"Tôi có thể nói gì với Đỗ Vu Thư đây?" Từ lúc thấy Diệp Tĩnh An cho người phá cửa, Hạ Ngưng Hoa đã bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ Đỗ Vu Thư đã nói mọi chuyện cho Diệp Tĩnh An biết rồi sao? Sao như vậy được? Tại sao quan hệ của bọn họ lại tốt tới vậy chứ!
Cô ta cắn răng, cố gắng lấy lại lý trí, Hạ Ngưng Hoa tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
"Ha." Diệp Tĩnh An hờ hững cười, mở điện thoại Hạ Ngưng Hoa lên, trên màn hình điện thoại cô ta chỉ hiện một đoạn tin nhắn, Diệp Tĩnh An giơ tay lên, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn phải tốn thời gian với cô."
"Tin nhắn này là thế nào đây?"
Mặt Hạ Ngưng Hoa trắng bệch.
Cô ta quên xóa tin nhắn này rồi!
"Đỗ Vu Thư, tôi là Hạ Ngưng Hoa, tôi chính là người đã gửi mấy cái tin nhắn kia cho cô, chẳng lẽ cô không muốn biết sự thật à, cô bị Diệp Tĩnh An lừa rồi, cô cho rằng anh ta thật sự có tình cảm với cô sao, cô chỉ đang mắc mưu mà thôi, tôi chính là nạn nhân của anh ta đây, tôi chỉ không muốn cô bị lừa mà thôi, sao cô lại không chịu tin tôi." Diệp Tĩnh An chậm rãi đọc tin nhắn, anh không cười nữa, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô Hạ Ngưng Hoa, tôi lừa cô cái gì?"
Khuôn mặt Hạ Ngưng Hoa khong còn chút máu, cô ta thở dốc, nhưng không thể nói được câu nào, chỉ biết lùi về phía sau, mãi tới khi đụng phải cách tường, cô ta mới ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh An, cô ta chừng thấy Diệp Tĩnh An lạnh lùng như thế này.
Người đàn ông kia lúc nào cũng lịch sự giữ khoảng cách, cho dù có tình cờ gặp gỡ, vẻ mặt của anh vẫn rất lịch sự, không hề khinh bỉ ai, hay làm gì vô lễ.
Vậy mà cũng có lúc anh sẽ lạnh lùng vậy sao?!
"Cô Hạ Ngưng Hoa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Diệp Tĩnh An chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng, "Nói!"
Từ 'nói' kia lạnh lẽo như dao băng, đâm thẳng vào trái tim Hạ Ngưng Hoa, cô ta bấm móng tay vào sâu trong thịt, cô ta run rẩy sợ hãi.
Cô ta không đắn đo nữa.
"Tôi nói cái gì?! Tôi muốn nói gì thì nói thôi! Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi nói điều mà tôi mong muốn?! Dù tôi có xấu xa vì nói dối, nhưng một phần cũng vì chính anh mà thôi!" Hạ Ngưng Hoa tức giận rống: "Tại sao cô ta lại tin chứ?! Cô ta là bạn gái của anh! Sao cô ta phải tin tôi làm gì?!"
"Anh vốn không thể cho cô ta cảm giác an toàn được! Nên cô ta không tin một người bạn trai như anh mà lại đi tin vào một cô gái thậm chí còn chưa gặp mặt hai ba lần! Chẳng lẽ anh không thấy mình có lỗi sao?! Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi chứ!"
"Nếu cô ta yêu anh, anh cũng yêu cô ta, anh cho cô ta một cảm giác an toàn, thì làm cô ta có thể tin tưởng một người xa lạ như tôi được chứ!"
"Tại sao anh không chịu nghĩ lại, rốt cuộc, anh đã làm cái gì mà cô ta không chịu tin tưởng anh!'
