Im lặng một lúc, Diệp Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
"Đi làm gì?" Đỗ Vu Thư theo bản năng hỏi lại.
"Cuộc hẹn vẫn chưa xong đâu, ảnh hậu Đỗ." Diệp Tĩnh An khẽ nở nụ cười, gật đầu, đôi mắt hơi rũ, nư một vị vụ cao cao tại thượng nhìn xuống 'dân đen' vậy, đơn giản rõ ràng, "Đi thôi."
Hai người im lặng bước đi, Diệp Tĩnh An không nói gì, Đỗ Vu Thư cũng không muốn mở miệng trước, nên đành lẳng lặng nhìn khắp nơi, cô chợt phát hiện ở đây rất ít người, con đường trống trải, lâu lâu mới có vài chiếc lá bay cuộn lên, ngoài trừ những cô gái bọn họ vừa gặp khi nãy, thì trên dọc đường, bọn họ chỉ thấy tầ vài mười mấy người mà thôi.
"Nào, đi thôi." Diệp Tĩnh An đột nhiên ngừng lại, Đỗ Vu Thưu ngẩng đầu nhìn, nhìn vòng quay khổng lồ trước mặt mình cô, nhíu mày nói: "Vòng quay?"
"Tôi không đi." Đỗ Vu Thư nói thêm.
"Là không muốn đi hay cô không dám?" Diệp Tĩnh An quay đầu mỉm cười khiêu khích cô, "Nếu hôm nay, cô mà không chịu bước lên đó, thì tôi đã nắm được điểm yêu của cô rồi, ảnh hậu Đỗ."
"Ảnh hậu Đỗ sợ độ cao à, say máy bay cái gì chứ, nói đúng hơn là sợ độ cao thì có?"
Diệp Tĩnh An vui vẻ đùa giỡn, vẻ mặt Đỗ Vu Thư lạnh lùng, người kiêu ngạo như cô đương nhiên nhất định sẽ không cúi đầu trước mặt Diệp Tĩnh An.
Nếu như người khác thì không nói gì, nhưng đây lại là Diệp Tĩnh A!
Đỗ Vu Thư có thể nhẫn nhịn trước mặt một người lạ, nhưng nếu thất bại trước mặt kẻ thù của mình,c ô không thể tha thứ vì mình lại yếu dudosi như vậy được.
"Có gì mà sợ đâu." Đỗ Vu Thư thờ ơ nói, "Tốt nhất thiên vương Diệp nên tự lo cho mình trước đi."
"Mời." Diệp Tĩnh An không để ý tới chuyện Đỗ Vu Thư đang làm khó dễ mình, anh chỉ xoay người, làm một hành động ga lăng, mời Đỗ Vu Thư lên trước.
Đỗ Vu Thư bước lên, Diệp Tĩnh An đứng sau im lặng nhìn cô, trong đôi mắt hiện lên chút ý cười.
Vu Thư cố gắng giữ bình tĩnh, thật là đáng yêu quá đi...
Vu Thư ngang ngược bá đạo, đúng là đáng yêu quá thể...
Nhìn Đỗ Vu Thư, cái gì cũng đáng yêu cả.
Nhìn đi, yêu đơn phương một người là thảm hại như vậy đó.
Vừa nãy còn thất vọng tức giận, chỉ là một vẻ mặt thôi, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả, trong lòng anh cảm thấy mềm mại một cách kỳ lạ.
Diệp Tĩnh An chua sót cười, anh nhẹ nhàng tự khinh mình, mày đang sợ.
Sao mày... Lại sợ tới vậy?
Đu quay không phải trò chơi nằm trong vé trọn gói, phải mua thêm một vé nữa, nhân viên nói với Diệp Tĩnh An, nếu không cao tới 1m5 sẽ không được chơi.
Thực ra, đu quay của bọn họ, cứ một tuần mới mở một lần, cũng vì cuối tuần rất nhiều người đến đây, giống như lúc nãy anh đã phát hiện, khu vui chơi vắng vẻ ít người, cái trò đu quay này càng ít người chơi hơn, mà cũng có thêm quy định thời gian, nếu cứ hai người tới đòi bọn họ mở cửa cho, chắc bọn họ đã bồi thường cho chết luôn à?
