"Đúng là trùng hợp thật." Diệp Tĩnh An chớp mắt, ung dung mỉm cười, "Ăn cùng không?"
Mạnh Vân Duệ mạnh mẽ từ chối: "Không không không, không cần đâu, hai anh chị cứ trò chuyện, hai anh chị cứ trò chuyện."
Đúng lúc đó, giọng nói của Vương Hiểu Thần vang lên, "Được."
Mạnh Vân Duệ: "..."
Diệp Tĩnh An thong dong cười, nụ cười hơi có chút gì đó mạnh mẽ, "Vậy Hiểu Thần cứ đi chung với chúng tôi, còn Vân Duệ tự mình đi ăn, được không?"
Lúc này, Vương Hiểu Thần cũng nhận ra có cái gì đó không đúng, nhìn Diệp Tĩnh An mỉm cười nho nhã trước mặt, trong lòng cậu hơi run rẩy.
-- Sao tự nhiên thấy anh Diệp đáng sợ quá vậy!
Mạnh Vân Duệ bật cười ha ha nói: "Em và Hiểu Thần có chút chuyện phải làm, không làm phiền anh và chị Thư nữa, bọn em sẽ lập tức về trường quay ngay đây, không quấy rầy hai anh chị ăn cơm nữa đâu, hai anh chị cứ từ từ ăn, từ từ ăn."
Nói xong, Mạnh Vân Duệ lôi kéo Vương Hiểu Thần đi, trừng mắt liếc cậu một cái, ý bảo hắn mau lên tiếng đi, Vương Hiểu Thần cũng nói hùa theo: "Đúng đúng đúng, bọn em phải quay về trường quay rồi, đạo diễn chỉ cho bọn em nửa tiếng nghỉ ngơi thôi, nên không thể ăn được rồi..."
"Đạo diễn của mấy cậu là đạo diễn Vương Hi à?" Diệp Tĩnh An quay đầu, anh nhíu mày, giọng nói rất thoải mái, tác phong nhanh nhẹn, như mọt quý công tử từ trong trnah, nho nhã lịch sự hơn người.
"Đúng đó anh." Vương Hiểu Thần khó hiểu đáp.
"Chỉ nghỉ ngơi nửa tiếng thì làm sao mà đủ chứ?" Diệp Tĩnh An bất lực nói, giọng nói vẫn không thay đổi, nhưng có hơi nghiêm túc, "Tôi cũng hơi thân thiết với đạo diễn Vương, để anh đi thương lượng cho, chỉ cho có nửa tiếng, thì ăn cơm còn không kịp, thì sao các cậu nghỉ ngơi được đây?"
Mạnh Vân Duệ há hốc mồm, thì ra là đang chờ bọn họ à!
Vương Hiểu Thần: "..."
Thời gian nghỉ ngơi của bọn họ không phải nửa tiếng, bọn họ nên giải thích thế nào đây!
Trong lòng Vương Hiểu Thần sắp vỡ vụn rồi.
Đỗ Vu Thư dường như đã hiểu được suy nghĩ của Diệp Tĩnh An, không nhịn được cười, Diệp Tĩnh An thật sự rất giống tiền bối giới giải trí, đang bất lực khuyên bảo: "Các cậu còn trẻ, không thể hủy hoại bản thân mình được, yên tâm đi, tính tình đạo diễn Vương rất tốt, tôi sẽ đi nói với ông ấy, còn bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."
"Các cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không?" Đi chưa được hai bước, Diệp Tĩnh An quay đầu thơ ờ hỏi.
"Ăn ăn rồi!" Mạnh Vân Duệ lập tức nói: "Bọn em ăn rồi!"
"Đúng vậy, bọn em đã ăn no rồi!" Vương hiểu Thần cũng tiếp lời: "Thật sự là không ăn được nữa đâu."
"Nhưng rõ ràng là mấy cậu vào sau tôi mà." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, "Đừng khách sáo, ngay mai chúng ta còn phải quay tập mới cho chương trình mà."
Mạnh Vân Duệ: "..." Em tuyệt đối không khách sáo đâu!!
"Không phải đâu, tại bọn em thấy anh chị tới, nên mới tới chào hỏi thôi mà, anh Diệp!" Mạnh Vân Duệ mở miệng nói hươu nói vượn, "Bọn em ăn no căng bụng rồi, nên mới định về trường quay, tiêu cơm tiêu cơm."
"Đúng đúng đúng, chính là vậy đó." Vương Hiểu Thần gật đầu.
"Vậy được rồi, tôi không giữ hai người nữa." Diệp Tĩnh An vỗ vai Mạnh Vân Duệ, "Đi đường cẩn thận, chú ý sức khỏe."
Mạnh Vân Duệ và Vương Hiểu Thần lễ phép tạm biết, rồi vội vàng xoay người , chuẩn bị rời khỏi.