Hạ Ngưng Hoa nói một hơi, trái tim đập 'thình thịch', Diệp Tĩnh An im lặng một lúc, sự im lặng này làm Hạ Ngưng Hoa vô cùng sợ hãi, cô ta run rẩy nhìn Diệp Tĩnh An và người đứng cạnh anh, cô ta co người lại, dường như muốn co lại nhỏ xíu luôn, cô ta hơi hối hận.
'Cô nói đúng." Diệp Tĩnh An đột nhiên nói.
Giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng, mang theo chút suy sup khó phát hiện, vẻ mặt anh không thay đổi lặp lại: "Cô nói đúng."
Sao Đỗ Vu Thư không tin mình?
Sao Đỗ Vu Thư lại tin tưởng Hạ Ngưng Hoa?
Nếu mình thật sự mang tới cho cô ấy cảm giác an toàn, thì tại sao cô ấy phải đi tin một người xa lạ chứ?
Nếu cứ trách Đỗ Vu Thư không tin tưởng mình, thì thà hãy tự trách mình, sao lại không thể cho cô ấy một cảm giác an toàn.
Nói đi nói lại, Hạ Ngưng Hoa chỉ như đang giúp đỡ mà thôi, còn chính mình, mới là vấn đề của mọi chuyện.
Nếu...
Diệp Tĩnh An nhắm mắt lại, nếu như Hạ Ngưng Hoa không châm dầu vào lửa, mình và Đỗ Vu Thư sẽ từ từ tìm hiểu, từ từ tin tưởng nhau, cuối cùng ở bên nhau.
Nhưng quá trình yêu đương, lại không thể từ từ sao?
"Vậy, cô đã nói gì với cô ấy?" Diệp Tĩnh An lẳng lặng nhìn Hạ Ngưng Hoa, cơn giận khi nãy đã biến khỏi lớp vỏ lạnh lùng, anh lại như những ngày bình thường, từ từ mở miệng hỏi.
"Tôi chỉ nói vậy thôi." Hạ Ngưng Hoa nói, trái tim cô đập liên hồi, cô biết, chỉ cần sau khi mình lừa được Diệp Tĩnh An, thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
"Đúng như anh đang nghĩ đấy, tôi chỉ muốn hai người phải chia tay thôi." Hạ Ngưng Hoa nắm chặt tay, mồ hôi lạnh chảy xuống, "Tôi không hạnh phúc, thì tại sao tôi phải nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc chứ?"
"Tôi không cam lòng, tuổi trẻ của tôi, tình yêu, thân thể và thật lòng chỉ đổi được mấy triệu tệ, một căn nhà nhỏ và vài cái kịch bản thôi sao? Vì anh trai anh, mà tôi đã phải chia tay thanh mai trúc mã đã yêu nhau suốt bảy năm của mình! Bảy năm! Đời người có bao nhiêu cái bảy năm đây?!"
"Lúc đó, chúng tôi cũng đã bàn tới chuyện cưới gả rồi! Chỉ vì anh trai anh, vì anh trai anh, chính là anh ta! Mà chúng tôi chia tay nhau!" Hạ Ngưng Hoa tức giận hét, cho tới bây giờ, cô ta vẫn nghĩ mình là nạn nhân, cô ta đã đánh đổi quá nhiều, để rồi cuối cùng đổi lại được cái gì? Mấy triệu tệ, nhà ở và vài cái kịch bản thôi sao? Tại sao lại như vậy?! Cô ta không cam lòng!
"Tôi một lòng một dạ đợi anh ta, vì anh ta, tôi bỏ luôn cả công việc của mình, rời khỏi giới giải trí, thậm chí tôi còn đi học nấu ăn! Tôi thật lòng với anh ta!" Nước mắt lướt qua khóe mắt Hạ Ngưng Hoa, "Cuối cùng thì sao? Tôi nhận được cái gì?! Chỉ một câu chia tay nhẹ bân! Vài triệu tệ, và một căn nhà nhỏ!"
"Thật sự không công bằng!"
