi, Đỗ Ngôn Tố mỉm cười nhìn cô, lắc đầu nói: "Nếu như không thể thông qua được bài kiểm tra của anh, thì sao anh có thể yên tâm giao em cho cậu ta được?"
"Dù sao thì." Ánh mắt Đỗ Ngôn Tố hiện lên ý cười, "Em có tin tưởng cậu ta không?"
"Em và anh ấy không..." Đỗ Vu Thư tức giận nói, đúng lúc này, điện thoại 'ting' một tiếng, Đỗ Vu Thư cầm điện thoại lên xme tin nhắn, không thèm nói thêm gì nữa, Đỗ Ngôn Tố cũng để ý tới.
"Cô Đỗ, cô có muốn biết sự thật không? Kế bên số 23 đường Ngô Đồng có một quán bar tên là 'Bầu Trời', tôi ở đấy chờ cô."