"Tôi bao hết." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Quẹt thẻ được không?"
Nhân viên trợn mắt há mồm: "..."
Thằng con nhà nào phá của lấy tiền bạc ra đề nịnh bợ bạn gái vậy?
Nhìn cô gái xinh đẹp đứng cạnh chàng trai tuấn tú, nhân viên khinh thường bĩu môi, lại là một cặp cô gái ham tiền và cậu ấm rồi, không hấp dẫn chút nào.
Dứt khoát quẹt thẻ, không làm thịt cậu ấm đây thì phí quá, nhân viên mời hai người bọn họ lên, rồi mở máy.
Đu quay xoay chuyển chậm rãi, Đỗ Vu Thư nắm chặt bàn tay, nhìn thẳng ra bên ngoài, thấy mình từ từ rời khỏi mặt đất, một mét, hai mét, từng từng chút từng rời khỏi...
Đỗ Vu Thư hơi hồi hộp, Diệp Tĩnh An vươn tay, khẽ cười nói: "Ăn không?"
Đỗ Vu Thưu do dự đưa tay ra, cô cứ mãi do dự, chậm rãi đưa tay về phía Diệp Tĩnh An, lúc cô chuẩn bị lấy được viên kẹo kia, Diệp Tĩnh An rụt tay lại, rồi bỏ thằng viên kẹo vào miệng mình, mỉm cười nhìn Đỗ Vu Thư.
Ánh mắt vô cùng khiêu khích.
Đỗ Vu Thư nắm chặt bàn tay, bình tĩnh nhìn anh.
"Thả lòng một chút đi." Diệp Tĩnh An úp mở nói: "Tôi chỉ muốn dẫn cô lên đây ngắm phong cảnh thôi, cô đừng đa nghi quá."
"Câm miệng!" Đỗ Vu Thư lạnh lùng: "Anh cố ý."
Từ lúc trên máy bay, đã phát hiện ra mình sợ độ cao, bây giờ lại cố ý dẫn mình đi chơi đu quay, đã vậy còn dám 'giả danh' ngắm phong cảnh nữa, đúng là mặt, dày!
Đỗ Vu Thư hơi tủi thân.
Cô không hề trốn tránh điểm yếu của mình trước Diệp Tĩnh An, tuy anh và cô hay cãi nhau chết đi sống lại, nhưng cho tới bây giờ, cô chưa từng 'ra tay' với Diệp Tĩnh An, thậm chỉ là cả một tấm hình mờ ám, cô cũng đi xin Tống Thần mà có, không hề làm phiền gì tới anh, trong giới showbiz, có đôi khi, tình cảm của hai ngôi sao chính là một trận tai nạn!
Chỉ một tấm hình, nếu độc giả đọc được, có thể nói là 'Lòng. Tham. Đạo Đức', nếu sau lưng có người châm dầu vào lửa, Diệp Tĩnh An nhất định sẽ có lịch sử bị hắc không thể xóa được.
Nhưng cô không hề làm như vậy, cô còn cẩn thận 'giải tán' hết đám đông, thế mà Diệp Tĩnh An lại dùng điểm yếu để đối phó với cô.
Trong khoảnh khắc, Đỗ Vu Thư vừa thất vọng vừa đau lòng, cô còn hơi tủi thân, quay đầu đi, không muốn để ý tới Diệp Tĩnh An nữa.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, "Cũng không có gì lớn lao mà, chỉ là một viên kẹo thôi, cho cô này, vừa nãy đứng trước cổng tức giận chưa đủ à, sao bây giờ lại giận nữa rồi."
"Mỗi lần tức giận là lại cau mày, coi chừng trang điểm bị xuống tông đó."
Đỗ Vu Thư: "..."
"Tôi khong ăn kẹo!" Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói.