"Dựa vào cái gì mà Đỗ Vu Thư lại may mắn như vậy?! Sự nghiệp lên như diều gặp gió, lúc đang trên đỉnh, còn nhận thêm được tình yêu, sau này sẽ gả vào nhà giàu? Hừ! Gia đình như các anh, sao có thể cho Đỗ Vu Thư bước chân vào cửa được chứ? Tôi chỉ muốn tốt cho cô ta mà thôi!"
Diệp Tĩnh An yên lặng nghe cô ta nói xong, anh chỉ thờ ơ đáp lại: "Cô đúng là rẻ mạt."
"Lúc anh tôi bao nuôi cô, anh ấy đã nói rõ ràng, tôi rất hiểu anh tra mình, tuyệt đối sẽ không qua lại với người đã có bạn trai, chính cô tự chia tay mà dám nói vì anh tôi, đã vậy cô còn cho anh ấy đội một cái mũ, anh tôi mới chính là người bị oan..."
Diệp Tĩnh An cười như không, tùy ỳ vẫy tay, thờ ơ nói: "Tôi nói rồi, tôi không có thời gian để đứng đây hao phí với cô."
"Rồi, dẫn cô ta tới chỗ anh tôi đi, tiện thể nói lại những gì mà cô ta vừa nói xong cho anh tôi nghe."
Diệp Tĩnh An nói xong, lập tức có người bắt đầu làm, Diệp Tĩnh An rũ mắt xuông, vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi nơi này.
Cho dù Hạ Ngưng hoa nói toàn lời ngon tiếng ngọt, nhưng có một câu nói, cô ta đã đúng.
Đỗ Vu Thư không tin tưởng anh.
Vì sao không tin tưởng anh?
Vì sao lại tình nguyên tin tưởng Hạ Ngưng Hoa?
Bởi vì, chính mình, không thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy.
Diệp Tĩnh An cảm thấy cay đắng, sắc mặt lạnh lẽo hơn.
Nhưng mà Đỗ Vu Thư, chừng nào thì em mới cho anh một cơ hội, để anh có thể tới gần em hơn, cho em một cảm giác an toàn đây?
Em chưa từng cho anh cơ hội nào.
Hôm sau, lúc gặp mặt ở trường quay, hai người đứng từ xa nhìn nhau, bọn họ chợt sững người, nhưng rồi lại lịch sự gật đầu chào nhau, thậm chí một câu châm chọc 'thiên vương', 'ảnh hậu' cũng không có, chỉ lịch sự gọi tên thật của người kia.
Vệ mông và Vương Tiệp đi theo sau, hai người có thể cảm nhận được bầu không khí lúng túng quanh đây.
May mà hai người này không đem cảm xúc của mình vào công việc, thật ra, đoạn cuối cùng này cũng không có nhiều phân cảnh của nữ chính lắm, chủ yếu là nam chính thôi, nên trước mắt, coi như hai người tạm thời bình an vô sự.
Lịch sự tới mức kỳ lạ, cũng không tranh cãi gì, nhìn có vẻ như rất hòa thuận.
Chỉ có mỗi hai người Vương Tiệp và Vệ Mông biết chuyện sắp điện lên.
Thà cứ cãi nhau long trời lở đất còn hơn!
Buổi chiều, Đỗ Vu Thư đi ký hợp đồng phim 'Công chúa', Vương Tiệp đứng cạnh tía lia suốt cả ngày trời, nhưng cũng không nhận được lời đáp lại nào, sau khi vừa nhắc tới Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư lập tức chuyển sang chuyện khác, nếu không sẽ giữ yên lặng, Vương Tiệp tức giận, nhưng nghĩ lại mình, chị cũng đành bỏ tay, oán hận ra vẻ mình sẽ không xen vào nữa.
Cùng lúc đó, sau khi Đỗ Vu Thư đi rồi, Vệ Mông cũng bắt đầu luyên thuyên một hồi, nhưng Diêp Tĩnh An ra vẻ không để ý gì, chỉ cười như không nhìn Vệ Mông, Vệ Mông bị anh nhìn tới mức hoảng sợ, vội vàng đổi chủ đề khác.