Diệp Tĩnh An thấy bọn họ xoay lại, thờ ơ nói; "Tôi sẽ nhớ nói lại đạo diễn Vương một tiếng, hai cậu nhớ chú ý thân thể."
Mạnh Vân Duệ và Vương Hiểu Thần hơi lảo đảo, khóc không ra nước mắt.
Đỗ Vu Thư buồn cười nói: "Anh đang làm gì vậy? Sao lại so đo với đàn em như vậy?"
Trong giới giải trí, Diệp Tĩnh An debut sớm hơn Mạnh Vân Duệ 4-5 năm, hoàn toàn xứng được gọi là đàn anh.
"Anh chỉ dạy bọn họ nghệ thuật nói chuyện mà thôi, để sau này bọn họ không đắc tội với người khác." Diệp Tĩnh An thờ ơ mở miệng nói, đi trước, anh đã đặt phòng ăn ở đây, nhưng lại bị Mạnh Vân Duệ và Vương Hiểu Thần làm trễ nãi.
Đỗ Vu Thư buồn cười nhìn Diệp Tĩnh An đi phía trước, tâm tư của anh, cô chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng đã đoán được rồi.
'Không đắc tội với người khác', câu nói này đã để lộ hoàn toàn nội tâm của Diệp Tĩnh An, đắc tội với người khác, chẳng phải là đắc tội với anh sao?
Đỗ Vu Thư hơi buồn cười nghĩ thầm, chỉ vì một câu nói của Mạnh Vân Duệ 'Rõ ràng chỉ là trùng hợp gặp được thôi, con nít con nôi đừng ăn nói lung tung, chỉ là trùng hợp thôi' đây, nhìn qua thì Diệp Tĩnh an chỉ muốn hù dọa chút thôi, còn Mạnh Vân Duệ nói vậy chẳng phải là vì sợ bọn họ trách Vương Hiểu Thần sao?
Kết quả lại không ngờ bị Diệp Tĩnh An chọt trúng tim đen, cuối cùng hai người sợ tới mức phải chạy đi, đã vậy anh lại còn dọa họ thêm một phen.
Đúng là... Ngây thơ quá đi.
Đỗ Vu Thư giơ môi cười, nhưng cô lại cảm thấy, rất đáng yêu.
Tới cuối cùng thì vẫn không chịu thừa nhận mình bắt nạt người ta chỉ vì một câu nói, ngây thơ, kiêu ngạo, nhưng lại cứ, đáng yêu.
"Này, Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư đi tới cạnh anh, "Anh ngây thơ như vậy, fan anh có biết không?"
"..." Diệp Tĩnh An lặng lẽ quay đầu nhìn cô, khuôn mặt không có chút thay đổi gì, "Em tham ăn như vậy, fan em có biết không?"
"Anh lùn như vậy, fan anh có biết không?"
"Em lười như vậy, fan em có biết không?"
Một lời không hợp là bắt đầu gây chuyện, không biết cặp đôi này sống sót được bao nhiêu ngày nữa đây?
Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, hai người vẫn còn đang cãi nhau, người phục vụ hơi đau lòng ôm ngực, xem ra là mấy tin đồn đều đúng cả, nam thần nữ thần không hợp nhau!
Cái gì mà sao tác CP, cái gì mà hòa hoãn lại rồi cái gì mà phát đường chứ, giả dối!
Người phục vụ cảm thấy trái tim mình đã tan thành trăm mảnh.
Mạnh Vân Duệ hận sắt không rèn thành thép đánh vai Vương Hiểu Thần, "Có phải là cậu không biết lần trước bọn họ cãi nhau một trận long trời lở đất đâu, có khi là hôm nay bọn họ muốn nói chuyện rõ ràng với nhau đấy, ngày mai sẽ quay 'Tung hoành ngang dọc' tập năm rồi, cậu còn dám đi làm phiền, cậu muốn để bọn dời nỗi oán hận lên người mình à?"
"Anh Diệp đúng là giết người không thấy máu, xếp bẫy cho từng đứa mình, không kịp trở tay luôn." Mạnh Vân Duệ bất lực thở dài nói: "Đừng lo lắng, anh ấy chắc chắn sẽ không đi tìm đạo diễn Vương đâu, nhừng mà..."
"Tớ đói rồi, cậu thì sao?" Mạnh Vân Duệ vẫn bình tĩnh nói.
"Tớ cũng rất đói." Vương Hiểu Thần ủ rũ nói: "Tớ chỉ muốn chào hỏi thôi mà, rõ ràng là tớ thấy không khí giữa bọn họ có tệ gì đâu, không giương gươm bạt biếm, mà gần đây bọn họ còn tương tác với nhau trên Weibo nữa, đã vậy còn rất thường xuyên nữa đó? Trong chuyện của Tống Thầ, anh ấy cũng ủng hộ chị Thư đó, không ngờ..."