"Phì --" Diệp Tĩnh An cười, anh mở viên kẹo ra rồi cho vào miệng, giọng nói dịu dàng không rõ: "Đỗ Vu Thư, không biết tôi đã từng nói cô chưa, tôi rất thích cô."
Giọng nói của Diệp Tĩnh An mang theo chút ấm áp, đôi mắt trong suốt, hiện lên vẻ ấm áp không nói nên lời.
Đỗ Vu Thư ngẩn người, mặt co biến sắc, cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh mẽ, mạnh mẽ như vậy...
Diệp Tĩnh An nhìn khuôn mặt như bị sét đánh của Đỗ Vu Thư, anh dịu dàng nói: "Tôi thích năng lực của cô, nên cũng bao gồm cả cô luôn."
"Tuy đôi khi cô cũng rất đáng ghét." Diệp Tĩnh An nhíu mày, rồi cười xán lạn như một đứa trẻ.
Ngay từ đâu, anh đã chừa lại cho mình một đường lui.
Trong lòng Đỗ Vu Thư vô cùng suy sụp, có hơi mất mát nhưng cô hiểu rõ, sao anh có thể thích cô được chứ? Người dịu dàng như anh, nếu thích một cô gái, anh nhất định sẽ nâng niu cưng chiều co ấy trong lòng bàn sao, sao anh có thể thích cô được?
"Cô xem, ảnh hậu Đỗ." Diệp Tĩnh An đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói của anh dịu dàng tới mức khó tin, rất quyến rũ lòng người, anh giơ tay lên, giống như vừa bắt được bầu trời.
Đu quay chậm rãi đi lên bầu trời, thần kinh của Đỗ Vu Thư không thể thả lỏng được nữa, cô như bị giọng nói mềm mại của Diệp Tĩnh An thôi miên, cơ thể căng cứng cũng được thả lỏng đôi chút.
"Bầu trời, là thứ rộng lớn nhất, nó thích một người, bao dung cho một người, còn rộng hơn biển cả, dịu dàng hơn, nó sẽ làm bạn với cô lâu hơn bất cứ thứ gì."
"Nó yêu tất cả mọi người trên thế giới, bất kể là một loại sinh vật nào đi chăng nữa, nó dịu dàng nhìn những người nó yêu thương, nó, mềm mại, dịu dàng như vậy."
"Nó sẽ không hại cô đâu, ảnh hậu Đỗ."
"Đứng lên, cảm nhận nó một chút đi nào."
"Nó yêu cô, ngày đêm đều làm bạn với cô, bầu trời rộng lớn này cũng chính là người ở cạnh cô lâu nhất, lúc cô ra đời, nó nhìn cô từ trên cô, cuộc đời của đã đi qua nhiều năm như vậy, người tới người đi, nhưng không có người nào đi cùng cô nữa."
"Nhưng bầu trời, sẽ luôn luôn ở cạnh bên cô."
"Nào, cảm nhận nó một chút đi, được không?"
Đỗ Vu Thư như bị mê hoặc, cô run lẩy bẩy đứng lên, nhưng trong lúc đó, tiếng thét chói tai của một cô bé, tiếng khóc rối loạn của cậu bé vang lên, khổ sở, đau lòng, tuyệt vọng, tâm trạng đau buồn chợt nổ mạnh trong đầu cô, giống như pháo hoa...
Đỗ Vu Thư ngồi mạnh xuống, mồ hồi đổ đầy hai bên thái dương, cô cắn chặt răng, không nói được một lời.
"Đỗ Vu Thư, đó là bầu trời, là bầu trời luôn luôn làm bạn với cô, lúc cô chỉ là một cô bé, nó đã nhìn cô rồi, dịu dàng nhìn cô..."
"Nó sẽ không hại cô đâu, bầu trời rộng lớn chính là người bạn lâu nhất của cô..."
Giọng nói quyến rũ của Diệp Tĩnh An lại vang lên bên tai Đỗ Vu Thư, anh cầm tay cô, dịu dàng nói: "Nào, đi với tôi, cảm nhận nó với tôi được không..."