Buổi tối, Diêp Tĩnh An đột nhiên hỏi, "Nghe nói, hình như gần đây dạo diễn Lý chuẩn bị quay phim mới, cái bộ 'Công chúa' gì đó đấy, cậu đi liên lạc với đạo diễn Lý một chút đi, nói tôi muốn đóng vai phụ, không cần vai chính, chỉ cần một vai phụ là được rồi, ví dụ như vai tướng quân chẳng hạn, tôi đóng phim cổ trang cũng lâu rồi, nhưng vẫn thích vai tướng quân nhất."
Vệ Mông: "... Hả? Được."
Không phải cậu ghét cái kiểu nhân vật chém giết suốt ngày lắm à?
Vệ Mông hơi tức giận, người yêu hòa bình thế giới đâu rồi, mẹ nó, suy cho cùng thì cậu cũng chỉ vì công việc mà thôi?!
Cho phép cậu lên trời, thì cậu đã chạy lên tới luôn rồi!
Tuy nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy gương mặt của Diêp Tĩnh An, Vệ Mông vẫn ngoan ngoãn bỏ qua cậu chuyện của Đỗ Vu Thư, quay đầu đi gọi diện cho đạo diễn lý, nói chuyện vô cùng khách sao, hai ba câu đã khen Diệp Tĩnh An vô cùng nhuần nhuyễn.
Weibo không có tương tác, Wechat thì không thèm nhắn tin, Đỗ Vu Thư nhìn lướt qua Wechat, cô hoảng hốt như đang nằm mơ.
Mộng đẹp cuối cùng cũng tan nát.
Lạnh lùng, mới lễ phép, như vậy cũng có thể bóp nát hết những tình cảm còn dư lại.
Đỗ Vu Thư hiếm khi tập trung vào công việc như vậy, sau khi ký kết xong, cô lại tìm được một kịch bản rất thú vị.
'Chào buổi sáng, anh yêu' đã sắp đóng máy, đang chuẩn bị cho quá trình tuyên truyền, trên mạng cũng có một đoạn trailer, cảnh dưới áng cây anh đào của Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An rất hot trên mạng, hai người cũng thi nhau share, coi như là có tương tác với nhau, nhưng mọi status đều vô cùng lịch sự, thành ra một vài fan cũng trêu chọc, cuối cùng bọn họ đã chịu chung sống hòa bình rồi, không thể không kể công của đạo diễn được.
Sau đó, cô tiếp tục đi quay hình tập hai 'Tưng hoành ngang dọc'.
Tập một thi cá nhân, còn tập hai sẽ thi theo nhóm, chương trình có sáu người, thêm hai vị khách mời, tổng cộng có tám người, chia thành bốn đội.
Rút thăm để quyết định đồng đội của mình.
Đỗ Vu Thư rút trúng số hai, nhìn sáu người còn lại tự động ghép đội, chỉ còn mình cô và Diệp Tĩnh An là không làm gì cả.
Đồng đội của cô là Diệp Tĩnh An.
Đỗ Vu Thư nghĩ, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, ông trời đúng là không chịu thương người tí nào.
Diệp Tĩnh An bình tĩn hơn, anh thong dong đi tới, lịch sự vươn tay ra, như chưa từng có chuyện gì, anh dịu dàng nói: "Đỗ Vu Thư, hy vọng được chỉ giáo nhiều."
Đỗ Vu Thư bắt tay anh, cái gì cũng phải ráng nhịn, cô ung dung cười, "Xin chỉ giáo, Diệp Tĩnh an."
Cô đột nhiên cảm thấy, cô vẫn thích anh gọi cô là ảnh hậu Đỗ hơn.
Cho dù tiếng gọi đó hơi kỳ lạ, mà cũng đem theo chút khinh bỉ châm chọc.