"Cao thủ lúc ra tay thì không có chút sát khí nào đâu." Mạnh Vân Duệ nghiêm túc nói: "Hai người đã cãi nhau lâu năm rồi, lúc ghi hình 'Tung hoành ngang dọc', không thấy là chỉ tàm tạm thôi sao? Gần đây thì bọn họ đóng vai người yêu của nhau, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, đừng gộp vô làm một."
Mạnh Vân Duệ thở dài, "Chẳng phải chị Vương và chị Trương trong ê kíp cũng không hợp nhau thường xuyên cãi vả hay sao? Lúc nào cũng muốn xé nát người kia, nhưng dạo này thì sao, nghe nói bọn họ còn đi cùng một show truyền hình, trước công việc, bọn họ hoàn toàn buông bỏ mọi ân oán cá nhân, chẳng lẽ chỉ vì một người mình ghét trong đoàn mà không tham gia luôn sao?"
Vương Hiểu Thần nghiêm túc lắc đầu, Mạnh Vân Duệ lại vỗ cậu một cái, "Đi thôi, mình đi ăn cơm đi."
"Thử gán ghép bọn họ với nhau xem, không biết trong lòng bọn họ sẽ khó chịu tới mức nào."
Mạnh Vân Duệ hoàn toàn không biết mình đã đụng phải bom rồi mà còn tốt bụng đi dạy dỗ Vương Hiểu Thần, sợ thằng bé lại đấm phải mìn nữa.
Thức ăn để trước mặt, bọn họ tạm dừng tranh cãi, hòa hảo như lúc đầu, Đỗ Vu Thư đưa tay rắc tiêu cho Diệp Tĩnh An, Diệp Tĩnh An cũng gắp thức ăn cho cô, không khí gần như rất hòa dịu, hai người tìm chuyện vui vẻ để trò chuyện, đúng lúc này, điện thoại của Vương Tiệp gọi tới.
"Bà cô ơi, có phải cô đang ở cùng với Diệp Tĩnh An không vậy? Hai người đang ở đâu?"
"Đúng vậy, bọn em đang ăn cơm." Đỗ Vu Thư lau miệng, thoải mái nói.
"Lần sau có thể nói với chúng tôi một tiếng được không, hai ông bà!" Một giọng nam đột nhiên vang lên, Vệ Mông cầm lấy điện thoại trong tay Vương Tiệp, mệt mỏi nói: "Hai người đại diện như chúng tôi đây, bây giờ hai người đi đâu chúng tôi cũng khong biết, hai anh chị muốn đuổi việc chúng tôi hết sao?"
"Khụ." Đỗ Vu Thư ngại ngùng ho khan, Diệp Tĩnh An ung dung tiếp điện thoại, nhàn nhạt nói: "Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, tận hưởng thế giới hai người được không? Tôi nhớ là có để lại tờ giấy cho cậu rồi còn gì."
"Tờ giấy..." Vệ Mông bất lực nói: "Anh hai à, đến lúc nào rồi mà anh còn để lại tờ giấy hả, gọi một cuộc nhắn một tin thì sao!"
"Khụ." Diệp Tĩnh An ho khan, Đỗ Vu Thư giành lại điện thoại, "Yên tâm đi, lần sau chắc chắn sẽ không có chuyện nhưu vậy nữa đâu."
"Được rồi, xem ra hai người đã định công khai, chị và Vệ Mông sẽ sẽ xin phép với công ty, phòng hờ tới lúc đó bọn họ lại không kịp trở tay, hai người ăn cơm xong thì mau đi ra quảng trường đi, nếu để bị chụp hình thì hai người cứ chờ đó, hừ hừ!" Vương Tiệp giành lại điện thoại, thông báo vài câu rồi cúp điện thoại.
Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An ăn cơm xong lập tức chạy tới quảng trường.
Đạo diễn Trương đang đợi bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ tới, đạo diễn Trương đã đưa kịch bản cho bọn họ xem, Đỗ Vu Thư nhìn kịch bản, mệt mỏi xoa thái dương, nói: "Lúc chơi trò chúng ta sẽ được phân vào một nhóm, bọn họ đang muốn tẩy trang quan hệ của chúng ta."
"Kiểm tra sự ăn ý, đại mạo hiểm." Diệp Tĩnh An cười mập mờ, "Nhảy lò cò, nhổ củ cải, đạo diễn Trương đúng là rất có lòng..."
"Chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác, ừm, sao em có cảm giác tối nay Weibo sẽ rất náo loạn."
"Ai bảo em không chịu công khai với anh làm gì?" Diệp Tĩnh An thờ ơ cười nói: "Nên là, cũng đành phải náo thôi."
"Đúng rồi, nghe nói Lý Hồng Dịch đang theo đuổi em?"
...
"Này!"
Diệp Tĩnh An lập tức đi vào phòng nghỉ, Đỗ Vu Thư bực dọc đâm kịch bản trong tay.
Sao cô không biết có người theo đuổi mình nhỉ?