Nhưng dù sao cũng dễ nghe hơn là lịch sự gọi cô Đỗ Vu Thư."Tôi có thể nói gì với Đỗ Vu Thư đây?" Từ lúc thấy Diệp Tĩnh An cho người phá cửa, Hạ Ngưng Hoa đã bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ Đỗ Vu Thư đã nói mọi chuyện cho Diệp Tĩnh An biết rồi sao? Sao như vậy được? Tại sao quan hệ của bọn họ lại tốt tới vậy chứ!
Cô ta cắn răng, cố gắng lấy lại lý trí, Hạ Ngưng Hoa tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
"Ha." Diệp Tĩnh An hờ hững cười, mở điện thoại Hạ Ngưng Hoa lên, trên màn hình điện thoại cô ta chỉ hiện một đoạn tin nhắn, Diệp Tĩnh An giơ tay lên, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn phải tốn thời gian với cô."
"Tin nhắn này là thế nào đây?"
Mặt Hạ Ngưng Hoa trắng bệch.
Cô ta quên xóa tin nhắn này rồi!
"Đỗ Vu Thư, tôi là Hạ Ngưng Hoa, tôi chính là người đã gửi mấy cái tin nhắn kia cho cô, chẳng lẽ cô không muốn biết sự thật à, cô bị Diệp Tĩnh An lừa rồi, cô cho rằng anh ta thật sự có tình cảm với cô sao, cô chỉ đang mắc mưu mà thôi, tôi chính là nạn nhân của anh ta đây, tôi chỉ không muốn cô bị lừa mà thôi, sao cô lại không chịu tin tôi." Diệp Tĩnh An chậm rãi đọc tin nhắn, anh không cười nữa, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô Hạ Ngưng Hoa, tôi lừa cô cái gì?"
Khuôn mặt Hạ Ngưng Hoa khong còn chút máu, cô ta thở dốc, nhưng không thể nói được câu nào, chỉ biết lùi về phía sau, mãi tới khi đụng phải cách tường, cô ta mới ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh An, cô ta chừng thấy Diệp Tĩnh An lạnh lùng như thế này.
Người đàn ông kia lúc nào cũng lịch sự giữ khoảng cách, cho dù có tình cờ gặp gỡ, vẻ mặt của anh vẫn rất lịch sự, không hề khinh bỉ ai, hay làm gì vô lễ.
Vậy mà cũng có lúc anh sẽ lạnh lùng vậy sao?!
"Cô Hạ Ngưng Hoa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Diệp Tĩnh An chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng, "Nói!"
Từ 'nói' kia lạnh lẽo như dao băng, đâm thẳng vào trái tim Hạ Ngưng Hoa, cô ta bấm móng tay vào sâu trong thịt, cô ta run rẩy sợ hãi.
Cô ta không đắn đo nữa.
"Tôi nói cái gì?! Tôi muốn nói gì thì nói thôi! Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi nói điều mà tôi mong muốn?! Dù tôi có xấu xa vì nói dối, nhưng một phần cũng vì chính anh mà thôi!" Hạ Ngưng Hoa tức giận rống: "Tại sao cô ta lại tin chứ?! Cô ta là bạn gái của anh! Sao cô ta phải tin tôi làm gì?!"
"Anh vốn không thể cho cô ta cảm giác an toàn được! Nên cô ta không tin một người bạn trai như anh mà lại đi tin vào một cô gái thậm chí còn chưa gặp mặt hai ba lần! Chẳng lẽ anh không thấy mình có lỗi sao?! Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi chứ!"
"Nếu cô ta yêu anh, anh cũng yêu cô ta, anh cho cô ta một cảm giác an toàn, thì làm cô ta có thể tin tưởng một người xa lạ như tôi được chứ!"
"Tại sao anh không chịu nghĩ lại, rốt cuộc, anh đã làm cái gì mà cô ta không chịu tin tưởng anh!'
Hạ Ngưng Hoa nói một hơi, trái tim đập 'thình thịch', Diệp Tĩnh An im lặng một lúc, sự im lặng này làm Hạ Ngưng Hoa vô cùng sợ hãi, cô ta run rẩy nhìn Diệp Tĩnh An và người đứng cạnh anh, cô ta co người lại, dường như muốn co lại nhỏ xíu luôn, cô ta hơi hối hận.
'Cô nói đúng." Diệp Tĩnh An đột nhiên nói.
Giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng, mang theo chút suy sup khó phát hiện, vẻ mặt anh không thay đổi lặp lại: "Cô nói đúng."
Sao Đỗ Vu Thư không tin mình?
Sao Đỗ Vu Thư lại tin tưởng Hạ Ngưng Hoa?
Nếu mình thật sự mang tới cho cô ấy cảm giác an toàn, thì tại sao cô ấy phải đi tin một người xa lạ chứ?
Nếu cứ trách Đỗ Vu Thư không tin tưởng mình, thì thà hãy tự trách mình, sao lại không thể cho cô ấy một cảm giác an toàn.
Nói đi nói lại, Hạ Ngưng Hoa chỉ như đang giúp đỡ mà thôi, còn chính mình, mới là vấn đề của mọi chuyện.
Nếu...
Diệp Tĩnh An nhắm mắt lại, nếu như Hạ Ngưng Hoa không châm dầu vào lửa, mình và Đỗ Vu Thư sẽ từ từ tìm hiểu, từ từ tin tưởng nhau, cuối cùng ở bên nhau.
Nhưng quá trình yêu đương, lại không thể từ từ sao?
"Vậy, cô đã nói gì với cô ấy?" Diệp Tĩnh An lẳng lặng nhìn Hạ Ngưng Hoa, cơn giận khi nãy đã biến khỏi lớp vỏ lạnh lùng, anh lại như những ngày bình thường, từ từ mở miệng hỏi.
"Tôi chỉ nói vậy thôi." Hạ Ngưng Hoa nói, trái tim cô đập liên hồi, cô biết, chỉ cần sau khi mình lừa được Diệp Tĩnh An, thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
"Đúng như anh đang nghĩ đấy, tôi chỉ muốn hai người phải chia tay thôi." Hạ Ngưng Hoa nắm chặt tay, mồ hôi lạnh chảy xuống, "Tôi không hạnh phúc, thì tại sao tôi phải nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc chứ?"
"Tôi không cam lòng, tuổi trẻ của tôi, tình yêu, thân thể và thật lòng chỉ đổi được mấy triệu tệ, một căn nhà nhỏ và vài cái kịch bản thôi sao? Vì anh trai anh, mà tôi đã phải chia tay thanh mai trúc mã đã yêu nhau suốt bảy năm của mình! Bảy năm! Đời người có bao nhiêu cái bảy năm đây?!"
"Lúc đó, chúng tôi cũng đã bàn tới chuyện cưới gả rồi! Chỉ vì anh trai anh, vì anh trai anh, chính là anh ta! Mà chúng tôi chia tay nhau!" Hạ Ngưng Hoa tức giận hét, cho tới bây giờ, cô ta vẫn nghĩ mình là nạn nhân, cô ta đã đánh đổi quá nhiều, để rồi cuối cùng đổi lại được cái gì? Mấy triệu tệ, nhà ở và vài cái kịch bản thôi sao? Tại sao lại như vậy?! Cô ta không cam lòng!
"Tôi một lòng một dạ đợi anh ta, vì anh ta, tôi bỏ luôn cả công việc của mình, rời khỏi giới giải trí, thậm chí tôi còn đi học nấu ăn! Tôi thật lòng với anh ta!" Nước mắt lướt qua khóe mắt Hạ Ngưng Hoa, "Cuối cùng thì sao? Tôi nhận được cái gì?! Chỉ một câu chia tay nhẹ bân! Vài triệu tệ, và một căn nhà nhỏ!"
"Thật sự không công bằng!"
"Dựa vào cái gì mà Đỗ Vu Thư lại may mắn như vậy?! Sự nghiệp lên như diều gặp gió, lúc đang trên đỉnh, còn nhận thêm được tình yêu, sau này sẽ gả vào nhà giàu? Hừ! Gia đình như các anh, sao có thể cho Đỗ Vu Thư bước chân vào cửa được chứ? Tôi chỉ muốn tốt cho cô ta mà thôi!"
Diệp Tĩnh An yên lặng nghe cô ta nói xong, anh chỉ thờ ơ đáp lại: "Cô đúng là rẻ mạt."
"Lúc anh tôi bao nuôi cô, anh ấy đã nói rõ ràng, tôi rất hiểu anh tra mình, tuyệt đối sẽ không qua lại với người đã có bạn trai, chính cô tự chia tay mà dám nói vì anh tôi, đã vậy cô còn cho anh ấy đội một cái mũ, anh tôi mới chính là người bị oan..."
Diệp Tĩnh An cười như không, tùy ỳ vẫy tay, thờ ơ nói: "Tôi nói rồi, tôi không có thời gian để đứng đây hao phí với cô."
"Rồi, dẫn cô ta tới chỗ anh tôi đi, tiện thể nói lại những gì mà cô ta vừa nói xong cho anh tôi nghe."
Diệp Tĩnh An nói xong, lập tức có người bắt đầu làm, Diệp Tĩnh An rũ mắt xuông, vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi nơi này.
Cho dù Hạ Ngưng hoa nói toàn lời ngon tiếng ngọt, nhưng có một câu nói, cô ta đã đúng.
Đỗ Vu Thư không tin tưởng anh.
Vì sao không tin tưởng anh?
Vì sao lại tình nguyên tin tưởng Hạ Ngưng Hoa?
Bởi vì, chính mình, không thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy.
Diệp Tĩnh An cảm thấy cay đắng, sắc mặt lạnh lẽo hơn.
Nhưng mà Đỗ Vu Thư, chừng nào thì em mới cho anh một cơ hội, để anh có thể tới gần em hơn, cho em một cảm giác an toàn đây?
Em chưa từng cho anh cơ hội nào.
Hôm sau, lúc gặp mặt ở trường quay, hai người đứng từ xa nhìn nhau, bọn họ chợt sững người, nhưng rồi lại lịch sự gật đầu chào nhau, thậm chí một câu châm chọc 'thiên vương', 'ảnh hậu' cũng không có, chỉ lịch sự gọi tên thật của người kia.
Vệ mông và Vương Tiệp đi theo sau, hai người có thể cảm nhận được bầu không khí lúng túng quanh đây.
May mà hai người này không đem cảm xúc của mình vào công việc, thật ra, đoạn cuối cùng này cũng không có nhiều phân cảnh của nữ chính lắm, chủ yếu là nam chính thôi, nên trước mắt, coi như hai người tạm thời bình an vô sự.
Lịch sự tới mức kỳ lạ, cũng không tranh cãi gì, nhìn có vẻ như rất hòa thuận.
Chỉ có mỗi hai người Vương Tiệp và Vệ Mông biết chuyện sắp điện lên.
Thà cứ cãi nhau long trời lở đất còn hơn!
Buổi chiều, Đỗ Vu Thư đi ký hợp đồng phim 'Công chúa', Vương Tiệp đứng cạnh tía lia suốt cả ngày trời, nhưng cũng không nhận được lời đáp lại nào, sau khi vừa nhắc tới Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư lập tức chuyển sang chuyện khác, nếu không sẽ giữ yên lặng, Vương Tiệp tức giận, nhưng nghĩ lại mình, chị cũng đành bỏ tay, oán hận ra vẻ mình sẽ không xen vào nữa.
Cùng lúc đó, sau khi Đỗ Vu Thư đi rồi, Vệ Mông cũng bắt đầu luyên thuyên một hồi, nhưng Diêp Tĩnh An ra vẻ không để ý gì, chỉ cười như không nhìn Vệ Mông, Vệ Mông bị anh nhìn tới mức hoảng sợ, vội vàng đổi chủ đề khác.
Buổi tối, Diêp Tĩnh An đột nhiên hỏi, "Nghe nói, hình như gần đây dạo diễn Lý chuẩn bị quay phim mới, cái bộ 'Công chúa' gì đó đấy, cậu đi liên lạc với đạo diễn Lý một chút đi, nói tôi muốn đóng vai phụ, không cần vai chính, chỉ cần một vai phụ là được rồi, ví dụ như vai tướng quân chẳng hạn, tôi đóng phim cổ trang cũng lâu rồi, nhưng vẫn thích vai tướng quân nhất."
Vệ Mông: "... Hả? Được."
Không phải cậu ghét cái kiểu nhân vật chém giết suốt ngày lắm à?
Vệ Mông hơi tức giận, người yêu hòa bình thế giới đâu rồi, mẹ nó, suy cho cùng thì cậu cũng chỉ vì công việc mà thôi?!
Cho phép cậu lên trời, thì cậu đã chạy lên tới luôn rồi!
Tuy nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy gương mặt của Diêp Tĩnh An, Vệ Mông vẫn ngoan ngoãn bỏ qua cậu chuyện của Đỗ Vu Thư, quay đầu đi gọi diện cho đạo diễn lý, nói chuyện vô cùng khách sao, hai ba câu đã khen Diệp Tĩnh An vô cùng nhuần nhuyễn.
Weibo không có tương tác, Wechat thì không thèm nhắn tin, Đỗ Vu Thư nhìn lướt qua Wechat, cô hoảng hốt như đang nằm mơ.
Mộng đẹp cuối cùng cũng tan nát.
Lạnh lùng, mới lễ phép, như vậy cũng có thể bóp nát hết những tình cảm còn dư lại.
Đỗ Vu Thư hiếm khi tập trung vào công việc như vậy, sau khi ký kết xong, cô lại tìm được một kịch bản rất thú vị.
'Chào buổi sáng, anh yêu' đã sắp đóng máy, đang chuẩn bị cho quá trình tuyên truyền, trên mạng cũng có một đoạn trailer, cảnh dưới áng cây anh đào của Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An rất hot trên mạng, hai người cũng thi nhau share, coi như là có tương tác với nhau, nhưng mọi status đều vô cùng lịch sự, thành ra một vài fan cũng trêu chọc, cuối cùng bọn họ đã chịu chung sống hòa bình rồi, không thể không kể công của đạo diễn được.
Sau đó, cô tiếp tục đi quay hình tập hai 'Tưng hoành ngang dọc'.
Tập một thi cá nhân, còn tập hai sẽ thi theo nhóm, chương trình có sáu người, thêm hai vị khách mời, tổng cộng có tám người, chia thành bốn đội.
Rút thăm để quyết định đồng đội của mình.
Đỗ Vu Thư rút trúng số hai, nhìn sáu người còn lại tự động ghép đội, chỉ còn mình cô và Diệp Tĩnh An là không làm gì cả.
Đồng đội của cô là Diệp Tĩnh An.
Đỗ Vu Thư nghĩ, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, ông trời đúng là không chịu thương người tí nào.
Diệp Tĩnh An bình tĩn hơn, anh thong dong đi tới, lịch sự vươn tay ra, như chưa từng có chuyện gì, anh dịu dàng nói: "Đỗ Vu Thư, hy vọng được chỉ giáo nhiều."
Đỗ Vu Thư bắt tay anh, cái gì cũng phải ráng nhịn, cô ung dung cười, "Xin chỉ giáo, Diệp Tĩnh an."
Cô đột nhiên cảm thấy, cô vẫn thích anh gọi cô là ảnh hậu Đỗ hơn.
Cho dù tiếng gọi đó hơi kỳ lạ, mà cũng đem theo chút khinh bỉ châm chọc.
Nhưng dù sao cũng dễ nghe hơn là lịch sự gọi cô Đỗ Vu Thư.